Thần niệm Trịnh Hạo Thiên khuếch tán ra, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ căn phòng.
Ý thức thần niệm của hắn rà quét một lượt, lặng lẽ giao lưu với mỗi một vầng u quang. Sau một lát, hắn đã mơ hồ biết được, bên trong đám u quang này là bảo vật gì rồi.
Hiện giờ, đối với bảo vật bình thường, Trịnh Hạo Thiên đã không còn để vào mắt nữa rồi.
Đặc biệt là sau khi hắn tấn chức linh thể, có được năng lực luyện chế quang ám phù triện linh giả, bảo vật bình thường lại càng lúc càng khó khiến hắn coi trọng.
Nhưng, nơi này dù sao cũng là trọng địa bảo khố của Vạn Bảo Hiên, có thể đặt ở nơi này, đương nhiên đều là vật trân quý, có thể khiến cho đám linh giả phải phát cuồng. Cho nên, ngay cả là Trịnh Hạo Thiên, sau khi thoáng tìm kiếm, cũng hơi có chút giật mình.
"Thế nào, các vị có lựa chọn gì không?" Thiết Huyễn Hỏa cười ha ha, hỏi.
Hổ Bá Thiên do dự một chút, chỉ vào một đám u quang, nói: "Thiết trưởng lão, đó là thứ gì?"
Ánh mắt mọi người cùng chiếu về phía đó. Bên trong đám u quang thần bí, không ngờ lại là hai chiếc thiết câu hình dáng quái dị.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng vừa động, lập tức nhớ tới bộ dáng khi biến thân thành bạch hổ của Hổ Bá Thiên.
Nếu có thể lắp bộ thiết câu này lên lợi trảo của bạch hổ, nhất định sẽ khiến uy lực của nó tăng lên một bậc.
Trên thực tế, bảo vật nơi này tuy rất nhiều, nhưng mỗi người lại cần một thứ khác nhau. Mà bọn họ cũng không thể nào vét sạch toàn bộ bảo vật trong bảo khố đi được, cho nên mỗi người chỉ có thể tận hết khả năng, lựa chọn bảo vật thích hợp với mình nhất mà thôi, chứ không hi vọng xa vời có thể ôm hết bảo vật vào trong túi.
Thiết Huyễn Hỏa mỉm cười, nói: "Đây là đôi hổ trảo do một vị luyện khí tông sư luyện chế, rất thích hợp cho luyện yêu linh giả hổ tộc sử dụng." Hắn dừng lại một chút, nói: "Bên trong nó, có phong ấn hồn phách của một con hổ yêu bảy sao. Hổ huynh đệ, nếu ngươi muốn sử dụng nó, tốt nhất là đợi sau khi tấn cấp bảy sao, hoặc là trở thành đại linh giả rồi hãy nói."
Đổng Tân cùng Tạ Bảo Phong đều hít một hơi lạnh. Yêu phách bảy sao.
Không thể tưởng tượng được, bên trong đôi hổ trảo chẳng có gì bắt mắt kia, lại phong ấn một thần phách cường đại như thế.
Bất quá, làm như vậy có lợi mà cũng có hại. Tuy có thể khiến uy lực hổ trảo trăng lên tới cực điểm, nhưng lại tạo thành hạn chế rất lớn đối với người sử dụng.
Muốn khống chế kiện bảo vật này, đồng thời phát huy toàn bộ uy lực, thì việc đầu tiên chính là phải hàng phục yêu phách này.
Mà yêu phách của hổ yêu bảy sao cường đại ra sao chứ. Tuy nó đã mất mạng, nhưng khí tức hung tàn vẫn không hề giảm bớt. Muốn chân chính hàng phục, trừ phi là cường giả cùng cấp hoặc là cao cấp hơn mới được.
Đương nhiên, nếu không cầu hàng phục chân chính, chỉ là gắng gượng sử dụng, thì linh giả nhân tộc ba, năm sao cũng miễn cưỡng có thể sử dụng rồi.
Nhưng nếu như vậy, không những không thể phát huy uy lực của kiện bảo vật này tới cực hạn, mà khi đối địch thụ thương, còn gặp phải nguy hiểm bị yêu phách phản phệ.
Cho nên Thiết Huyễn Hỏa mới cẩn thận nhắc nhở như vậy.
Hổ Bá Thiên cười ngạo nghễ, nói: "Xin Thiết trưởng lão yên tâm, hổ mỗ tin chắc sẽ hàng phục được nó."
Trong con người mấy người Thiết Huyễn Hỏa đều lóe lên một tia tinh mang. Hổ Bá Thiên hiện giờ mới chỉ là một linh giả bốn sao mà thôi, hơn nữa còn chưa tấn cấp được bao lâu. Nhưng không ngờ hắn lại có thực lực hàng phục yêu phách bảy sao. Điều này chứng tỏ, trên người hắn khẳng định có một số bí mật mà người thường khó tưởng tượng được.
Khóe miệng Trịnh Hạo Thiên khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười khó hiểu.
Yêu hóa biến thân của Hổ Bá Thiên đâu phải yêu thể bình thường, mà là một biến thân bạch hổ cường đại đó.
Bạch hổ chính là vương giả trong các loài yêu thú, muốn vượt cấp hàng phục một yêu phách hổ yêu bình thường, tuyệt đối không có vấn đề gì.
Thiết Huyễn Hỏa trầm ngâm một chút, vẫy vẫy tay lập tức hút đạo u quang đó lại, đồng thời đưa tới trước mặt Hổ Bá Thiên, nói: "Hổ huynh đệ, thi thể cường giả dị tộc người đưa cho chúng ta có giá trị xa xỉ, nhưng nếu muốn đổi bảo vật này, sợ rằng vẫn kém một chút."
Trịnh Hạo Thiên nhíu mày, nói: "Thiết trưởng lão, thi thể cường giả dị tộc Hổ đại ca đưa cho ngươi đã vượt quá mười. Hơn nữa trên cơ bản đều là linh giả ba sao, chẳng lẽ còn không đủ để đổi kiện bảo vật này?"
Nếu đổi lại là linh giả một sao khác mà dám nghi ngờ, Thiết Huyễn Hỏa nhất định đã phất tay đuổi hắn ra ngoài rồi. Nhưng thân phận của Trịnh Hạo Thiên không phải bình thường. Hắn chỉ mỉm cười, giải thích: "Trịnh huynh đệ, kiện bảo vật này là do mọt vị luyện khí tông sư đại nhân đích thân luyện chế. Với thân phận của tông sư đại nhân, ngươi thử nghĩ xem nó giá trị bao nhiêu." Hắn hơi dừng lại một chút, lại nói: "Hơn nữa, ngươi dừng quên, bên trong hổ trảo còn phong ấn một yêu phách hổ yêu bảy sao đó."
Trịnh Hạo Thiên sờ sờ mũi, không khỏi cười khổ.
Tông sư, đây chính là nhân vật cao cấp nhất thiên hạ rồi.
Tác phẩm của một vị tông sư, nếu luận giá trị mà nói, còn không biết hét được cái giá trên trời nào ấy chứ. Hơn nữa, giá trị của cái linh phách hổ yêu bảy sao kia cũng không phải nhỏ. Hai cái kết hợp với nhau, so sánh với những thứ Hổ Bá Thiên lấy ra đúng là không cân xứng.
Hổ Bá Thiên than nhẹ một tiếng, vẻ mặt tiếc nuối.
Tuy trong lòng hắn thập phần thích thứ này, nhưng hắn cũng là ngoừi kiên định nếu đã biết là vô vọng, thì lập tức chặt đứt luôn ý nghĩ này.
Chỉ là, khi ánh mắt hắn vừa dời đi, thì chợt nghe Trịnh Hạo Thiên nói: "Thiết trưởng lão, nếu Trịnh mỗ muốn mua nó, vậy phải trả giá ra sao?"
Hổ Bá Thiên nhíu mày, trầm giọng nói: "Huynh đệ...."
Trịnh Hạo Thiên cười hắc hắc, nói: "Hổ đại ca, vốn liếng của tiệu đệ còn vượt xa tưởng tượng của ngươi đó."
Hổ Bá Thiên hừ lạnh một tiếng, nói: "Vô luận vốn liếng của ngươi có nhiều cỡ nào, cũng chẳng liên quan gì tới ta. Thứ này ta từ bỏ."
Trịnh Hạo Thiên liên tục lắc đầu. Hắn biết Hổ Bá Thiên là người quật cường. Nếu đã nói như vậy, đương nhiên là sẽ làm bằng được, tuyệt không đổi ý.
Chân mày Thiết Huyễn Hỏa khẽ nhảy lên, đột nhiên nói: "Trịnh huynh đệ, kỳ thật lão phu có một biện pháp, có thể làm chủ, bán nó cho Hổ huynh đệ."
Hai mắt Trịnh Hạo Thiên sáng ngời, vội vàng nói: "Biện pháp gì?"
"Chỉ cần ngươi bảo lãnh cho hắn, vậy lão phu sẽ hai tay dâng tặng." Thiết Huyễn Hỏa trầm giọng nói: "Bất quá, linh giả dị tộc mà Hổ huynh đệ liệp sát được sau này, nhất định phải bán cho Vạn Bảo Hiên chúng ta. Cho đến khi hoàn toàn thanh toán giá trị chênh lệch hiện giờ."
Trịnh Hạo Thiên cười ha ha, nói: "Đa tạ Thiết trưởng lão châm chước." Hắn quay đầu, nói: "Hổ đại ca, lần này ngươi không được từ chối đâu đó."
Hai mắt Hổ Bá Thiên sáng ngời, trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng thấp giọng nói: "Huynh đệ, cảm tạ."
Hắn đương nhiên biết, sở dĩ Thiết Huyễn Hỏa đưa ra đề nghị như vậy, tám chín phần mười là nể mặt Trịnh Hạo Thiên. Hắn đương nhiên không biết thân phận quang ám ngọc phù sư của Trịnh Hạo Thiên, cũng không biết Trịnh Hạo Thiên và Vạn Bảo Hiên đã sớm có giao tình nhiều năm rồi.
Cho nên mặc dù cảm kích rất nhiều, nhưng cũng có mấy phần kinh hãi và hâm mộ.
Xuất thân là đệ tử siêu cấp đại môn phái, ở một số phương diện nào đó quả nhiên có ưu thế lớn hơn tán tu nhiều.
Thiết Huyễn Hỏa khẽ vẫy tay một cái, đám u quang lập tức lại bay tới tay hắn. Hắn khẽ điểm một chỉ, đám u quang lập tức biến mất không thấy tăm hơi. Mà ở trên tay hắn, chỉ còn lại một đôi hổ trảo chớp động quang mang kỳ dị.
"Hổ huynh đệ, kể từ hôm nay, đôi hổ trảo này sẽ là của ngươi." Thiết Huyễn Hỏa ngưng trọng nói: "Hy vọng ngươi có thể giúp nó giương danh chiến trường, không hạ thấp đại danh của vị luyện khí tông sư kia."
Hổ Bá Thiên hai tay nhận lấy hổ trảo, hắn nghiêm nghị gật đầu một cái, nói: "Xin hỏi Thiết trưởng lão, danh húy của vị tông sư đại nhân kia?"
Thiết Huyễn Hỏa khẽ lắc đầu, nói: "Khi vị đại nhân kia giao thứ này cho Vạn Bảo Hiên chúng ta, hắn đã từng nói, trừ phi tên của nó vang dội khắp cả chiến trường, nếu không hắn tuyệt không cho phép chúng ta nói tin tức của vật ấy cho người khác."
Hổ Bá Thiên thở dài tiếc nuối. Bất quá, hắn cũng biết, đám khí sư linh giả này có tài nghệ đặc biệt, nhưng cả đám ai nấy đều tính tình cổ quái, không dễ tiếp xúc chút nào.
Nếu vị đại lão kia là một vị chân nhân cấp bậc tông sư, thì có đặt ra mấy cái quy định cổ quái cũng chẳng có gì là lạ.
Tiếp nhận hổ trảo, Hổ Bá Thiên thoáng vận chân khí đẩy vào trong. Đôi hổ trảo này lập tức rung động kịch liệt, đồng thời một cỗ sát khí hung lệ bá đạo phóng vút lên cao, trùng kích vào tinh thần của hắn.
Hắn hừ lạnh một tiếng, trên người đột nhiên hiện ra một thanh trường đao. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Hống...."
Trường đao phát ra một tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc. Trong một khắc khi tiếng hổ gầm vang lên, hổ trao đang rung động lập tức yên tĩnh trở lại. Không chỉ như vậy, sát khí hung lệ kia cũng thu liễm lại, phảng phất như một vị vua sơn lâm hung mãnh đột nhiên biến thành một con cừu hiền lành vậy.
Hổ Bá Thiên cất tiếng cười dài, cẩn thận thu đôi hổ trảo lại.
Mấy người Thiết Huyễn Hỏa đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều lộ vẻ khó tin.
Theo suy nghĩ của bọn họ, Hổ Bá Thiên cho dù có hàng phục được linh phách hổ yêu bảy sao, cũng nhất định phải trải qua một phen long tranh hổ đấu. Nhưng trên thực tế, hắn chỉ lấy ra một thanh trường đao, cộng thêm một tiếng hổ gầm, không ngờ lại khiến cho cái yêu phách này không dám chống cự, hơn nữa còn thuần phục hắn.
Vào giờ khắc này, cho dù là Thiết Huyễn Hỏa cũng không dám tin vào hai mắt mình.
Hắn thở dài một tiếng, thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ thứ vị lão nhân gia kia phong ấn trong hổ trảo không phải là linh phách hổ yêu hay sao?
Chỉ có Trịnh Hạo Thiên đứng bên cạnh là cảm thán không thôi.
Bạch hổ không hổ là vương giả của loài hổ. Vừa gầm lên một cái, ngay cả tàn phách hổ yêu bảy sao cũng phải hàng phục.
Đây là chênh lệch giai vị trời sinh, đặc biệt là ở trong yêu tộc lại càng rõ ràng hơn. Căn bản không có đạo lý gì đáng nói.
Sau khi Hổ Bá Thiên lựa chọn xong, Đổng Tân cùng Tạ Bảo Phong cũng đều tự tay lựa chọn một món.
Đương nhiên, Đổng Tân rất tự biết mình, thứ hắn lựa chọn cũng không quá quý giá, sau khi trả một lượng lớn linh thạch liền vui vẻ cầm bảo vật đem về.
Kiện bảo vật này đối với Trịnh Hạo Thiên mà nói giá trị không cao, nhưng đối với Đổng Tân mà nói, đó đã là bảo vật bảo mệnh trong thời khắc mấu chốt rồi.
Về phần Tạ Bảo Phong, hắn thân là siêu cấp cường giả mà Vạn Bảo Hiên bồi dưỡng, khi chọn lựa bảo vật nhìn thì có vẻ không phải trả giá chút nào, nhưng bên trong nhất định là có phương pháp tính toán khác, mà không phải ngoại nhân có thể biết được.
Cuối cùng, ánh mắt Thiết Huyễn Hỏa dừng lại trên người Trịnh Hạo Thiên, nói: "Trịnh huynh đệ, ngươi muốn lựa chọn thứ gì?"
Trịnh Hạo Thiên do dự chốc lát, đang định lựa chọn một kiện trong mấy thứ hắn cảm thấy hứng thú thì chợt nghe Thiết Huyễn Hỏa mỉm cười, nói: "Nếu Trịnh huynh đệ thật sự không chọn được, vậy lão phu sẽ đề cử cho ngươi một kiện..."