Trịnh Hạo Thiên chợt nhắm mắt, ngay khi Bàng Gia Long sử dụng thân pháp mau lẹ di chuyển tới phía sau lưng, hắn đã bỏ đi thị lực, hoàn toàn dựa vào năng lực của đôi tai.
Trong tai hắn vang lên tiếng gió thổi, tiếng cỏ cây xào xạc, cũng nghe được âm thanh mang sự uy hiếp cực lớn phía sau lưng.
Trong óc lập tức vẽ nên một bức tranh kì dị, hắn như là nhìn rõ những động tác dù là nhỏ nhất của Bành Gia Long vậy, rõ nét đến lạ lùng.
Lang nha bổng nhẹ vung về sau, vừa vặn chặn sau bả vai.
"Keng..."
Một tiếng vang thanh thúy phát ra, một kiếm như độc xà đâm tới của Bàng Gia Long đâm vào trên thân Lang Nha Bổng.
Khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng của hắn chợt xẹt qua một tia hoài nghi.
Phải biết rằng một kiếm này thoạt nhìn đơn giản, nhưng ngưng tụ công sức hơn hai mươi năm khổ luyện kiếm pháp của hắn. Trước kia giao thủ với người khác, một khi đã thi triển đến chiêu này, coi như là đối thủ sẽ bị thương dưới lưỡi kiếm của hắn, cùng với đó là việc hắn chiếm thượng phong tuyệt đối, thừa thắng xông lên.
Nhưng hiện tại lại vô dụng trước một thiếu niên, Trịnh Hạo Thiên như đối thủ đã từng giao đấu với hắn trăm trận vậy, bất cứu ý đồ nào của hắn đều nhanh chóng bị phát hiện và hóa giải.
Bành Gia Long hét lớn một tiếng, thân hình hắn chợt mau lẹ hẳn lên.
Toàn thân chân khí lưu chuyển như bay, chảy dọc theo kinh mạch trong cơ thể, dưới tác động mạnh của chân khí, động tác hắn lanh lẹ dị thường, nhuyễn kiếm trong tay càng như hổ thêm cánh, trở nên xuất quỷ nhập thần, khiến kẻ khác cực kì khó phòng bị.
Nhưng mà, Bàng Gia Long càng đánh càng thấy kinh hãi.
Vô luận hắn thi triển nhuyễn kiếm đến trình độ nghịch thiên cỡ nào, nhưng vô pháp uy hiếp tới Trịnh Hạo Thiên.
Đối phương như là vô cùng quen thuộc với vũ kỹ của hắn, luôn luôn có những chiêu thức hoàn toàn khắc chế hắn. Mà thứ chân chính khiến hắn bó tay chính là thiếu niên này một thân quái lực, Lang nha bổng thô dày trong tay mạnh mẽ vô cùng, cho dù là chân khí hắn dồn vào nhuyễn kiếm, cũng vô pháp đấu lại với binh khí đối phương.
Hai người giao thủ trong chốc lát, Bành Gia Long liên tục chuyển động, rồi đột nhiên lao tới trước mặt Trịnh Hạo Thiên, ánh sáng mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu lên mặt Trịnh Hạo Thiên. Bành Gia Long đột nhiên đứng khựng lại, hắn nhìn chằm chằm Trịnh Hạo Thiên, đôi mắt chớp chớp hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Hắn rút cuộc thấy rất rõ, thiếu niên cùng hắn giao thủ không ngờ đang nhắm mắt.....
Trong khoảnh khắc, trong lòng hắn mơ hồ phát lạnh, ý chí chiến đấu giảm mạnh.
Lang nha bổng trong tay nhẹ huy vũ, khóe miệng Trịnh Hạo thiên nhếch lên thành một vòng cung, thể hiện trong lòng hắn đang cực độ vui vẻ.
Trên lôi đài cùng với Bành Gia Hổ đánh một trận, hắn đã sơ bộ cảm thụ được năng lực dùng tai nghe thay cho con mắt. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Chỉ là khi đó giao thủ không đã nghiền, Bành Gia Hổ đánh cả nửa ngày, thấy giành chiến thắng vô dụng lập tức đầu hàng. Trịnh Hạo Thiên không ngờ khi chiến đấu với Bành Gia Long lại tận hứng.
Dưới công kích hết sức của một vị sơ giai liệp giả, Trịnh Hạo Thiên triệt để phát huy hai tai đến cực điểm, khiến thính lực cùng thân thể hắn được kết hợp cao độ.
Đã đến lúc này, Trịnh Hạo Thiên vẫn chưa vận dụng chân khí trong cơ thể, bởi vì trong tay hắn chỉ cần có lang nha bổng là đủ, cho dù quán trú chân khí vào thì nhuyễn kiếm cũng không có cách nào chặt đứt được. Vì vậy Bành Gia Long từ đầu tới giờ không thể đột phá nổi phòng thủ của hắn, nhưng biểu hiện của Trịnh Hạo Thiên lại khiến hắn hết hồn.
Đôi mắt vừa chuyển, Bành Gia Long lộn một vòng ra ngoài, hắn đưa tay vào trong lòng, tựa hồ muốn lấy ra vật gì.
Vẻ tươi cười trên mặt Trịnh Hạo Thiên lập tức thu lại, lỗ tai run lên, khiến hắn rõ ràng nhất cử nhất động của đối phương. Ngay khi Bành Gia Long sờ tay vào trong ngực, trong lòng Trịnh Hạo Thiên dâng lên cảm giác bất an mạnh mẽ.
Hắn mơ hồ nhận ra, thứ đối thủ chuẩn bị lấy ra sẽ mang uy hiếp cực lớn tới mình.
Loại cảm giác này đột ngột mà đến, trước đó không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào.
Nhưng mà, loại dự cảm này vừa dâng lên một khắc, Trịnh Hạo Thiên cũng đã bước lên, hắn vượt qua một khoảng cánh lớn, tới trước mặt Bành Gia Long, hầu như trong nháy mắt đã tới nơi.
Hai mắt đột ngột mở ra, trong mắt Trịnh Hạo Thiên bắn ra một tia sắc bén.
Đây là do chân khí cường đại ngưng tụ ở mắt mà tạo thành, mới xuất hiện kết quả này.
Bạnh Gia Long không dừng lại, ngay khi bốn mắt nhìn nhau, khí thế hắn đã bị đoạt, chỉ cảm thấy cả người vô lực, kinh hãi vô cùng, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống đất.
Trong chốc lát, Bành Gia Long đã hiểu, thì ra thiếu niên trước mặt không phải một vị liệp thủ, mà chỉ là một vị tu luyện thành công, liệp sư hành thật giá thật.
Trịnh Hạo Thiên ra tay như điện, trong nháy mắt xé rách vạt áo của Bành Gia Long.
Tiếng vải bị xé toạc vang lên, dưới những mảnh vải bay tứ tán, một vòng tròn đồng bay ra.
Trịnh Hảo Thiên nhảy lên, tuy rằng trên tay hắn còn cầm Lang Nha Bổng, nhưng biểu hiện của hắn lại nhẹ như chim én, nhảy lên bắt lấy viên đồng vào tay.
Động tác của hắn nhẹ như nước chảy mây trôi, toàn bộ quá trình không có chút đình trệ, giống như trước kia đã tập luyện vô số lần rồi vậy.
Nhưng tất cả đều là do hắn vô thức mà làm ra, đến khi bắt được viên đồng, dử cảm bất an trong lòng triệt để biến mất.
Bành Gia Long khẽ run, chợt tỉnh dậy từ trong mê mang.
Hắn quát lớn: "Buông tay cho ta."
Trịnh Hạo Thiên cổ tay vừa lộn, hét lớn: "Vì sao ta phải nghe ngươi?"
Bành Gia Long hít một hơi lạnh lùng nói: "Đây là đồ vật gia sư Tiết Quý Lệ tặng cho Bành mỗ, người cầm đi chính là mang tới họa sát thân."
Trịnh Hạo Thiên nhướng mày, trên mặt hiện ra một nụ cười nhạt: "Đây là bộ phận then chốt trong ám khí, ngươi xuất ra vật này là để đối phó ta, đã như vậy bảo sư phụ người tự mình đến lấy lại đi,."
"Ngươi.... muốn chết." Bành Gia Long quát lớn, nhuyễn kiếm trong tay lần nữa vung lên.
Lúc này, kiếm quang của hắn ào ạt kéo tới, giữa đầy rẫy kiếm quang, mang theo một loại áp lực mạnh mẽ khiến đối thủ không cách nào điều khí.
Trịnh Hạo Thiên nhíu mày, hắn có cảm giác kẻ kia sau khi bị đoạt đồ đã trở nên điên rồ.
Lang Nha Bổng hơi chuyển, đập về phía đầu Bành Gia Long, nhưng hắn không né tránh mà cứ thể vọt tới, nhuyễn kiếm trong tay như thiểm điện đâm tới yết hầu Trịnh Hạo Thiên, hắn không ngờ định dùng chiêu lấy mạng đổi mạng.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng phát lạnh, hắn lần đầu gặp phương thức lưỡng bại câu thương kiểu này, sự bình tĩnh trong lòng trong nháy mắt bị phá vỡ.
"Giết......"
Bành Gia Long hét lớn, trong giọng nói không che dấu được sự hung ác, mắt hắn đầy tơ máu, hung hăng nhìn Trịnh Hạo Thiên, tựa hồ là muốn ăn tươi nuốt sống hắn mới hả giận.
Trịnh Hạo Thiên nhanh chóng thối lui về sau, tuy rằng hắn từng chiến đấu sinh tử với Bạch nhãn Lang vương nhưng lúc này đối mặt với hắn là nhân loại, nên hắn căn bản là vô pháp kích phát lực lượng cường đại trong thân thể ra ngoài.
Tâm thần thoáng chút hoảng loạn, hắn quơ Lang Nha Bổng, tận lực chống lại nhuyễn kiếm, tay kia nắm chặt viên đồng, trong lúc nhất thời không biết có nên ném vật này đi không.
Thông suốt, hắn chạm nhẹ vào bộ phận nhô lên trong viên đồng.
Chăm chỉ học bảo điển gia truyền mấy năm, khiến Trịnh Hạo Thiên đối với bộ phận then chuốt trong kỹ nghệ có lý giải tương đối. Viên đồng trong tay hắn nhẹ chuyển, hắn cuối cùng đã hiểu, vật này chính là một bộ phận quan trọng trong khí cụ.
Đôi mắt ngưng trọng, Trịnh Hạo Thiên nhẹ lật cổ tay, viên đồng nhắm thẳng đầu Bành Gia Long, tại điểm nhô lên kia nhẹ ấn một chút.
Sau một khắc, viên đồng rung lên, biên độ ngày càng mạnh, quả thực khó tin.
Sau đó, một tia bạch ngân quang từ mặt thủng lỗ chỗ của viên đồng bay ra.
Trong mắt Bành Gia Long hiện lên vẻ kinh hãi cực độ, tuy rằng hắn nhanh nhẹn, nhưng trước bạch quang lại như bị bó chân bó tay, tất cả cố gắng trước mặt bạch quang đều là vô dụng.
Ngân quang ở trên không phát ra từng đạo quang ngân, hợp thành một đồ án hoàn mỹ, chúng xuyên thấu võng kiếm, xuyên thấu chân khí hộ thể của Bành Gia Long, thậm chí xuyên cả thân thể hắn, bắn về phía xa.
Bành Gia Long phát ra một tiếng hét thê lương, tràn đầy thảm thiết cùng phẫn hận.
Thứ âm thanh kia kinh thiên động địa, vang vọng rừng sâu.....
Thân thể hắn bay lên, vô số máu tươi phun ra giữa không trung, sau đó ngã xuống đất, sau một vài nhịp co quắp, hắn..... không bao giờ nhúc nhích nữa.
Trịnh Hạo Thiên líu lưỡi nhìn một màn vừa rồi, nhìn mảnh máu phun ra từ thân thể Bành Gia Long rơi xuống đất, hiện ra như một đóa hoa tuyệt mỹ mà lại đầy rẫy ma lực.
Nhưng mà hắn lần đầu thấy thảm trạng cỡ này, cho nên cơ mặt hơi cơ quắp, thân thể dần nhẹ run lên.
Một cỗ cảm giác buồn nôn xộc lên não hắn, nếu như không phải chân khí lưu chuyển trong thân thể hắn, nhất định không áp chế nổi mà nôn mửa ra rồi.
Đến lúc này, Trịnh Hạo thiên rút cuộc xác định.
Thi thể dã thú cùng nhân loại, là hai chuyện khác hẳn.
Hắn săn bắn trong rừng, thỏa thích giết mãnh thú, cho dù là mãnh thú bị chém thành tám mảnh hắn cũng thờ ơ, nhưng khi đối mặt với thi thể nhân loại, những tâm ý hoảng loạn chợt dâng mạnh mẽ, khó có thể điều khiển được.
Lỗi tai nhẹ run, Trịnh Hạo Thiên đột nhiên ngưng trọng.
Đây là âm thanh người di chuyển trong rừng, bọn họ đang nhằm nơi này mà tới, mà khiến Trịnh Hạo Thiên bất an chính là, âm thanh này tuyệt đối không phải của Uy Hoa cùng Lâm Đình.
Trên mặt giựt giựt vài cái, khuôn mặt Trịnh Hạo Thiên bỗng trở nên dữ tợn cực kì.
Hắn xoay người, nhằm nơi phát ra âm thanh đánh tới....