"Thần binh của bổn tọa, cho dù ở đâu cũng là của bổn tọa." Bộ xương phẫn nộ gầm một tiếng, vang vọng khắp huyệt động: "Trở về cho ta."

Huyết Quang Kích phiêu phù trong không trung hơi dừng lại một chút, nó hơi run rẩy, giống như muốn bay về phía bộ xương.

Nhưng Trịnh Hạo Thiên cũng quát khẽ một tiếng, vươn tay ra giữa hư không kéo mạnh một cái, Huyết Quang Kích lập tức chuyển hướng.

Bộ cương khô cùng hắn ở lôi kéo trong hư không, hai bên đều thi triển thần thông muốn khống chế kiện ngụy pháp khí siêu cấp cường đại này.

Huyết Quang Kích là bảo vật Trịnh Hạo Thiên cướp được từ trong tay tướng lĩnh ngư nhân, khi hắn mới đoạt được, thanh thần binh này gần như chỉ là một bảo khí đỉnh cấp mà thôi.

Thế nhưng, dưới cơ duyên xảo hợp, bảo khí này có thể tiến giai ngụy pháp khí, đồng thời để cho Trịnh Hạo Thiên lưu lại tinh thần lạc ấn của mình.

Đây là trực tiếp khắc ghi vào hạch tâm ngụy pháp khí, hòa một thể với khí phách của nó rồi.

Vì thế, tuy rằng Huyết Quang Kích trong tay Bộ xương có thể phát ra uy năng cường đại, thậm chí còn có thể miểu sát Yêu tộc linh giả, thế nhưng khi hắn muốn điều khiển Huyết Quang Kích đâm Trịnh Hạo Thiên, cũng đành bất lực.

Bởi vì bản năng khí linh của Huyết Quang kích bài xích mệnh lệnh này của hắn, hắn không có khả năng xúc phạm tới Trịnh Hạo Thiên.

"Rống..."

Bộ xương gầm rú càng lúc càng lớn, lực lượng khống chế lên thân kích cũng càng ngày càng mạnh.

Thế nhưng tay Trịnh Hạo Thiên trong hư không vẫn vững như bàn thạch, không có một chút dao động, mà Huyết Quang kích cũng dần ổn định lại, chậm rãi bay về phía hắn.

Trên thân Huyết Quang kích liên tục lóe lên hồng quang, bỗng nhiên nó bộc phát một vầng tinh mang chói mắt, sau đó dường như ánh chớp bay vào trong tay hắn.

"Thế nào?" Trịnh Hạo Thiên giơ cao tay, trên mặt không chút che giấu vẻ đắc ý, nói: "Hiện tại, nó là của ta!"

Nhưng mà, vào lúc này ánh mắt Trịnh Hạo Thiên đột nhiên ngưng lại, ánh mắt nhìn Huyết Quang kích cũng thêm vài phần hoài nghi.

Khi Huyết Quang kích rơi vào tay hắn một khắc, hắn rõ ràng cảm ứng được huyết khí khổng lồ ẩn chứa trong thần binh này đã gần như tiêu hao sạch sẽ. Nguồn: http://truyenfull.vn

Khí linh bên trong tuy rằng vẫn tồn tại như trước, nhưng cũng uể oải không chịu nổi.

Trong lòng hắn khẽ động, mơ hồ đoán được duyên cớ.

Bộ xương lạnh lùng nhìn Trịnh Hạo Thiên, tuy rằng tròng mắt trống rỗng kia không có nhãn cầu, nhưng lại mang một cỗ khí tức cổ xưa cường đại.

"Ngươi, chết chắc rồi." Hắn dường như phát thệ, gằn từng chữ một: "Ta sẽ cho người sống không được, chết không xong."

Trịnh Hạo Thiên cười nhạt, nói: "Nếu Huyết Quang kích còn ở trong tay ngươi, thì lúc ngươi khôi phục toàn bộ lực lượng, ta đương nhiên không dám đối địch với ngươi, thế nhưng hiện tại... ngươi nhìn chính mình đi."

Kích cuối cùng của vị yêu tộc linh giả Nại Tư Nạp Đức đã cấp cho nó một vết thương lớn.

Khe nứt không gian của Qua Bỉ Lạc khiến thân thể bộ xương xuất hiện nhiều vết nứt nhỏ, khiến nó dường như không còn bất khả xâm phạm như ban đầu nữa.

Mà kích cuối cùng của Nại Tư Nạp Đức chấn vỡ một cánh tay của nó.

Đây là Nại Tư Nạp Đức thông qua bí pháp nào đó, kích pháp tiềm lực sinh mệnh cuối cùng của thân thể, kích này quả thật khó tiêu.

Nhưng mà khiến nó tổn thất nặng nề nhất chính là kẻ thoạt nhìn yếu đuối nhất trong đoàn, Cáp Thập.

Cái đĩa tròn trong tay hắn rõ ràng là một kiện thần binh siêu cường, không chỉ có thể dùng để tính toán trận mục hơn nữa lúc nổ tung cũng sinh ra lực lượng vô cùng cường hãn.

Kiện thần binh này tám chín phần không phải vật của Cáp Thập, mà là vật phòng thân cuối cùng vị thúc thúc kia dành cho hắn, cũng chỉ có cường giả có thể bố trí đại trận phòng ngự của đại doanh yêu tộc mới có thể sở hữu bảo vật cường đại như vậy.

Vì thế, khi cái đĩa tròn kia phát nổ, bộ xương tuy rằng không đến mức nát tan tại chỗ, nhưng thương thế của nó nặng càng thêm nặng, thương tích do khe nứt không gian gây ra cho nó lúc trước càng thêm mở rộng, ngay cả huyết sắc trên người cũng nhạt đi nhiều, nhìn qua có vẻ rất chật vật.

Dường như cảm ứng được tình hình bản thân, bộ xương trầm mặc cả nửa ngày, nói: "Không nghĩ tới, bổn tọa ngủ say nhiều năm như vậy không ngờ suy yếu đến mức này." Hắn thở dài một tiếng, bỗng nhiên kêu lên: "Nhưng mà cho dù bổn tọa có suy yếu gấp đôi cũng có thể dễ dàng giết chết ngươi."

Nó rảo bước đi tới, một bước đã di chuyển ra ngoài khoảng cách mấy trượng, cánh tay duy nhất còn lại của nó thẳng tắp lao ra, hung hăng chộp tới Trịnh Hạo Thiên.

Tuy rằng nó chỉ còn một cánh tay, hơn nữa dùng mắt thường có thể nhìn thấy vết nứt trên cánh tay, thế nhưng một trảo kia ập vào mặt, vẫn mang theo cỗ sát khí sắc bén không cách nào hình dung như trước.

Thân hình Trịnh Hạo Thiên chợt lóe, hơi né qua một bên.

Cổ tay hắn run nhẹ, Huyết Quang kích trong tay nhất thời biến mất không thấy.

Bộ xương này tuy rằng nhìn qua là công kích hắn, nhưng Trịnh Hạo Thiên có cảm giác mục tiêu chân chính của nó chính là Huyết Quang kích.

Tuy rằng bên trong Huyết Quang kích có tinh thần lạc ấn của hắn, nhưng có trời mới biết Bộ xương này có biện pháp tạm thời xóa đi hay không, vì thế Trịnh Hạo Thiên trực tiếp thu lại thanh thần binh này, không lưu lại một chút cơ hội nào cho đối phương.

Bộ xương một lần nữa rít gào, thế nhưng đối với tên ranh ma như Trịnh Hạo Thiên cũng đành bó tay.

"Vù vù...."

Bộ xương đuổi tới, rất nhanh áp sát Trịnh Hạo Thiên.

Lực lượng yêu thú hùng tộc tuy rằng lớn vô cùng, nhưng ông trời vẫn công bằng, ban cho hắn lực lượng mạnh mẽ, cũng khiến cho tôc độ của hắn chậm đi không ít.

Mà Bộ xương kia có đủ tự tin, lấy lực lượng cùng tốc độ của nó tuyệt đối có thể chiến thắng con cự hùng chết tiệt này.

Nhưng mà ngay một khắc khi cước bộ của hắn đuổi sát cự hùng, trên lưng cự hùng đột nhiên mọc ra hai chiếc cánh chim.

Đôi cánh chim nhẹ nhàng vung lên, nhất thời thân thể cự hùng lướt nhanh mà đi, đồng thời linh hoạt bay lượn trên không trung.

Cũng bởi vì huyệt động này khá lớn, không gian đủ rộng để hắn vẫy vùng, cho nên hắn mới dễ dàng triển khai hai cánh, trong phạm vị nhỏ chuyển ngoặt như bình thường.

"Ồ, không ngờ là một yêu thú hỗn huyết biến dị." Bộ xương hừ lạnh một tiếng, nói: "Nhưng ngươi cho rằng như thế là có thể trốn sao?"

"Phốc."

Bộ xương đột nhiên há to miệng, hàm răng bên trong đều rơi cả xuống dưới.

Khi những chiếc răng rơi xuống đất, nhất thời biên lớn lên, cuối cùng hóa thành một đám "Bộ xương" thu nhỏ.

Tuy rằng sát khí tỏa ra trên người chúng không cường đại, thậm chí có thể nói là cực kỳ bé nhỏ, thế nhưng chỉ cần chúng trì hoãn Trịnh Hạo Thiên trong nháy mắt, là đủ cho Bộ xương công kích lên thân thể hắn rồi.

"Ha ha ha, xem ngươi còn chạy đi đâu." Bộ xương điên cuồng cười to.

Nó dường như nhìn thấy một tràng cảnh hoàn mỹ, mình đánh chết Trịnh Hạo Thiên, sau đó đoạt lấy thần binh của đối phương. Tuy rằng hôm nay, lực lượng thần binh cũng suy yếu như nó, thế nhưng nó tin tưởng, chỉ cần thu lại được thần binh, hắn có thể ra ngoài thỏa thích giết chóc, tích súc lực lượng huyết quang cùng sát khí cường đại, sau đó khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.

Bỗng nhiên, vào lúc này nó đột ngột cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Bởi vì sắc mặt Trịnh Hạo Thiên cũng không trở nên thất kinh, vẻ mặt yêu thú hùng tộc kia vô cùng bình tĩnh.

Loại bình tĩnh này ngược lại khiến trong lòng Bộ xương nổi lên nỗi sợ hãi mơ hồ.

"Lấy nhiều hiếp ít sao?" Trên mặt Trịnh Hạo Thiên hiện ra một nụ cười giễu cợt, nói: "Cũng được, ta cũng phải thử tư vị lấy nhiều hiếp ít một chút xem thế nào."

Hắn vung tay lên, vỗ vào Ôn Dưỡng Hồ Lô đeo bên hông.

Nhất thời năm đạo hắc sắc quang mang từ bên trong hồ lô bắn ra, chúng nó dừng lại trên hư không, nhất thời ngưng tụ thành năm bóng người màu đen.

"Ma Vương...... Thiên ma Ma Vương." Bộ xương khó tin kêu lên.

Một linh giả không sao không ngờ mang trên người năm con Ma Vương, đây là chuyện không thể tin nổi cỡ nào?

Trịnh Hạo Thiên nở một nụ cười, trên mặt gấu hiện ra một nụ cười hàm hậu, nói: "Đúng là Thiên ma Ma Vương, tiền bối quả là tinh mắt."

Miệng hắn khiêm tốn nhưng hạ thủ không chút lưu tình nào.

Cổ tay hắn vung lên, năm con Ma Vương lập tức rít gào lao tới.

Lúc này chúng nó đã sớm bị Mộng Yểm khống chế, Trịnh Hạo Thiên đã ra lệnh, cho dù biết rõ đối phương cự kỳ nguy hiểm cũng không chút do dự mà nghênh địch.

Nô bộc như vậy không nghi ngờ là pháo hôi tốt nhất, nhưng đáng tiếc chính là, một khi bị Mộng Yểm khống chế, thực lực của chúng tuy có thể không ngừng tăng trưởng, nhưng rất khó đột phá tới cảnh giới Đại Ma Vương.

Đám Dư Uy Hoa chỉ có thể khống chế hai con Ma Vương đã là cực hạn, nhưng Trịnh Hạo Thiên có Mộng Yểm giúp đỡ, điều khiển năm con Ma Vương cũng dễ dàng. Năm con Ma Vương không am hiểu phương diện giống nhau, có tên am hiểu phòng ngự, có tên am hiểu công kích, có tên am hiểu mê huyễn thuật, chúng nó đồng loạt lao lên đánh tới Bộ xương, sau đó nhanh chóng bao vây lấy Bộ xương, dường như cảnh tượng lúc trước đông đảo yêu thú vây khốn Địa ma Ma Vương năm sao kia.

Cánh tay còn lại của Bộ xương xoay tròn, từng đạo quang thải đỏ như máu vờn quanh thân thể hắn, đem tất cả công kích đẩy ra ngoài.

Trịnh Hạo Thiên rút cuộc nở một nụ cười.

Hắn quả nhiên đoán không sai, thứ này có thể một lần chém giết ba vị yêu tộc linh giả, bằng vào lực lượng của nó tịnh không đủ, mà là nó dùng bí pháp nào đó, một lần phóng thích ra huyết lực khổng lồ tích súc từ lâu trong cơ thể.

Cũng chỉ có như thế mới tạo nên uy năng to lớn như vậy.

Thế nhưng sau khi thi triển bí pháp này, vô luận là nó hay Huyết Quang kích đều bị tổn thương, vì thế dưới sự vây công của năm đầu Ma Vương, nó cũng không đạt được bất cứ lợi thế nào.

"Ya... chiết tiệt, đây là ngươi bức ta."

Bộ xương một lần nữa gào rống, huyết sắc trên người nó đột nhiên dày đặc lên, Bùm một tiếng, các đầu khớp xương bùng nổ hóa thành một đoàn huyết vụ tràn ngập tỏa ra, bao trùm năm đầu Ma Vương vào bên trong.

Trong huyết vụ vang lên tiếng cười to kiêu ngạo: "Các ngươi, chết đi."

"Chết?" Trịnh Hạo Thiên lạnh lùng nói: "Chết à, hẳn là ngươi mới phải."

Hắn vỗ cái trán, trên người đột nhiên sáng lên.

"Mộng Yểm, phóng thích hắc ám tỏa liên đi."

"Tứ đại linh thể, hiện thân đi."

Hắc vừa dứt lời, thân thể đã khôi phục hình dáng nhân loại bình thường, mà phía sau hắn đã nhiều hơn tứ đại yêu thú.

Không chỉ như vậy, ở trên đầu họ, Mộng Yểm thao túng hắc ám tỏa liên đang dùng ánh mắt bỡn cợt mà băng lãnh đánh giá phía trước mặt.

Ánh mắt hắn có thể nhìn thấu mọi ảo ảnh, tự nhiên có thể nhìn xuyên qua một mảnh huyết vụ nồng nặc kia.

Trịnh Hạo Thiên giơ lên một ngón tay, dường như đầu ngón tay chỉ thẳng vào mi tâm Bộ xương trong huyết vụ.

"Ức vạn kiếm hải, ra ngoài cho ta!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play