Ba ngày sau, Cừu Hinh Dư bình an trở về.

Hơn nữa cùng nàng trở về, không ngờ còn có Dương Đông Thắng - vị linh giả cửu tinh cường đại.

Tuy Trịnh Hạo Thiên đã sớm biết nàng không thể gặp nguy hiểm gì, nhưng mãi cho đến khi tận mắt nhìn thấy nàng trở về, hắn mới chính thức an tâm trở lại.

Dư Uy Hoa tiến tới, tò mò hỏi: "Cừu sư muội, Thất Xảo chân nhân gọi ngươi tới làm gì vậy?"

Lâm Đình nhéo tay Dư Uy Hoa, hơi đau đầu nói: "To xác, đừng hỏi lung tung nữa."

Dư Uy Hoa trừng mắt nói: "Vì sao ta lại không được hỏi?"

Dương Đông Thắng khẽ cau mày, triệu kiến Cừu Hinh Dư chính là Thất Xảo chân nhân, tồn tại cường đại nhất Thất Nguyên môn, địa vị trong môn thậm chí còn ở trên cả chưởng giáo chí tôn.

Cho nên trong lòng hắn mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng cũng không dám hỏi. Vậy mà tên Dư Uy Hoa này lại cứ tồng tộc hỏi như chỗ không người vậy.

Tuy thái độ của Dư Uy Hoa đối với chân nhân tựa hồ hơi bất kính, nhưng trên thực tế, cho dù là Dương Đông Thắng cũng hết sức tò mò, không rõ vì sao chân nhân lại đột nhiên triệu kiến tiểu nữ oa tử này.

Cừu Hinh Dư khẽ mỉm cười, nói: "Đa tạ Dư sư huynh quan tâm. Bất quá, chuyến này đi tiểu muội lại đó đại thu hoạch...."

Trịnh Hạo Thiên trong lòng vui vẻ, nói: "Thất Xảo chân nhân ban thưởng cho ngươi bảo vật gì vậy?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Cừu Hinh Dư khẽ gật đầu, nói: "Chân nhân ban cho ta một kiện chí bảo phòng thân, đồng thời chỉ điểm một chút tu hành trên phương diện linh lực và trận đồ."

Mấy người Trịnh Hạo Thiên liếc mắt nhìn nhau một cái, không thể nào che dấu được sự kinh hỉ.

Cừu Hinh Dư mặc dù nói có vẻ đơn giản, nhưng nếu là chí bảo phòng thân chân nhân ban thưởng, đương nhiên là thứ cao cấp nhất rồi. Mà nàng còn được chân nhân đích thân chỉ điểm, đương nhiên là đại cơ duyên rồi.

Lúc xưa, khi mấy người Trịnh Hạo Thiên từ trong chiến trường bách tộc trở về, cũng từng gặp được Trần tông sư. Vị tông sư đại nhân kia chỉ đánh ra một quyền đã khiến bọn hắn lĩnh ngộ được vô số thứ, cuối cùng đột phá đẳng giai, tiến thêm một bước trên con đường tu luyện võ đạo.

Mà lần này, Cừu Hinh Dư lại được vị tông sư đại nhân kia chỉ điểm liên tiếp ba ngày, lợi ích nhận được đương nhiên không thể tưởng tượng nổi rồi.

Khóe mắt Dương Đông Thắng khẽ giật giật, ngữ khí cực kỳ hâm mộ nói: "Cừu cô nương đúng là có vận khí tốt. Ngay cả người trong môn may mắn được chân nhân triệu kiến, đồng thời đích thân chỉ điểm cũng liêu xiêu không có mấy. Mà ngươi lại là đệ tử ngoại môn, không ngờ cũng được lão nhân gia ông ta coi trọng, đây tuyệt đối là phúc tu luyện từ kiếp trước a."

Với thân phận linh giả cửu tinh của hắn, không ngờ lại nói như vậy. Bởi vậy có thể thấy được tâm tình hắn đang phức tạp tới cỡ nào.

Cừu Hinh Dư khẽ cúi chào hắn, nói: "Vãn bối có thể được chân nhân chỉ điểm, thật sự là vô cùng cảm kích, xin tiền bối hãy thay vãn bối thỉnh an chân nhân."

Dương Đông Thắng khẽ ngây người, nói: "Ngươi không trực tiếp cảm tạ?"

Trong thanh âm của hắn tràn đầy vẻ không tin tưởng. Được người ta ban ân như thế, nếu ngay cả một câu cảm tạ cũng không nói thì thật sự, người này trời sinh tính tình bạc bẽo rồi.

Cừu Hinh Dư bất đắc dĩ, nói: "Khi vãn bối tu luyện, hoàn toàn không hay biết chuyện gì xảy ra ở bên ngoài cả. Mãi đến khi hành công xong, mới phát hiện chân nhân đã sớm rời đi rồi."

Dương Đông Thắng nhíu mày, nói: "Khi ngươi đang hành công, chẳng lẽ không phân ra một tia thần niệm.... À, không đứng, trước mặt chân nhân, căn bản không cần đề phòng gì cả."

Quả thật, Cừu Hinh Dư lúc ấy đã hành công dưới chỉ dẫn của chân nhân.

Có vị trưởng giả này bên người, nếu nàng còn lo lắng an nguy bản thân nữa thì đúng là trò cười của thiên hạ.

Nếu có người có thể giết chết nàng trước mặt chân nhân, thì cho dù Cừu Hinh Dư có đề phòng tuyệt đối, thì cũng chẳng chống lại được.

Nghĩ đến đây, Dương Đông Thắng khẽ lắc lắc đầu, nói: "Tuy lão phu không biết vì sao chân nhân lại coi trọng ngươi như vậy, nhưng tốt nhất là người vẫn nên đích thân cảm tạ. Lão phu không dám làm giúp."

Linh giả cửu tinh, đứng trong tất cả linh giả tuy đã là tồn tại cường đại nhất, thậm chí so với một số đại linh giả cũng chẳng kém hơn. Nhưng đứng trước mặt tông sư, thì lại như một trời một vực.

Cừu Hinh Dư than nhẹ một tiếng, cũng có chút tiếc nuối.

Dương Đông Thắng cười ha ha, đổi đề tài, nói: "Lão phu phụng mệnh chân nhân tới thông báo cho các ngươi. Cho các ngươi chuẩn bị ba ngày, ba ngày sau sẽ đưa các ngươi tiến vào chiến trường linh giả."

Hai mắt mọi người đều sáng ngời, trong lòng vừa kinh vừa hỉ, cũng có thêm vài phần kích động không yên.

Chiến trường linh giả, rốt cuộc bọn họ cũng đợi được ngày này.

Dương Đông Thắng dứt lời, mắt nhìn mọi người rồi nói: "Ba ngày sau, Bối Tịch Đức của bổn môn cũng sẽ đi với các ngươi."

Mấy người Trì Minh Hiên khẽ ngây người, không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

Mấy người bọn họ đều là môn hạ Vạn Kiếm tông, mà Bối Tịch Đức lại là đệ tử Thất Nguyên môn. Tuy bát đại siêu cấp môn phái đồng khí tương liên, ở trên Phiêu Miễu đại lục cũng tương trợ lẫn nhau, nhưng quan hệ cá nhân giữa mấy người bọn hắn lại không thân mật tới mức này.

Tựa hồ nhìn thấu tâm tư của bọn hắn, Dương Đông Thắng trầm giọng nói: "Các ngươi yên tâm, Bối Tịch Đức tiến vào chiến trường linh giả xong sẽ đi độc hành, liệp sát dị tộc, không cùng đi với các ngươi nữa."

"Một mình động hành?" Sắc mặt Trì Minh Hiên khẽ biến, nói: "Như vậy chẳng phải quá nguy hiểm sao?"

Ở trong chiến trường linh giả, mỗi một người đều cường giả linh thể, nếu như một mình độc hành...

Có lẽ linh giả cửu tinh như Dương Đông Thắng thì không có vấn đề gì, nhưng Bối Tịch Đức cũng giống như bọn hắn, đều là linh giả vừa tấn chức. Làm như vậy thì khác nào thọ tinh tặng dây thắt cổ, ngại mạng sống quá dài.

Dương Đông Thắng cất tiếng cười dài, nói: "Bối Tịch Đức khác với các ngươi..." Hắn lắc lắc đàu rồi xoay người rời đi.

Văn Nhân Băng Oánh thở dài một tiếng, nói: "Bối Tịch Đức là đệ tử thân truyền của chân nhân, tu vi của hắn khẳng định có chỗ độc đáo. Hơn nữa còn có dị bảo phòng thân, cho có đảm lượng một mình đồng hành cũng không có gì là lạ."

Mọi người đều gật đầu, trong lòng vừa hâm mộ vừa đố kỵ.

Chỉ cần ngẫm lại kiện linh thể ngụy pháp khí mà Bối Tịch Đức tung ra lúc trước, là biết năng lực của hắn quỷ dị khó lường tới cỡ nào.

Kỳ thật, ai cũng mơ ước có được một vị sư phụ là chân nhân, nhưng thiên đại cơ duyên bậc này, không phải ai cũng có thể gặp được.

Trì Minh Hiên thở dài một tiếng, nói: "Hai mươi trước Bối Tịch Đức gia nhập Thất Nguyên môn, vừa nhập môn đã thể hiện ra thiên phú tu luyện cực mạnh. Khi đó nghe nói hắn cũng chỉ là một vị luyện yêu võ giả cực phẩm, được môn phái rất coi trọng, bồi dưỡng như một đệ tử hạch tâm. Mà hắn cũng không khiến Thất Nguyên môn thất vọng, khi ở lục giai không ngờ đã đột phá cực hạn, trở thành một luyện yêu võ giả siêu phẩm." Hắn hơi dừng lại một chút, nói: "Ta nghe nói, khi đó hắn đã bái nhập một vị trưởng giả ẩn cư trong Thất Nguyên môn rồi theo người đó tu luyện. Vốn còn tưởng người ấy là một vị thái thượng trưởng lão nào đó, nhưng không nghĩ tới là lại là chân nhân đích thân thụ đồ truyền nghệ. Haiz.. vận khí của hắn cũng quá tốt đi."

Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động, nói: "Trì sư huynh, Bối Tịch Đức cũng là một luyện yêu võ giả cực phẩm?"

"Ừ." Trì Minh Hiên không chút do dự nói.

Ánh mắt Dư Uy Hoa lập tức sáng lên, nói: "Đây là lần đầu tiên ta gặp một luyện yêu võ giả siêu phẩm khác. Lần sau gặp lại, ta nhất định phải đánh với hắn một trận."

Trì Minh Hiên cùng Văn Nhân Băng Oánh nhìn nhau cười khổ.

Nếu chỉ nói riêng về tố chất bản thân, một thân thần lực vô địch của Dư Uy Hoa quả thật cũng có tư cách khiêu chiến Bối Tịch Đức, nhưng sau lưng Bối Tịch Đức lại có một vị cường giả đỉnh cấp, cấp bậc tông sư đích thân chỉ điểm. Ở phương diện này, thì Dư Uy Hoa có thúc ngựa cũng không theo kịp.

Cừu Hinh Dư che miệng cười, khẽ, nói: "Hạo Thiên, kỳ thật chân nhân cũng có đề cập tới ngươi.

Sự chú ý của mọi người lập tức chuyển lại. Có thể được chân nhân đề cập tới, đó cũng là một vinh dự lớn rồi.

Cừu Hinh Dư thu hồi vẻ tươi cười, nghiêm nghị nói: "Chân nhân nói, thực lực của ngươi đã vượt xa cùng giai, có tư cách hành tẩu độc hành trong chiến trường linh giả rồi. Nếu ngươi còn muốn tiến thêm một bước trên con đường võ đạo, thì hãy độc hành đi."

Sắc mặt Lâm Đình khẽ biến, nói: "Ngươi nói là, chân nhân muốn Hạo Thiên một mình hành tẩu?"

Cừu Hinh Dư khẽ gật đầu, nói: "Hạo Thiên có thực lực này."

Khóe miệng Lâm Đình khẽ giật giật, tay lại sờ sờ đến tập phù triện cất giấu trong lồng ngực và viên Mặc tinh thạch cao cấp kia, cuối cùng cũng không mở miệng nữa.

Quả thật, linh thể song tu của Trịnh Hạo Thiên đã vượt xa mọi người, cho dù là cùng tấn chức linh thể, thực lực của bản thân hắn cao hơn mọi người nhiều.

Nếu hắn muốn có cơ hội phát triển tốt hơn, quả thật cũng không nên đi cùng với mọi người.

Khuôn mặt Hàn Lũy Nguyên hơi giật giật mấy cái, trong lòng vừa tức vừa giận.

Tên Trịnh Hạo Thiên này không ngờ lại được cường giả cấp bậc chân nhân coi trọng, đồng thời đánh gái cao như vậy. Điều này khiến hắn cực kỳ kinh hãi, cũng cảm thấy cực kỳ đố kỵ, hận ý đối với đối phương lại càng sâu sắc thêm một chút.

Chỉ là, hiện giờ hắn che giấu rất kỹ, không ai có thể từ trong ánh mắt phiêu thốt vô định kia mà phát hiện được một tia sát khí mơ hồ.

Trịnh Hạo Thiên lẳng lặng tự hỏi một hồi, cuối cùng cũng hạ quyết định: "Các vị sư huynh, sư tỷ. Nếu Thất Xảo chân nhân đã nói như vậy, thì tiểu đệ cũng muốn một mình hành tẩu trong chiến trường linh giả một alàn."

"Trịnh sư đệ, việc này quan hệ trong đại, ngươi không nên vội vàng quyết định." Trì Minh Hiên vội vàng khuyên can.

Trịnh Hạo Thiên tuyệt đối là cường giả số một số hai trong thế hệ trẻ tuổi của Vạn Kiếm tông hiện nay. Nếu chẳng may mà mất mạng trong chiến trường linh giả, thì tạo thành một đả kích rất lớn với tông môn.

Dù sao đệ tử kiệt xuất như vậy, muốn gặp được một người cũng là ngàn nan vạn khó.

Nếu hắn vô ý tử vong, thì Vạn Kiếm tông muốn tìm được một như vậy, còn không biết phải đợi tới năm nào tháng nào nữa.

Trịnh Hạo Thiên bật cười, nói: "Trì sư huynh, ngài yên tâm, tiểu đệ tử có suy tính."

Thực lực chân chính của hắn so với biểu hiện bề ngoài thì cường đại hơn nhiều, cho nên có sinh tồn độc hành trong chiến trường linh giả cũng không úy kỵ.

Huống chi, Dương Đông Thắng còn từng nói, Bối Tịch Đức sẽ đi cùng bọn hắn, hơn nữa sau khi tiến vào, người này còn có thể đơn độc hành tẩu.

Nếu hắn làm được thì mình lại càng làm được.

Trì Minh Hiên và Văn Nhân Băng Oánh trầm mặt khuyên bảo một hồi lâu, nhưng Trịnh Hạo Thiên vẫn cố chấp không thay đổi quyết định, muốn đơn độc hành tẩu sau khi tiến vào chiến trường linh giả.

Hai người cũng không biết làm gì hơn, đành gật đầu đồng ý.

Chỉ là, khi Dư Uy Hoa đưa ra yêu cầu như vậy, bọn họ lập tức sống chế cũng không đồng ý.

Là đại sư huynh và đại sư tỷ của Vạn Kiếm tông, bọn họ phải cam đoan tính mạng tất cả mọi người được an toàn. Trịnh Hạo Thiên có thể ngoại lệ, nhưng cũng chỉ có một mình hắn mà thôi.

Mọi người tiếp tục ở lại trong căn đình viện u tĩnh này. Bọn họ đều nghĩ ngơi dưỡng sức, chờ thời khắc kích động nhân tâm ba ngày sau...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play