Bành Gia Hổ bỗng nhiên quay người đến trước mặt một vị văn sĩ nói: "Phiền tiên sinh giúp chúng ta lập chứng từ."
Văn sĩ này giật mình, quay đầu nhìn hướng Cừu Bác Thành. Cừu Bác Thành trầm ngâm một lát, chậm rãi gật đầu một cái.
Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, đang định tiến lên, Lâm Định vội kéo hắn lại nói nhỏ với hắn :" Kiềm chế chút, đừng trong chốc lát đã đánh bại hắn để rồi người ta lại nhìn ra bản lĩnh thật sự của cậu."
Chân mày hắn bỗng nhiên giật giật, nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Dư Kiến Thăng đã từng dặn dò hắn nhiều lần. Bất luận thế nào cũng không thể thi triển chân khí đả thương kẻ địch trước mặt người khác.
Lời dặn dò này hắn một lòng ghi nhớ. Ngoại trừ lần trước bị Uyển Nhất Phu rượt đuổi bất đắc dĩ mới phải thi triển chân khí, chứ hắn chưa bao giờ phóng toàn bộ chân khí.
Trong con mắt kẻ khác, Trịnh Hạo Thiên bất quá cũng chỉ là trời sinh thần lực mà thôi. Tuyệt đối không nghĩ tới trong cơ thể cao lớn của hắn lại có thể có được chân khí cường đại.
Lúc này, vị văn sĩ kia đã viết xong hai chứng từ. Bành Gia Hổ lập tức đã hạ bút như bay kí tên mình vào cả hai tờ giấy. Trịnh Hạo Thiên chỉ cười, cũng kí tên vào chứng từ.
Đây là giấy sinh tử, nói rõ tỉ võ trên võ đài, sinh tử không luận tất cả đều theo thiên mệnh.
Có tờ giấy chứng từ này, thật sự có mất mạng, quan phủ cũng sẽ không thể nhúng tay. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Bành Gia Hổ cười lạnh một tiếng, hai chân dùng chút sức đã nhảy lên võ đài. Thân thể hắn nhẹ như yến, một điểm nhẹ nhàng sát mép võ đài mà cả người đột nhiên bay cao, giữa không trung lộn vài vòng. Lộn người càng lúc càng cao, đến điểm cao nhất thân thể duỗi nhẹ ra nhảy xuống chính giữa võ đài.
Từ trên không hạ xuống, thanh sam trên người phấp phới, đúng một khắc hai chân vừa chạm xuống mặt đất cả võ đài tựa như bị chấn động.
Người xem dưới võ đài đều cứng cả lưỡi. Khí thế chiêu thức của Bành Gia Hổ vô cùng lớn, giáng một đòn phủ đầu. Cho dù là hảo thủ tập luyện võ nghệ nhiều năm lúc này cũng có một tia cảm giác nghẹt thở, chứ đừng nói gì đến người bình thường.
"Được..."
Cũng không biết ai hô to tiếng này, sau đó là cả tràng vỗ tay trầm trồ khen ngợi như sấm.
Sắc mặt Lâm Đình và Dư Uy Hoa khẽ biến. Hai người bọn họ cùng nhìn nhau, đều thầm nghĩ trong lòng, hèn nào kẻ này không để ba người bọn họ trong mắt, hóa ra là hắn có năng lực hùng hậu.
Chiêu trở mình này nhìn đơn giản, nhưng thực lực thi triển ra đã đạt đến đỉnh cao của Liệp thủ, xem ra chỉ kém một chút là đã có thể phóng chân khí ra ngoài, tấn chức Liệp sư rồi.
Lông mày hai người đều nhíu lại. Cái mà bọn họ lo lắng không phải là sợ Trịnh Hạo Thiên bị thua mà là sợ hắn đơn giản thủ thắng, làm cho người xem nhìn hết được thực lực chân chính của hắn. Nếu thật thế về nhà thế nào cũng bị Dư Kiến Thăng mắng chết.
Trịnh Hạo Thiên từng bước một theo thang đi lên. Lông mày hắn nhíu vào, dường như có phần kiêng dè với thực lực thi triển ban nãy của Bành Gia Hổ.
Bành Gia Hổ cười to nói :" Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi. Nhưng mà ta sẽ phải chặt đứt tay chân của ngươi, cắt đứt gân, phế Đan Điền, phải để cho ngươi nhớ mãi lần dạy bảo này."
Sắc mặt Hạo Thiên khẽ biến, trong lòng dâng trào sự tức giận.
Chân tay bị chặt đứt còn có thể nối lại được, vẫn có thể tĩnh dưỡng, như vậy vẫn hồi phục được. Nhưng gân bị cắt đứt, Đan Điền bị phế, thế thì cả một đời cũng chả có hi vọng gì về tương lai cả.
Đối với người luyện võ mà nói, kết quả như vậy chả khác gì bị một đao chém sạch.
Trong tiếng cười lớn, Bành Gia Hổ đột nhiên tiến lên, hai đấm như gió, hướng về hai bên huyệt thái dương của Trịnh Hạo Thiên đánh tới.
Lời nói hung ác, ra tay không chút lưu tình. Hai quyền này đánh thực, chỉ sợ đầu cũng rạn nứt .
Trịnh Hạo Thiên vận khí vào hai cánh tay, giơ lên đón đỡ, bốn cánh tay cùng va đập vào nhau.
Mắt Bành Gia Hổ lóe lên một tia dị sắc, cước bộ của hắn thối về sau như bay, chỉ cảm thấy hai cánh tay khẽ run run.
Trong lòng hắn hoảng hốt, thầm nghĩ tam đệ mình nói không sai. Kẻ này trời sinh thần lực, không thể so sức mạnh với hắn. Nhưng võ nghệ nhất mạch này của Bành Gia Hổ không phải lấy sức mạnh làm sở trường. Thân hình hắn vặn vẹo lập tức đã giống một con bướm cực to đang múa trên võ đài.
Nhịp chân của người này vô cùng linh hoạt. Chuyển động của hai chân tựa hồ tuân theo một quỹ đạo kì dị nào đó, đi qua đi lại quấn quanh Trịnh Hạo Thiên. Đồng thời hai tay huy động, huyễn hóa ra vô số chưởng ấn thật giả khó phân biệt, ấn khắp cơ thể của Trịnh Hạo Thiên.
Dưới võ đài, lúc này đã không còn mấy người hô nữa. Bọn họ đều căng thẳng theo dõi trận đấu, đặc biệt là sau khi nhìn thấy khinh công của Bành Gia Hổ không khỏi trợn tròn mắt, chỉ lo sẽ lỡ mất cái gì. Nhưng mà một lúc sau, hầu hết mọi người đều có cảm giác choáng váng hoa đầu.
Thực lực cường đại mà Bành Gia Hổ thi triển làm tuyệt đại đa số mọi người đều kinh ngạc thán phục.
Lông mày của Cừu Bác Thành hơi nhíu lại. Hắn trong Cừu gia cũng được coi là một người hữu dụng, bản thân càng phải đạt đến tu vi Liệp sư Sơ Giai.
Vừa nhìn thấy nhịp chân của Bành Gia Hổ liền biết ngay sở trường của kẻ này tất phải là khinh công. Cho dù hắn tự thân động thủ, thì trong thời gian ngắn cũng khó khăn đánh bại người này.
Thế nhưng, khi nhìn tới Trịnh Hạo Thiên, mắt hắn không khỏi sáng ngời.
Lúc này, hai chân Trịnh Hạo Thiên đứng ngang bằng vai, trên mặt hắn không chút nào sợ hãi, hai tay vỗ nhè nhẹ vào bên người. Hai cánh tay cứ như là không có xương cốt vậy, có thể xuất hiện trước bất kì chỗ nào trên cơ thể. Bất luận quyền cước của Bành Gia Hổ công kích từ trước người hay bên cạnh, cuối cùng vẫn bị chặn lại rất nhẹ nhàng.
Bành Gia Hổ đối với một thân quái lực của Trịnh Hạo Thiên tương đối kiêng dè. Căn bản không thể lấy cứng chọi cứng với đối thủ được. Một khi đã xuất thủ tuyệt không thể dừng được. Chỉ là tận mắt nhìn thấy cách phòng thủ của đối phương quá kín kẽ, trong lòng hắn phát bực. Bỗng nhiên quát lên một tiếng lớn, dùng cả tay chân, tốc độ tăng vọt, quyền cước trực tiếp hướng về phía sau Trịnh Hạo Thiên.
Tuy đả thương người từ phía sau có phần không dễ nghe, nhưng chỉ cần đánh bại thiếu niên vững vàng như núi kia, hắn cũng chả cần quan tâm cái gì.
Hai lỗ tai Trịnh Hạo Thiên khẽ chấn động, thính lực của hắn so với người bình thường mà nói đã đạt đến trình độ khá đáng sợ. Lúc này tiếng động bên ngoài ồn áo vô cùng, trong lòng ngược lại hoàn toàn bình tĩnh.
Trong khi hai cái tai khẽ giật giật thì trong não hắn cũng dần dần hiện ra một cái đồ án mờ mờ.
Chả cần phải dùng mắt để nhìn, hắn cũng dễ dàng nắm rõ mọi cử động của Bành Gia Hổ như lòng bàn tay. Mỗi bước chân, mỗi lần xuất thủ của người này đều truyền đến thính giác của hắn rồi hình thành hình ảnh rõ nét trong não hắn, hơn nữa hình ảnh này càng dần dần hiện rõ lên.
"Thối... Tiến...xuất thủ..."
Môi của Trịnh Hạo Thiên khẽ mấp máy, hai con ngươi của hắn ẩn ẩn phát sáng.
Nếu như có người nghe rõ ràng từng câu từng chữ của hắn, vậy thì tuyệt đối sẽ rất run sợ.
Bởi vì động tác của Bành Gia Hổ nhanh như thiểm điện, nhưng hành động của hắn lại hoàn toàn bị Trịnh Hạo Thiên gọi ra được. Giống như hắn và Trịnh Hạo Thiên đang cùng phối hợp với nhau vậy, rõ ràng rất kì dị.
Trên khóe miệng của Trịnh Hạo Thiên hiện rõ vẻ thích thú. Dựa vào đôi tai kì diệu này, Trịnh Hạo Thiên không chỉ nghe được toàn bộ động tác của Bành Gia Hổ, thậm chí hắn còn đoán trước một bước động tác của đối phương. Điều này làm cho hắn lờ mờ cảm thấy sự thần kì khống chế toàn cục.
Rõ ràng khinh công của đối phương cao hơn hẳn hắn, nhưng hắn vẫn rất tự tin.
Không cần phải sử dụng chân khí, lúc nào hắn cũng có thể đả thương Bành Gia Hổ. Bởi vì chiêu thức của đối phương không còn gì là bí mật nữa.
Trong lòng của Bành Gia Hổ mãnh liệt dâng lên một ý niệm bất an. Đặc biệt lúc nhìn thấy khóe miệng của Trịnh Hạo Thiên khẽ nhếch lên, hắn thậm chí còn cảm thấy loại cảm giác sởn tóc gáy.
Khẽ cắn chặt hàm răng với nhau, chân khí trên người cuồn cuộn, tuy chưa thể phóng ra ngoài làm bị thương địch thủ. Nhưng lúc này khí huyết đang sôi sục, cả cơ thể hắn tựa như đang biến lớn lên, mà tốc độ và sức mạnh không ngừng cường đại.
Trong lúc này, Trịnh Hạo Thiên vẫn như trước đứng yên bất động, hắn cứ đứng như vậy giữa võ đài, hai tay không ngừng huy vũ, đón đỡ tất cả công kích của Bành Gia Hổ.
Hắn như một tòa đại sơn sừng sững cao ngất giữa đại dương, mặc cho sóng biển đánh dữ dội thế nào, vẫn cứ sừng sừng.
Sau một lát, khí huyết của Bành Gia Hổ đã buông lỏng, không cách nào duy trì cường độ công kích lớn như vậy. Trong lòng hắn không tránh khỏi sự hoảng hốt, đột nhiên hét lớn một tiếng, xoay người nhảy xuống võ đài, mấy bước nhảy là đã biến mất vào đám người.
Trịnh Hạo Thiên thu quyền, mắt của hắn lộ vẻ tiếc nuối.
Thu hoạch của trận chiến này khá lớn, hắn đã phát hiện ra công dụng tốt nhất của thính lực cường đại. Có điều, lúc Bành Gia Hổ xoay người bỏ chạy, cảnh tượng hình thành trong đầu lập tức bị biến mất.
Hắn cảm thấy rất hối hận, tốc độ của người này khá nhanh mà quyền lực không đủ. Nếu bản thân nhường cho hắn vài lần đón đỡ thì có lẽ người này sẽ không chuồn nhanh.
Nhưng hắn cũng đã quyết định, sau khi trở về nhất định phải khai thác tối đa loại năng lực này.
Lắc lắc đầu, Trịnh Hạo Thiên nhảy xuống võ đài.
Đến lúc này, dưới võ đài mới bạo phát ra những tiếng hoan hô như sấm dậy.
Tuy nói lần này trên võ đài không nhuốm máu, nhưng Bành Gia Hổ chả khác gì một con mã hầu lớn chạy tới chạy lui, động tác làm người khác rối hết cả mắt, còn chiếm được nhiều sự ủng hộ của mọi người.
"Đi mau." Lâm Đình chạy lại kéo Trịnh Hạo Thiên, cùng Dư Uy Hoa mỗi người kẹp một bên, đưa hắn vào trong đám người, liền biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.
Cừu Bác Thành chậm rãi đứng lên, ánh mắt của hắn hướng về phía ba thiếu niên biến mất chuyển động vài vòng, trong đôi mắt chớp động lên vài tia khác thường.