Lỗ đại sư thành danh đã lâu, cho nên da mặt lão đã được rèn dũa dày đến mức như tường thành.
Cũng bởi vì hắn có thân phận đỉnh cấp luyện khí đại sư, vì thế kỳ trân dị bảo hắn gặp trong cuộc đời đếm không hết, rất ít có vật gì khiến hắn thực sự động tâm.
Thế nhưng, lúc này nghe xong Trịnh Hạo Thiên nói, sắc mặt hắn trong nháy mắt trở nên cực kỳ đặc sắc.
Hắn chăm chú nhìn Trịnh Hạo Thiên, tinh quang trong mắt chớp động, dường như muốn nhìn thấu qua cơ thể hắn, tìm hiểu nội tâm hắn đang thực sự muốn làm gì.
Trịnh Hạo Thiên mỉm cười đứng đó, hắn lẳng lặng nhìn lão nhân đối diện, cũng không bởi ánh mắt sắc bén cùng nghi hoặc của đối phương mà bối rối. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Một lúc lâu sau, Lỗ đại sư một lần nữa bình tĩnh lại.
Ánh mắt hắn một lần nữa rơi trên Mặc Tinh Thạch, nhưng cũng không có lập tức đáp ứng, mà nói: "Tài sản của lão phu có thể dùng đến chữ dày, thế nhưng không thể so sánh với Nghiêm Cảnh Nhất, càng không thể so với cành cây Ngô Đồng trong tay Tịch Tiếu Nhân."
Trịnh Hạo Thiên bật cười, nói: "Ngài hiểu lầm rồi, vãn bối cũng không phải muốn trao đổi gì, khỏa Mặc Tinh Thạch này chính là lễ vật ta muốn tặng cho ngài."
"Ngươi vì sao lại muốn tặng cho ta?" Lỗ đại sư trầm giọng hỏi.
Trịnh Hạo Thiên nghiêm mặt nói: "Bởi vì ngài đã từng tặng ta Ôn Dưỡng hồ lô, bởi vì ngài giúp ta cải tạo chiến giáp, bởi vì ngài giúp ta sửa chữa Thủy Quang Tráo..."
Lỗ đại sư hơi nhướng mày, nói: "Lão phu giúp ngươi cũng chỉ là một vài việc nhỏ tiện tay mà làm, nhưng ngươi lại tặng ta vật này..."
Trịnh Hạo Thiên lắc đầu, ánh mắt hắn trong suốt như nước: "Đối với ngài có thể là việc nhỏ, thế nhưng đối với ta mà nói lại chính là đại ân khó có thể báo đáp."
Dần dần, trên mặt Lỗ đại sư rút cuộc nở nụ cười thỏa mãn, đồng thời một tia vui vẻ xuất hiện dần dần lan ra khắp khuôn mặt hắn.
"Ha ha, Vân lão nhi quả nhiên không nhìn nhầm ngươi, Hạo Thiên, ngươi đúng là một hảo hán tử trọng tình trọng nghĩa."
Trịnh Hạo Thiên khom người, nói: "Ngài quá khen rồi."
Nhưng mà trong lòng hắn cũng thầm kêu một tiếng xấu hổ, sở dĩ muốn tặng vật ấy đi không chỉ vì một nguyên nhân này.
Tuy nói Lỗ đại sư là một vị linh giả, thế nhưng thành tựu trên phương diện luyện khí của hắn tuyệt đối xứng với hai chữ tông sư.
Một khi Lỗ đại sư đã nhận vật ấy, như vậy ngày sau chắc chắc sẽ có vài phần ưu ái với hắn, như vậy hắn đã tìm được một chỗ dựa vững chắc ở bên trong Vạn Kiếm tông rồi.
Hơn nữa, vật ấy đối với người khác mà nói đúng là báu vật vô giá.
Thế nhưng đối với kẻ có phượng hoàng tàn phách trong người như Trịnh Hạo Thiên mà nói chỉ là một thứ đồ bình thường mà thôi, giá trị của phượng hoàng chi hỏa đối với hắn thậm chí không bằng một viên Mặc Tinh Thạch.
Vì thế thứ này đưa ra để tặng là hay nhất, hơn nữa hắn cũng không hi vọng xa vời rằng có thể lại gặp được kẻ coi tiền như rác như hai vị đại linh giả Nghiêm Cảnh Nhất và Tịch Tiếu Nhân.
Lỗ đại sư thu hồi bộ dạng tươi cười, hắn đứng lên, bắt đầu đi qua đi lại trên bãi cỏ.
Ngay cả với định lực của hắn sau khi nhận được phượng hoàng chi hỏa vẫn không thể kìm chế sự hưng phấn cùng mừng rỡ trong lòng.
Nhưng mà đến lúc này hắn cũng hiểu ra tại sao Nghiêm Cảnh Nhất cùng Tịch Tiếu Nhân sau khi giao dịch thành công vật phẩm liền lập tức muốn rời đi.
Một lúc lâu sau, hắn ngừng lại nói: "Hạo Thiên, ba kiện chiến giáp này ngươi để ở đây, sau khi ta trừ hết ấn ký sẽ đưa cho ngươi." Hắn dừng một chút, nói: "Lão phu tuy không sánh được với hai lão quái vật kia, nhưng không đến mức lấy không bảo vật của ngươi."
Trịnh Hạo Thiên vội vã lắc đầu, nói: "Lỗ đại sư, vãn bối cũng không có ý này."
Lỗ đại sư khoát tay chặn lại, nói: "Lão phu hiểu, nhưng mà từ nay về sau chúng ta phải chăm qua lại hơn a."
Trịnh Hạo Thiên vui mừng quá đỗi, vội vã ứng một tiếng sau đó quay về.
..................
"Boong..."
Trên Bạch Thảo phong đột nhiên vang lên một tiếng chuông lớn,.
Trên đỉnh núi, Trịnh Hạo Thiên, Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình ba người nâng cao bó hương khấn bái tổ tiên.
Phía sau bọn họ, một đám nhân vật cấp cao trong phong đều tụ tập ở đây, đặc biệt mấy lão nhân nhìn thấy một màn này, hầu như đều là lệ nóng lưng tròng, khó có thể kiềm chế.
Lúc này, thời gian đám người Trịnh Hạo Thiên tấn chức linh giả đã qua nửa năm.
Dư Uy Hoa, Lâm Đình cùng Cừu Hinh Dư cuối cùng cũng từ Thiên Cơ động phá quan mà ra, bọn họ thuận lợi củng cố hoàn toàn cảnh giới của bản thân, hơn nữa có thuận lợi nắm giữ hai đại kỹ năng: Xé rách không gian cùng với ngưng tụ linh thể.
Mà khi bọn họ xuất quan, lập tức yêu cầu Truyện Cảnh Thụy tụ tập mọi người đến đỉnh núi, bắt đầu bái tế tổ tông.
"Bạch Thảo phong truyền thừa mấy vạn năm, rút cuộc cũng của linh thể cường giả." Truyện Cảnh Thụy thì thào nói, ngữ khí của hắn thậm chí còn mang theo vài phần rung động: "Tổ sư phù hộ, không ngờ chúng ta thoáng cái đã có ba vị linh giả chân chính, ha ha, Bạch Thảo phong từ nay về sau sẽ không phải cúi đầu nữa rồi."
Tâm nguyện lớn nhất trong đời của lão nhân gia hắn chính là biến Bạch Thảo phong thành một trong các Hạ phong trong tông môn.
Hôm nay nguyện vọng này bởi có sự tồn tại của đám Trịnh Hạo Thiên mà đã được thực hiện, vì thế tâm nguyện của hắn cũng như nước đẩy thuyền lên, không ngờ biến thành nguyện vọng muốn Bạch Thảo phong thành một trong các tòa trung phong.
Vì thế sau khi hắn nhìn thấy ba vị linh giả trẻ tuổi trước mặt, trong lòng hắn tràn ngập chờ mong cùng cảm khái, chỉ là chẳng hiểu vì sao mũi hắn cứ cay cay, đặc biệt nhìn thấy ba người bon họ tế thiên bái tổ, hai hàng lệ nóng của hắn cũng nhịn được trượt xuống càng lúc càng dài.
Cừu Đường Cổ tiến lên, nói: "Sư phụ, hôm nay là ngày đại hỉ, ngài hẳn phải vui lên mới đúng."
"Đúng, đúng thế!" Truyện Cảnh Thụy lau khô nước mắt, tự giễu: "Lão phu thực sự là càng sống lâu càng vô dụng, không ngờ còn không bằng đám trẻ các ngươi."
Truyện Phàn Cao vội vàng nói: "Cha, người chỉ là quá kích động mà thôi." Hắn dừng một chút, nói: "Ngay cả hài nhi nhìn thấy ba người bọn họ cũng không nhịn được xúc động muốn rơi lệ."
Xung quanh bọn họ, đám lão nhân đều thổn thức không ngớt.
Xa xa, hơn trăm vị cường giả các phong hai mặt nhìn nhau, bọn họ đều đến để xem lễ, tuy rằng cũng biết đám người Truyện Cảnh Thụy có chút kích động, thế nhưng thật không ngờ đã biến thành tình trạng không thể không chế.
Một vài người trong lòng còn thầm oán hận, đường đường là phong chủ một hạ phong, không ngờ ở trong trường hợp này lại rơi lệ, đứng chung với hắn đúng là cũng phải thẹn thay.
Chỉ là, sao khi ánh mắt đám người này nhìn ba người Trịnh Hạo Thiên đang tế thiên bái tổ, ý nghĩ này trong lòng họ sớm không cánh mà bay.
Nếu lúc này rời đi chẳng khác nào đắc tội với ba vị linh thể đại nhân tiền đồ vô lượng.
Chỉ cần không phải kẻ ngu ngốc tuyệt đối sẽ không làm ra hành động bừa bãi ở đây.
Nhưng mà, bọn họ không phải là người của Bạch Thảo phong, càng không thể hiểu nỗi ai oán của một phong vạn năm mới có thể tiến nhập vào tầng lớp hạ phong, hơn nữa bọn họ cũng không thể hiểu sự không cam lòng khi không có cường giả linh thể trong phong, vì thế bọn họ không thể hiểu được cảm tình mãnh liệt khó dùng ngôn ngữ hình dung của đám người Bạch Thảo phong. Một tiếng chuông vang vọng mà rung động quanh quẩn quanh đỉnh núi, đồng thời dần lan rộng ra xa.
Khi đám người Trịnh Hạo Thiên đang tế thiên bái tổ, thẳng chỗ mặt đất bọn họ đang đứng, một tiếng chuông ngân vang vọng từ Phi Thiên Phong truyền xuống.
"Boong, boong, boong....."
Tiếng chuông từ chủ phong không phải tiếng chuông của Bạch Thảo phong có thể so sánh, khi âm hưởng của nó vang lên một khắc, toàn bộ mấy vạn tòa phong trong Vạn Kiếm tông đều có thể nghe thấy rõ ràng.
"Cố gắng chăm chỉ, không được tự mãn."
Theo tiếng chuông ngân, một giọng nói già nua mà quen thuộc chậm rãi vang lên, ngay cả giữa tiếng chuông vang vọng, nhưng vẫn khiến mọi người nghe được rõ ràng từng câu từng chữ.
"Tiếng chuông vang mười tám lần, chẳng lẽ bên trong môn phái xảy ra đại sự gì sao? Còn giọng nói kia là của vị Thái thượng trưởng lão nào?" Trên các phong đều truyền tới tiếng hỏi không ngừng, trong mắt mọi người không che giấu nổi vẻ ngạc nhiên, thế nhưng thủy chung không có ai cảm thấy thất kinh.
Đây không phải nỗi lo của một đệ tử siêu cấp môn phái, bởi vì cho dù có cường địch xâm lấn cũng nhất định bị trưởng bối của bọn họ đánh gục.
"Đại sự, hắc hắc, cũng có thể coi là đại sự."
Trung giai đệ tử có thể không biết tiếng chuông vì sao mà ngân, nhưng các đệ tử hạch tâm đã ngoài thất giai hầu hết đều biết chuyện gì xảy ra.
"Ba vị sư thúc của Bạch Thảo Phong cùng Cừu sư thúc của Khô Vinh phong đều xuất quan rồi, Vạn Kiếm tông chúng ta thoáng cái có thêm bốn vị linh giả, chẳng lẽ chuyện này không được coi là đại sự?"
Đến lúc này đệ tử các phong mới hiểu ra, mười tám tiếng chuông ngân trên Phi Thiên phong sở dĩ được đánh lên là vì bọn họ.
Đây chính là một vinh dự to lớn, chiếm được sự ngưỡng vọng của toàn bộ tông môn, thậm chí tuyệt đại đa số Thái Thượng trưởng lão tán thành mới có thể được hưởng đãi ngộ đặc biệt này.
Chỉ có thiên tư trác tuyệt, nhân vật có hi vọng trở thành đại linh giả mới có tư cách hưởng thụ cái vinh dự lớn lao này.
Ngày trước Hàn Lũy Nguyên đột phá cực hạn, tại lôi đài tấn chức linh giả nhưng cũng chỉ có thể, Phi Thiên Phong cũng không vì hắn mà đánh chuông.
Thế nhưng hôm nay lại khác, bên trong tông xuất hiện bốn vị linh giả mới, hơn nữa bốn người này không ngờ đều là tư chất siêu phẩm tiền đồ ngày sau không thể đo đếm, vì thế Phi Thiên phong mới có thể làm ra một chuyện ngoại lệ, vì bọn họ mà đánh lên mười tám tiếng chuông ngân,.
Bạch Thảo phong, đám người Truyện Cảnh Thụy ngẩng đầu tìm tòi, ngưỡng vọng nhìn bầu trời, đối với cách làm của Phi Thiên phong bon họ vừa mừng vừa sợ.
"Phụ thân, Phi Thiên phong vì đám người Trịnh Hạo Thiên mà cố ý đánh chuông cổ!" Truyện Phàn Cao phấn khích nói: "Đã nhiều năm không có đệ tử nào tiến giai linh thể mà nhận được vinh dự chuông cổ ngân vang."
Truyện Cảnh Thụy nhẹ gật đầu, ngay cả hắn cũng là quá kinh ngạc mà không nói nên lời.
Một lúc sau, hắn rút cuộc thở dài một tiếng, nói: "Lần trước Chủ phong đánh chuông cổ là vì tiền bối Hạ Trình Huy tấn chức linh giả, nhưng hiện tại..." Hắn nhìn đám người Trịnh Hạo Thiên, nét mặt già nua lộ ra một nụ cười: "Bọn họ đều có tiềm lực tiến giai đại linh giả, có thể được tông môn coi trọng như vậy cũng không phải chuyện lạ gì."
Đám cường giả các phong thấy một màn này đều nhỏ giọng đàm luận, sau đó không ngừng cẩn trọng nhìn về phía ba người Trịnh Hạo Thiên, trong mắt xuất hiện thêm vài phần kính nể.
Thì ra đám người Trịnh Hạo Thiên có tiềm lực tiến giai đại linh giả, hơn nữa chuyện này đã được đại đa số Thái Thượng trưởng lão xác nhận.
Trong thế giới cường giả vi tôn này, chỉ có thực lực mới khiến người khác thực sự tôn trọng.
Bạch Thảo phong bởi vì có ba người bọn họ, từ nay về sau địa vị trong các Hạ phong bắt đầu tăng mạnh, rút cuộc triệt để đứng vững gót chân.