Mặt trời lặn xuống đường chân trời phía tây, bầu trời không còn chút ánh sáng mà trở nên đen tối, Trịnh Hạo Thiên mang theo Vân Thải Điệp mới về tới đình viện của mình.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ đã bái phỏng năm căn đình viện, ngoại trừ một chỗ không trao đổi được vật phẩm phù hợp, còn lại chung quy đều có thu hoạch.
Đương nhiên, Trịnh Hạo Thiên cũng phải trả một cái giá lớn, ngoại trừ một vài tia phượng hoàng hỏa khí cùng số lượng lớn Quang Minh phù triện phổ thông, hắn thậm chí còn xuất ra một chút huyết nhục Ma Vương.
Nhưng mà, vật phẩm hắn đổi được giá trị cũng không kém.
Tuy rằng trong đó không có vật phẩm đặc biệt trân quý nào, ngay cả bảo vật thích hợp cho linh giả sử dụng cũng ít, nhưng hầu hết lại là đan dược, thần binh cùng vài vật phẩm thích hợp cho tu luyện giả bình thường sử dụng.
Mà khiến cho Trịnh Hạo Thiên cảm thấy kinh ngạc chính là... hắn bỏ ra rất nhiều thứ nhưng trong đám vật phẩm bình thường này, Quang Minh phù triện là thứ được ưu thích nhất.
Dựa theo dự đoán của hắn lúc đầu, nếu đã tham gia đại hội cấp bậc linh giả như thế này thì giao dịch hẳn toàn là vật phẩm quý hiếm bậc nhất và bảo vật thích hợp cho linh giả sử dụng.
Thế nhưng khi hắn vào trong này mới phát hiện, bảo vật như vậy căn bản không mấy người có thể nắm giữ, hai bên trao đổi chủ yếu là đồ vật phù hợp cho tu luyện giả bình thường, chỉ là số lượng giao dịch rất lớn, không phải đám tu luyện giả phổ thông có thể so sánh được.
Trải qua mấy lần giao dịch, Trịnh Hạo Thiên coi như hiểu được đạo lý bên trong.
Trong Đại Linh giới, tuyệt đại đa số linh giả đều có bối cảnh thâm hậu, bọn họ có thể tấn cấp linh thể là liên quan mật thiết đến thế lực chống lưng phía sau. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Khi bọn họ tấn chức linh thể, thế lực phía sau thường thường sẽ yêu cầu lợi ích cho đệ tử cùng hậu bối trong nhà.
Giả như trong đám hậu bối xuất hiện kẻ tài giỏi, sẽ ban thưởng cho hắn đan dược tu luyện, hay phù triện bảo mệnh, thậm chí còn có thần binh cấp bậc bảo khí.
Hơn nữa, hậu bối kiệt xuất như vậy tuyệt đối không chỉ có một người.
Vì thế ngay cả cấp bậc linh giả, tuyệt đại đa số đều thu thập, tích trữ một lượng lớn vật phẩm cùng bảo vật thích hợp cho tu luyện giả phổ thông sử dụng.
Đương nhiên, ngẫu nhiên cũng có linh giả đơn độc hành hiệp, bọn họ không coi mấy vật phẩm bình thường vào mắt, gần như chỉ cần bảo vật có thể gia tăng thực lực cho bản thân. Thế nhưng nhân vật như vậy dù sao cũng vô cùng thưa thớt, có thể bằng vào năng lực bản thân mà tấn chức linh giả, có thể nói là vô cùng hiếm hoi.
Trịnh Hạo Thiên bái phỏng mấy nhà cũng chỉ gặp được một vị linh giả độc hành mà thôi.
Yên lặng trở về, Trịnh Hạo Thiên ngồi xếp bằng trong đại sảnh, mà sắc mặt Vân Thải Điệp có chút lo lắng.
Nhưng mà, nàng cũng không phải đợi lâu, chợt nghe bên ngoài ngoại viện vang lên tiếng gõ cửa trầm thấp.
Vân Thải Điệp nhảy dựng lên, liếc mắt nhìn vẻ bình tĩnh của Trịnh Hạo Thiên, trong lòng thầm xấu hổ không ngớt. Nàng thu liễm lại tâm tình chậm rãi đi ra, khi đến cửa lớn, tâm tình của nàng đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Cửa mở ra, bên ngoài là một vị linh giả bị gợn sóng che khuất dung mạo, mà trên thắt lưng hắn quả thật hiện ra con số một trăm bảy hai.
"Bái kiến tiền bối." Vân Thải Điệp cung kính nói.
"Miễn đi." Người nọ vung tay lên, nói: "Vị linh giả nhà ngươi có ở đây không?"
"Vân lão ở trong phòng chờ đã lâu." Vân Thải Điệp nhẹ nhàng nói.
Lúc này giao dịch hai bên đã hiểu rõ trong lòng, nếu nàng còn cố tình làm ra vẻ sẽ khiến vị kia hiểu nhầm rằng nàng đang dò xét.
Người nọ khẽ gật đầu, theo Vân Thải Điệp tiến vào phòng khách, hắn đi thẳng vào vấn đề, nói: "Các hạ, lời lúc trước có phải thật hay không?"
Trịnh Hạo Thiên giật mình, đối phương vừa tới đã trực tiếp đặt vấn đề đúng là ngoài dự liệu của hắn. Nhưng mà hắn lại có chút thích thú với chuyện này, nói: "Có thật không còn phải xem nhãn lực của các hạ."
Cổ tay hắn vừa lộn, trên tay xuất hiện một tấm phù triện tỏa ra lực lượng quang minh.
Tấm phù triện này tỏa ra lực lượng quang minh khác với Thánh Linh phù triện lúc trước, lực lượng quang minh bên trong phù triện này càng cường đại hơn, hơn nữa lực lượng quang minh tản mát ra tạo thành gợn sóng không ngớt trong không gian, không ngờ khiến người ta có cảm giác hoa mắt.
Chỉ là, đám quang minh lực này mỗi khi xoay tròn một chút lại dừng lại trong nháy mắt, giống như bị vật gì cản trở vậy.
Đương nhiên điểm ngắt quãng này không rõ ràng, thậm chí có thể nói là khó phát hiện, nếu không phải linh thể cường giả, có lẽ người khác rất khó phát hiện ra điểm khác lạ này.
Người nọ kinh ngạc nhìn, thần niệm phóng ra, một lúc lâu sau hắn cảm khái vạn lần nói: "Đại đạo vô cùng, hồn nhiên thiên thành, khước hữu nhất tuyến thâu thiên chi cơ, hắc hắc, thật không hổ là Thâu Thiên phù triện." ( Đại đạo vô cùng, trời sinh đã hoàn mỹ, nhưng vẫn có một tia cơ hội vượt qua)
Trịnh Hạo Thiên khóe mắt khẽ giật, nói: "Các hạ đã từng thấy qua Thâu Thiên phù?"
Người nọ lắc đầu, nói: "Bí pháp luyện chế Thâu Thiên phù triện có người nói, đã sớm thất truyền mấy nghìn năm trước, nhưng mà, cho dù có bí pháp truyền lại, cũng không ai có thể luyện chế tấm phù triện này."
Trịnh Hạo Thiên trầm giọng nói: '' Các hạ không phải đã nói, trên Phiêu Miểu đại lục có ba vị linh giả Quang minh Ngọc phù sư sao?"
Người nọ trợn tròn mắt, tức giận nói: "Các hạ thật sự không biết hay là muốn đùa giỡn lão phu đó?"
Trịnh Hạo Thiên sửng sốt một chút, hắn đứng lên, hơi khom người với đối phương, nói: "Tại hạ thực sự không biết, mong các hạ chỉ điểm..."
Người nọ do dự một chút, nói: "Cũng được, cũng không phải là chuyện cơ mật gì, chỉ cần là linh giả trên cơ bản đều biết." Hắn dừng một chút nói: "Đại quang minh Thâu Thiên phù triện chính là phù triện duy nhất có công dụng nghịch thiên cải mệnh. Nhưng mà muốn nghịch thiên sửa mệnh dễ vậy sao? Người có thể được Thâu Thiên phù triện soi sáng tự nhiên có lợi ích cực lớn, thậm chí còn có hi vọng tiến giai linh thể, thế nhưng người luyện chế phù triện này sẽ bị thiên phạt."
"Thiên Phạt!"
Trịnh Hạo Thiên sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, nếu như lúc này đối phương có thể thấy sắc mặt hắn, thì nhất định có thể xác định phù triện trong tay Trịnh Hạo Thiên chính là do hắn luyện chế, nhưng đáng tiếc, bởi vì có thân phận bài, hắn căn bản không nhìn ra điều gì.
"Không sai, chính là thiên phạt, thế hệ trước truyền rằng, Quang Minh linh giả ngọc phù sư mỗi lần luyện chế một tấm Đại quang minh Thâu Thiên phù triện lại tổn thật vĩnh viễn một bộ phận linh lực." Hắn dừng lại một chút, cười khổ nói: "Chúng ta có thể tấn chức linh thể ai mà không phải là kẻ kỳ tài ngút trời, ai mà không muốn tiến thêm một bước trên con đường tu luyện. Vì thế, trừ phi là kẻ biết rõ cả đời không có hi vọng tấn cấp, đồng thời thọ nguyên cũng không còn nhiều lắm, thì Quang minh linh giả ngọc phù sư bình thường tuyệt đối sẽ không luyện chế tấm phù triện này."
Vân Thải Điệp sắc mặt trắng bệch, nàng quay người gắt gao nhìn Trịnh Hạo Thiên.
Tuy rằng nàng không nói gì nhưng Trịnh Hạo Thiên cũng hiểu được ý tứ của nàng, nàng chính là muốn hỏi hắn đến tột cùng luyện chế bao nhiêu Đại quang minh Thâu Thiên phù triện.
Khóe miệng hơi giật giật, Trịnh Hạo Thiên trong lòng tràn ngập cảm giác hoài nghi.
Vị linh giả này khẳng định sẽ không ăn nói lung tung, chuyện hắn nói tám chín phần là sự thực.
Nhưng chính vì thế Trịnh Hạo Thiên mới không hiểu chút nào.
Đại quang minh cùng đại hắc ám phù triện luyện chế lực kỳ khó khăn, cho dù là với thực lực của Trịnh Hạo Thiên trong một ngày cũng chỉ có thể luyện chế ra hai, ba tấm mà thôi.
Một tháng, hắn tổng cộng luyện chế ra sáu mươi trương phù triện khác nhau, trong đó Đại quang minh Thâu Thiên phù triện ít nhất cũng có mười lăm tấm.
Nếu như nói mỗi lần luyện chế thành công hắn vĩnh viễn mất đi một bộ phận linh lực, như vậy chắc chắn hắn đã sớm phát hiện mới đúng, nhưng trên thực tế, mỗi khi hắn luyện chế thành công ngược lại còn có cảm giác thỏa mãn, hơn nữa linh lực tổn thất trong một canh giờ sẽ hoàn toàn hồi phục.
Cái gọi là Thiên Phạt kia, dường như không có bất cứ dấu hiệu nào xuất hiện trên người hắn.
Do dự một lát, Trịnh Hạo Thiên trầm giọng nói: "Lẽ nào không có Ngọc phù sư nào tránh khỏi?"
Người nọ trầm ngâm một lát, nói: "Lão phu nghe nói, nếu tu vi bản thân có thể đạt tới cảnh giới Tự Thành Thế Giới, lúc đó có thể bằng vào lực lượng sinh sôi vô tận của thế giới chống đỡ Thiên Phạt. Nhưng mà, từ trước tới nay các đại tông sư có thể tự thành thế giới chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mà trong đó chưa từng nghe qua có vị nào là Ngọc Phù Sư cả."
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi nói: "Có thể là đây là từ đại lục khác truyền tới a."
Miệng hắn nói cho có lệ nhưng trong lòng lại loạn không ngớt, hắn nghĩ tới đan điền đặc biệt trong cơ thể, một ý niệm mông lung mà quỷ dị hiện ra trong đầu hắn, nhưng sau đó sớm bị hắn dập tắt.
Quên đi, mặc kệ do nguyên nhân gì, nếu bản thân không bị tổn thương, như vậy là đủ rồi.
Vị linh giả kia gật đầu, nói: "Không sai, Đại quang minh Thâu Thiên phù triện hẳn là đến từ đại lục khác." Hắn dừng lại một chút, nói: "Không nói lời thừa, vật ấy lão phu đúng là muốn có, không biết các hạ cần bảo vật gì?"
Trịnh Hạo Thiên thu liễm tâm thần, nói: "Ta cần một tổ hợp thần binh có tính công kích cường đại, ít nhất.. cấp bậc ngụy pháp khí trở."
Vị linh giả kia phẫn nộ trợn mắt nhìn hắn: "Tổ hợp thần binh Ngụy pháp khí quả thực quá hiếm thấy, cho dù ngươi giết lão phu, cũng không thể cấp vật ấy cho ngươi."
Trịnh Hạo Thiên trầm mặc cả nửa ngày, dường như có chút do dự.
Vân Thải Điệp đột nhiên tiến lên nói: "Vân lão... lần trước ngài tới Hoang Man thế giới không phải thu phục được một đầu Ma Vương sao? Chỉ thiếu một kiện bảo vật nuôi dưỡng nữa thôi."
Vị linh giả kia thân thể khẽ run, trong lòng lập tức cảnh giác.
Ánh mắt hắn như điện đánh giá hai người trước mặt, chỉ là vô luận thế nào cũng không nhìn thấy sắc mặt của đối phương, sau một lát hắn âm thầm lắc đầu, đúng là mình có chút nghi thần nghi quỷ.
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, nói: "Không sai, các hạ có trong tay bảo vật thích hợp để nuôi dưỡng Ma Vương, như vật tại hạ cũng có thể tiếp nhận."
Vị linh giả kia do dự cả nửa ngày, rút cuộc thở dài một tiếng.
Hắn tuổi đã cao, kiếp này đã hết hi vọng tiến thêm một bước, thế nhưng một khi tính mạng hắn kết thúc như vậy nhất mạch tộc nhân của hắn sẽ bị kẻ khác chèn ép, thậm chí có khả năng bị thanh tẩy.
Vì tương lai ngày sau, hắn phải bồi dưỡng một hậu bối tấn cấp linh thể, nếu so sánh, tấm phù triện đối với hắn và hậu bối còn quan trọng hơn nhiều.
Từ trên người lấy ra một vật, mang theo vài phần tiếc nuối, vài phần tiếc hận, hắn nói: "Lão phu trong tay vừa có một bảo vật, nếu các hạ để mắt, hay là ta dùng nó để trao đổi đi."
Trong đáy mắt Trịnh Hạo Thiên rút cuộc hiện ra vẻ kinh hỉ, một viên Mặc Tinh Thạch rút cuộc cũng tới tay rồi...