Trong sơn động vẫn tối đen như trước.
Bỗng nhiên, cửa đá của một sơn động mở ra, Trịnh Hạo Thiên chậm rãi đi ra.
Hắn quay đầu, ngắm nhìn huyệt động tràn đày sinh cơ, đóng cánh cửa đá lại. Trong một khắc khi cánh cửa được đóng lại, hắn rõ ràng cảm ứng được, một cỗ lực lượng thần bí quét qua.
Cỗ lực lượng này không phải là thần niệm của con người, mà là một cỗ lực lượng sinh mệnh kỳ lạ.
Đây là lực lượng ý chí của động phủ, của ngọn núi này.
Hắn mỉm cười, Mộng Yểm nói không sai, bản thân Phi Thiên phong đã chính là một kiện pháp khí siêu cấp. nếu không phải như thế, nó cũng không thể vĩnh viễn phiêu phù trong hư không như vậy.
Đóng cửa rồi bước đi, cuối cùng hắn hắn ra khỏi nơi bế quán ròng rã ba tháng này.
Trước đây, chỉ trong vòng hai tháng, hắn đã củng cố hoàn toàn cảnh giới bản thân, đồng thời tu luyện thành công hai đại kỹ xảo của cường giả linh thể. Mà một tháng cuối cùng, hắn đã đem toàn bộ sở học của bản thân chỉnh lý lại một lượt.
Chẳng những bổ sung toàn bộ trăm ức kiếm quang, mà còn suy ngẫm về tam mục thần công.
Sau khi hắn tấn chức linh giả, uy lực của tam mục thần công tựa hồ lại càng cường đại hơn. Bất quá, sau khi biết Phi Thiên phong chính là pháp khí trấn môn của tông môn, hắn liền vứt ngay ý niệm diễn luyện công pháp này ra khỏi đầu.
Hắn vốn còn muốn tiếp tục tu luyện, nhưng Mộng Yểm lại cứ thúc giục hắn nhanh chóng xuất quan.
Thủ vệ bên ngoài Thiên Cơ động đã thay đổi thành tám tên tu luyện giả khác. Những người này đều là đệ tử cao giai, nhưng chỉ có hai vị cường giả thập giai mà thôi.
Nhìn thấy Trịnh Hạo Thiên đi ra, tám người này lập tức khom người hành lễ, cung kính nói: "Bái kiến Trịnh sư thúc."
Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, hắn khẽ gật đầu một cái, nói: "Ba người Dư Uy Hoa, Lâm Đình và Cừu Hinh Dư ra sao rồi?"
Vị đệ tử thập giai đứng đầu vội vàng nói: "Bẩm sư thúc, mấy người Dư sư thúc chưa xuất uqna."
Trịnh Hạo Thiên cũng không cảm thấy bất ngờ, linh giả bình thường sau khi tấn chức, đều bế quan từ nửa năm tới một năm, hắn chỉ trong sau ba tháng đã xuất quan, thật sự là hơi sớn.
Thân hình chợt lóe lên, hắn đã hóa thân thành một đạo lưu quang, bay vụt về phương xa.
Ở phía sau hắn, tám gã đệ tử đều hậm mộ, cảm khái không thôi.
Bốn người Trịnh Hạo Thiên này là môn hạ đệ tử tới từ Tiểu Linh giới, nhưng chỉ mười năm sau, bọn họ đã đạt tới một mục tiêu mà nhiều ngươi cả đời không thể với tới.
Linh giả... Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Bọn họ được hưởng thụ tài nguyên tót nhất và tiền bối trên Phi Thiên chủ phong chỉ bảo, nhưng cho tới bao giờ mới đạt tới cảnh giới này đây.
Nhưng bọn họ lại không biết, cách đó không xa, trong bóng đêm, một đôi mắt lạnh như băng đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng Trịnh Hạo Thiên đang dần dần biến mất.
Hàn Lũy Nguyên, trên người vị linh giả vừa tấn chức của Bá Vương phong này tỏa ra một tia khí tức khủng bố, mà ở sâu trong mắt hắn, lại đột nhiên thoáng hiện một tia hắc sắc nồng đậm.
Nó đen như mực, giống hắc sắc hung lệ của quỷ thần vậy.
※※※※
Phi Thiên phó phong vẫn im lặng, đứng sừng sững ở chính giữa sơn mạch này. Nó giống như một cây định hải thần châm, trấn áp một phương thế giới.
Trong lòng núi, địa phương náo nhiệt nhất vẫn là khu giao dịch khổng lồ kia. Vô luận là linh giả cường đại hay là tu luyện giả nhất giai bình thường nhất đều thường xuyên ghé thăm nơi đây, tìm kiếm thứ mình cần, hoặc là bán những vật phẩm không cần thiết.
Bất quá, ở trong khu giao dịch khổng lồ này lại có một góc vắng vẻ, tương đối u tĩnh.
Tuy người tới đây vẫn liên miên không dứt, nhưng so với người ở ngoài thì ít hơn rất nhiều.
Bởi nơi này chính là Vạn Bảo Hiên.
Những thứ bán ra ở nơi này, tuyệt đối đều là tinh phẩm trong tinh phẩm. Đồng dạng, giá tiền của nó cũng đủ khiến gần như tất cả tu luyện giả đều phải choáng váng dừng bước.
Trừ một số tu luyện giả có hậu trường vững chắc, gia sản giàu có ra, có tư cách tiến vào đây, trên cơ bản đều là tu luyện giả cao giai từ thất giai trở lên.
Lúc này, Trịnh Hạo Thiên đang chậm rãi bước đi, tiến về phía đó.
Nhưng hắn cũng không chú ý tới, ngay khi hắn tiến vào trong phạm vi mười trượng quanh tòa nhà, ở một nơi trong Vạn Bảo Hiên chợt lóe lên một đạo hồng quanh, tiếp đó tin tức hắn tới lập tức được truyền tới chỗ Vân Thải Điệp.
"Trinh công tử, chúc mừng chúc mừng."
Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, kinh ngạc nói: "Vân cô nương quá khách khí rồi, ngươi làm sao lại biết ta tới?"
Hắn hôm nay tới đây, chẳng qua là nổi hứng, hơn nữa sau khi ra khỏi Thiên Cơ động liền đi thẳng một mạch tới đây. Chỉ là, thấy bộ dáng của Vân Thải Điệp, rõ ràng là chờ đợi sẵn từ trước, cho nên trong lòng hắn đương nhiên hơi tò mò một chút.
Vân Thải Điệp đón hắn tiến vào trong, đưa bàn tay mềm mại che đôi môi đỏ mọng, để lộ ra một chiếc cổ tay trắng ngần, nói: "Trịnh công tử có điều không biết, Vạn Bảo Hiên chúng ta có một vật đặc thù, một khi có linh giả đại giá quang lâm trong phạm vi mười trượng, sẽ tự động cảnh báo. Tiểu muội thân là kim bài quản sự của Vạn Bảo Hiên, đương nhiên phải ra nghênh đón rồi."
Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Vân cô nương đã trở thành kim bài quản sự rồi? Thật sự là đáng mừng."
Vân Thải Điệp nhìn hắn, trong đôi mắt mỹ lệ lộ ra thần sắc nghiêm túc nói: "Hết thảy đều nhờ phúc của Trịnh công tử, tiểu muội cũng chỉ là nước lên thuyền lên thôi."
Trịnh Hạo Thiên ẩn ước cảm giác được, ở sâu trong đôi mắt tú lệ của đối phương, tựa hồ chớp lên một tia hào quang dụ nhân. Hắn cười cười xấu hổ, vội vàng chuyển đề tại, nói: "Vân cô nương, tiểu đệ tới đây là có việc muốn nhờ."
"Ngài cứ nói."
Vân Thải Điệp nói thập phần rõ ràng. Nàng cũng không vội thề thốt cam đoan gì cả, nhưng ngữ khí kiên định đã biểu lộ quyết tâm trong lòng nàng rất rõ ràng.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng cảm kích, chậm rãi nói: "Tiểu đệ muốn mua một ít Mặc tinh thạch, xin Vân cô nương hãy thành toàn."
Vân Thải Điệp trầm ngâm một chút, nói: "Mặc tinh thạch quá mức trân quý, tiểu muội cố hết khả năng cũng chỉ có thể bán ra ba viên. Hơn nữa chất lượng ba viên này cũng không được tốt lắm."
Nàng cũng không từ chốt, cũng không giả dối, mà ăn ngày nói thật, nói ra cực hạn lớn nhất mà mình có thể. làm được.
"Ba viên Mặc tinh thạch?" Đột nhiên một thanh âm sắc bén vang lên: "Thải Điệp, ba viên Mặc tinh thạch này ta mua."
Lúc này, Trịnh Hạo Thiên cùng Vân Thải Điệp sóng vai bước đi, vừa lúc tới đại đường.
Giao tình giữa Hai người bọn họ không phải tầm thường, đây chính là tình hữu nghị xây dựng từng lúc ở Hàn Lâm tiểu Linh giới, không phải những người mua bán bình thường có thể so sánh được. Cho nên Trịnh Hạo Thiên mới nói ra ý định của mình trên đường đi.
Đương nhiên, bọn họ đều cố gắng hạ thấp thanh âm xuống, không đến mức quấy rầy người khác.
Chỉ là, khiến bọn họ cảm thấy bất ngờ chính là, không ngờ lại có người nghe trộm bọn họ nói chuyện.
Hai hàng lông mày Trịnh Hạo Thiên thoáng nhíu lại, còn Vân Thải Điệp thì trợn trắng mắt. Khi một vị mỹ nữ có một động tác như vậy, cũng có một vẻ rất thú vị.
Khóe miệng nàng hơi giật giật, lộ ra một nụ cuiờ bất đắc dĩ, xoay người nói: "Trình công từ, ngài nghe lầm rồi."
Một vị thanh niên trẻ tuổi anh tuấn bước vào,. trên mặt hắn có ba phần giận dữ, ba phần kinh hỉ, ba phần lấy lòng, pha lẫn một phần oán hận.
Đi tới trước mặt Vân Thải Điệp, hắn hạ thấp giọng nói: "Thải Điệp cô nương, lời của ngươi ta đã nghe được rồi. Đã có ba viên Mặc tinh thạch, thì nhất định phải lưu lại cho ta. Tổ phụ đại nhân sắp xuất quan, Mặc tinh thạch không thể nghi ngờ chính là món quà tốt nhất."
Trịnh Hạo Thiên trong lòng kinh ngạc, vừa nhìn thấy biểu tình của người này, hắn lập tức hiểu được, người này nhất định là đang theo đuổi Vân Thải Điệp, cho nên mới lén nghe bọn hắn nói chuyện.
Tâm niệm vừa động, hắn lại quay lại nhìn Vân Thải Điệp.
Vị nư tử xinh đẹp này có một khuôn mặt xinh đẹp mà sắc xảo, da thịt nàng trắng ngần như tuyết, lại mang theo một màu hồng nhàn nhạt khỏe mạnh, thân hình cao ráo rhon thả, có lồi có lõm, khiến cho người không nhịn được mà muốn kéo nàng, ôm vào trong lòng vuốt ve.
Chớp chớp mắt, Trịnh Hạo Thiên trong lòng đột nhiên toát lên một ý niệm khắc thường.
Vì sao trong mấy năm qua, mình lại không phát hiện nàng ta xinh đẹp kinh người như thế chứ?
Có lẽ, đây chính là di chứng khi ở với Cừu Hinh Dư trong một thời gian quá dài rồi...
Trên mặt Vân Thải Điệp thoáng đỏ ửng, nhưng vẫn đè nén sự bất mãn trong lòng xuống, nói: "Trình công tử, ba viên Mặc tinh thạch này đã có chủ nhân rồi. Cho nên thứ cho Thải Điệp không thể thỏa mãn."
Trên mặt Trình công tử lộ ra một nụ cười ngạp nghễ tự tin, nói: "Thải Điệp cô nương, nếu như vị tiên sinh này nguyện ý chủ động nhượng lại, vậy hẳn là không có vấn đề gì rồi."
Đôi mi thanh tú của Vân Thải Điệp thoáng híu lại, tựa hồ có gì đó kiêng kị, nhưng nàng cũng không muốn ném ngọn lửa này lên người Trịnh Hạo Thiên. Đôi môi anh đào khẽ mở, đang định từ chối nhã nhặn thì chợt nghe thanh âm của Trịnh Hạo Thiên sang sảng vang lên.
"Thực xin lỗi, tại hạ không muốn nhượng lại."
Sắc mặt Trình công tử lập tức trầm xuống, trong con ngươi lóe lên một tia lạnh lẽo.
"Hừ, các hạ quyết định quá vội vàng rồi." Hắn quay đầu lại, nói: "Thải Điệp cô nương, vô luận người này có xuất ra bao nhiêu linh thạch, bản công tử trả thêm cho ngươi năm thành. Ba viên Mặc tinh thạch này bản công tử nhất định phải lấy."
Trịnh Hạo Thiên bật cười, nói: "Khẩu khí các hạ thật lớn, bất quá chỉ đáng tiếc là, tại hạ không dùng linh thạch để mua."
Trịnh công tử khẽ ngây người, hắn tức giận hừ một tiếng, nói: "Vô luận ngươi có dùng thứ gì trao đổi, bản công tử cũng trả thêm năm thành."
Nụ cười trên mặt Vân Thải Điệp rốt cuộc cũng biến mất hoàn toàn. Khuôn mặt nàng lạnh lùng như sương, ngay cả thanh âm cũng lạnh đi.
"Trình công tử, Vạn Bảo Hiên chúng ta mở cửa buôn bán, trọng nhất là hai chữ "thành tín". Ba viên Mặc tinh thạch này nếu như ta đã đồng ý bán, thì tuyệt đối sẽ không sửa đổi." Nàng dừng lại một chút, nói: "Nếu ngài muốn lựa chọn hạ lễ cho lệnh tổ, ta sẽ mở bảo khố số 1, để ngài tùy ý lựa chọn."
Trình công tử nhíu mày lại, lạnh lùng nhìn Trịnh Hạo Thiên, tựa hồ nghĩ mãi cũng không ra, vì sao Vân Thải Điệp lại vì một nam tử khác mà thay đổi thái độ như thế.
Hắn hít sâu một hơi, nói: "Vị huynh đài này, bản công tử Trình Phóng Thiên, gia tổ Trình Huy bế quan hơn mười năm, sắp tới mới xuất quan, ta muốn mua ba viên Mặc tinh thạch của ngươi làm hạ lễ. Xin các hạ hãy nhường lại một lần, bản công tử nhất định sẽ báo đáp."
Nơi này dù sao cũng là Vạn Bảo Hiên, hơn nữa người có thể khiến Vân Thải Điệp làm như vậy khẳng định cũng không phải loại tầm thường, cho nên hắn mới cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, hạ mình thương lượng.
Trịnh Hạo Thiên nhăn mặt, trầm ngâm mọt lát, nói: "Thực xin lỗi, Mặc tinh thạch đối với tại hạ cũng rất quan trọng, thứ cho tại hạ không thể từ bỏ."
Trên mặt Trình Phóng Thiên hiện lên vẻ giận dữ, nói: "Được, xin hỏi các hạ xưng hô ra sao, học nghệ ở phong nào?"
Trịnh Hạo Thiên mỉm cười nói: "Bạch Thảo phong Trịnh Hạo Thiên!"