Ánh mặt trời rực rỡ rải khắp mặt đát, khiến cho thiên địa vạn vật như có thêm một tầng quang mang kim sắc, ngân sắc. Ánh sáng xuyên qua những đám mây, tựa như những sợi kim tuyến, giăng khắp nơi, biến không gian thành một bức tranh đẹp vô cùng.

Nhưng trong bầu trời đang bị ánh nắng mặt trời đó chiếu rọi, lại quỷ dị nứt ra một khe hở, tiếp đó mấy người từ trong bên trong chật vật chạy ra.

Ở phía sau bọn hắn, là một vùng hắc ám sâu thẳm, phảng phất như có thể hấp thụ toàn bộ ánh sáng mặt trời. Hơn nữa từ bên trong còn truyền ra một cỗ lực lượng khủng bố khiến người ta hít thở không thông. Chỉ là cỗ lực lượng còn chưa kịp phát huy uy lực chân chính thì đã bị không gian khép lại, xé tan thành từng mảnh nhỏ, khiến cho tất cả mọi người ở đây thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Hạo Thiên..."

"Sư muội..."

"Dư sư đệ, Lâm sư đệ..."

Vô số tiếng kinh hồ từ trong đám người vang lên. Lúc này, sau khi nhìn thấy rõ ràng dung mạo bốn người từ trong khe nút không gian nhảy ra, mấy người Hà Sa và Cao Thăng đều không nhịn được mà kinh hô.

Bốn người Trịnh Hạo Thiên đã mất tích mấy ngày rồi, rốt cuộc hôm nay cũng xuất hiện.

Nghe những thanh âm kích động mà quen thuộc này, bốn người Trịnh Hạo Thiên mừng rỡ không thôi.

Bọn họ biết, Lâm Đình quả nhiên đã không phụ sự mong đợi của mọi người, không ngờ thật sự xé rách không gian thành công, hơn nữa còn đưa mọi người đến Hàn Lâm tiểu Linh giới.

Tuy nơi này không phải là ở trong ma khí, hơi lệch đi một chút, nhưng cũng là rất giỏi rồi.

"Hả... A Vân thái thượng trưởng lão, ngài cũng tới rồi sao?"

Trịnh Hạo Thiên sắc mặt khẽ biến, vội vàng khom người một cái thật sâu, hành lễ.

Trong Vạn Kiếm tông, người chiếu cố bọn hắn nhiều nhất không thể nghi ngờ chính là Vân thái thượng trưởng lão. Cho nên đối với hắn, Trịnh Hạo Thiên cũng cung kính vạn phần.

Lão nhân gia ông ta mắt thần như điện, ánh mắt thoáng đảo qua bốn người bọn hắn. Dần dần, trên mặt vị lão nhân này lộ ra một thần sắc cực kỳ mừng rỡ.

Cường giả linh thể a!

Nhân vật như vậy, cho dù muốn đào tạo ra một người cũng cực kỳ gian nan. Cho dù là trong bát đại siêu cấp môn phái, muốn đào tạo ra một cường giả thập giai đỉnh phong cũng không khó khăn, nhưng muốn cam đoan cường giả đó có tấn thăng thành linh giả, thì thật sự mà ngàn nan vạn khó.

Bởi vì một bước cuối không phải dùng thiên tài địa bảo là có thể giải quyết. Mà phải dựa vào ý chí và năng lực lĩnh ngộ của bản thân tu luyện giả. Cửa ải này, có thể qua chính là có thể qua, không thể qua chính là không thể qua, không có bất cứ một đạo lý nào.

Cho nên, trong bát đại siêu cấp môn phái, có thêm một vị cường giả linh thể cũng là một chuyện đáng ăn mừng rồi. Mà hiện giờ, Vạn Kiếm tông không ngờ lại có thêm tới bốn vị cường giả linh thể. Hơn nữa còn đều là cường giả siêu phẩm. Nghĩ tới tiền đồ sáng lạn, rộng rãi thênh thang sau này của bọn họ, Vân thái thượng trưởng lão đương nhiên phải vui mừng quá đỗi rồi.

"Ha ha, Vân huynh, chúc mừng chúc mừng." Vị lão giả lên tiếng lúc đầu mỉm cười nói.

Vân thái thượng trưởng lão trong lòng vui sướng, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nói: "Hạo Thiên, vị này chính là thái thượng trưởng lão La Hổ Tiếu của Thất Nguyên môn, tương giao tâm đầu ý hợp với lão phu. Các ngươi mau bái kiến đi."

Bốn người Trịnh Hạo Thiên trong lòng rùng mình, bọn họ đương nhiên chú ý tới một chi tiết nho nhỏ.

Ở nơi này có tới hơn mười cường giả linh thể. Nhưng cũng chỉ có vị La Hổ Tiếu này và Vân thái thượng trưởng lão là đứng ở trước, còn những linh giả còn lại đều như vô tình hữu ý mà thoáng lui lại phía sau một bước.

Hơn nữa, khi Vân thái thượng trưởng lão giới thiệu, không ngờ chỉ giới thiệu một mình hắn, còn đối với những người khác, căn bản là không đề cập tới.

Mà phản ứng của những linh giả còn lại cũng có chút cổ quái. Bọn họ đối với hành động này của Vân thái thượng trưởng lão lại không hề tỏ ra bất mãn gì, tựa hồ đây là chuyện đương nhiên vậy.

Bởi vậy có thể thấy được, thân phận và địa vị của vị La Hổ Tiếu thái thượng trưởng lão này tuyệt đối không phải tầm thường, thậm chí còn ẩn ước cao hơn các linh giả khác một bậc.

Thi lễ với La Hổ Tiếu một cái, bốn người Trịnh Hạo Thiên trong mắt chớp động tinh quang, cẩn thận đánh giá các cường giả linh thể.

Mấy người Trịnh Hạo Thiên hiện giờ đã khác xa trước kia. Bọn họ không còn là tu luyện giả bình thường nữa, mà đã một bước lên trời, tiến thân thành cường giả linh thể chân chính rồi.

Cho nên, những gì bọn họ có thể nhìn thấy, cũng khác xưa rất nhiều.

Trong hơn mười vị linh giả này, khí tức trên người cũng có mạnh có yếu. Tuy mỗi người bọn họ đều muốn ấn giấu đi thực lực khủng khiếp của mình, không để khí thế linh giả cường đại tràn ra, lan đến đám người Hà Sa. Nhưng từ dao động khí tức trên mỗi người bọn họ, vẫn miễn cưỡng có thể phân biệt được thực lực mạnh yếu của bọn họ.

Trong đó, cường đại và khiến bọn hắn kinh hãi, quả nhiên chính là hai người Vân thái thượng trưởng lão và La Hổ Tiếu. Khí tức hai người bọn họ liên miên bất tuyệt, giống như hai con sông khổng lồ, vô luận bọn họ có dò xét thế nào, cũng không thể cảm ứng được độ sâu và sự rộng lớn của nó.

Mà đem ra so sánh, khí tức của những linh giả còn lại thì có vẻ kém hơn rất nhiều.

Ngay khi bốn người Trịnh Hạo Thiên quan sát những linh giả, đối phương cũng nhanh chóng quan sát bốn người bọn họ.

Bất quá, sau khi cảm ứng được khí tức đồng giai tràn ngập trên người bọn họ, biểu tình và ý niệm trong lòng mỗi người lại một khác.

Đặc biệt là Nghiêm Lôi Minh của Phong Thần nhai, sắc mặt lại càng xanh mét, không nói một lời nào.

Bởi vì trong lòng hắn cực kỳ oán hận Trịnh Hạo Thiên và Cừu Hinh Dư. Chỉ vì bọn họ thấy chết mà không cứu, cho nên đứa tiểu bối mà mình yêu thương nhất phải chết thảm trong tay kim cương bộ tộc ở trong Tiểu Linh giới. Mà tên đồ tôn hắn đắc ý nhất, mang theo kiện ngụy pháp khí do đích thân hắn luyện chế cũng mất tích trong Phiêu Miễu Vân Hải rồi.

Tuy việc này nhìn như không liên quan gì tới Trịnh Hạo Thiên, nhưng hắn có một cảm giác, việc này e rằng không thể tránh khỏi liên quan tới Trịnh Hạo Thiên.

Nếu như là tu luyện giả bình thường, Nghiêm Lôi Minh đã sớm lấy thế đè người, trực tiếp bắt lại, nghiêm hình tra khảo, thậm chí còn sưu hồn đoạt phách rồi

Nhưng Trịnh Hạo Thiên lại khác. Hắn là thiên kiêu chi tử của Vạn Kiếm tông, Nghiêm Lôi Minh cho dù có to gan hơn nữa cũng không dám quang minh chính đại xuống tay với hắn. Nguồn: http://truyenfull.vn

Nhưng khi hắn còn đang lén lút tìm kiếm cơ hội, thì lại bất ngờ phát hiện, Trịnh Hạo Thiên đã vượt qua một bước cuối cùng, trở thành một linh giả....

Từ nay trở về sau, hai người trẻ tuổi này đã có tư cách và thực lực sánh vai với hắn rồi.

Hơn nữa, với tuổi tác và tốc độ tấn chức của đối phương, Nghiêm Lôi Minh cũng hiểu được, cả đời này hắn đừng hòng tìm được cơ hội báo thù nữa.

Cho nên vào giờ phút này, trong lòng hắn rối như tơ vò, lại oán hận không thôi.

La Hổ Tiếu mỉm cười chân thành, phất phất tay nói: "Trịnh tiểu huynh đệ, chúc mừng các ngươi. Từ nay về sau, bát đại môn phái chúng ta lại có thể bốn vị linh giả, thật là đáng mừng."

Ở phía sau hắn, có mấy vị thái thượng trưởng lão cũng lên tiếng chúc mừng, vô luận vẻ mặt bọn họ có xuất phát từ chân tâm thật ý hay không thì ít nhất vào giờ phút này, nhìn qua cũng rất nhiệt tình.

Mấy người Trịnh Hạo Thiên có thể ở tấn chúc linh giả ở độ tuổi này, khó nói sau này có thể tiến thêm một bước nữa hay không. Đối với linh giả vừa tấn chức tiền đồ vô lượng này, tuyệt đại đa số mọi người đều suy nghĩ, phải lầm thế nào mới tạo được quan hệ tốt với đối phương.

Hà Sa và Cao Thăng trợn tròn mắt. Bọn họ trợn mắt líu lưỡi nhìn bốn người Trịnh Hạo Thiên, trong lòng đều nổi sóng vạn trượng.

Tuy sau khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng thiên lôi oanh kích, bọn họ cũng ẩn ước đoán được, hẳn là có một trong bốn người Trịnh Hạo Thiên tấn chức thành linh giả. Nhưng mà cho dù trí tưởng tượng của bọn hắn có phong phú hơn gấp trăm lần, cũng quyết không thể nào đoán được, bốn người Trịnh Hạo Thiên không ngờ lại tấn chức thành công toàn bộ.

Chuyện như vậy, cho dù là trong mấy vạn năm lịch sử của Phiêu Miễu đại lục cũng chẳng có.

"Trịnh.. Trịnh sư thúc, chúc mừng." Hà Sa hít thật sâu một hơi, cuối cùng thu liễm tâm thần lại. Hắn cung kĩnh gọi một tiếng sư thúc, nhưng trong lòng lại ngổn ngang cảm xúc.

Cảnh tượng mấy người Trịnh Hạo Thiên được Văn Nhân Băng Oánh dẫn tiến vào trong tông môn mấy năm trước, vẫn còn rõ mồn một trước mắt. Nhưng hiện giờ, trong khi hắn vẫn còn đang quanh quẩn ở cảnh giới thập giai đỉnh phong, mấy người đối phương đã vượt lên, trở thành cường giả linh thể mà mọi người kính ngưỡng.

Vừa nghĩ tới đây, trong lòng hắn lại nổi sóng kịch liệt, không ngờ ẩn ước dâng lên một nỗi xúc động.

Bọn họ có thể làm được thì mình cũng có thể. Chờ sau khi trở về, có lẽ cũng chính là lúc mình bước qua một ải nội tâm tối hậu, chuẩn bị cho một khắc trùng kích cảnh giới linh thể rồi.

Vô số thanh âm chúc tụng, mang theo đủ loại cảm xúc vang lên. Lúc này, hơn mười vị tu luyện giả thập giai đỉnh phong các phái đều không thể che dấu được sự kích động và hâm mộ trong lòng, thậm chí ẩn ước còn có mấy phần đố kỵ.

Khi mới tiến vào Hàn Lâm tiểu Linh giới, bốn người Trịnh Hạo Thiên cũng giống bọn họ, đều có tu vi thập giai. Nhưng chỉ trong chớp mắt, bọn họ đã qua một bước cuối cùng, trở thành tồn tại khác hẳn bọn hắn.

Biến hóa như thế, đã mang tới cho bọn hắn chấn động cực lớn, không thể tưởng tượng được. Cũng khiến cho trong lòng mọi người tràn ngập một cảm giác mất mác.

Vân thái thượng trưởng lão thu hết tất cả biến hóa trên mặt của mọi người vào trong mắt. Lão nhân gia ông ta cả đời lịch duyệt phong phú, đương nhiên có thể hiểu được cảm khái trong lòng mọi người. hắn mỉm cười, nói: "Hạo Thiên, các ngươi vừa từ đâu trở về vậy?"

Mọi người trong lòng vừa động, lập tức nhớ tới tiếng rống giận đáng sợ từ trong không gian hắc ám kia truyền ra, trong lòng không khỏi phát lạnh.

Tiếng rống giận này ngay cả linh giả cũng khó thừa nhận nổi. Vậy chủ nhân có nó rốt cuộc là loại quái vật gì đây?

Trịnh Hạo Thiên cười khổ một tiếng, cung kính nói: "Vân thái thượng trưởng lão, mấy người đệ tử vừa từ Thiên ma giới trở về."

"Thiên ma giới, làm sao các ngươi lại tới đó?" Ngay cả là người khôn ngoan nhưVân thái thượng trưởng lão, lúc này cũng không nhịn được mà biến sắc: "Ngu ngốc, thật sự là ngu ngốc. Các ngươi vừa mới tiến giai linh thể, làm sao lại chạy tới Thiên ma giới, chẳng lẽ không sợ ức vạn Thiên ma vây khốn, thôn phệ một mẩu xương cũng không còn ư?"

Mấy người Trịnh Hạo Thiên cười khổ không thôi, bọn họ đâu có tự nguyện tiến vào Thiên ma giới chứ. Mà là bị cái tên đại ma vương kia trước khi chết hãm hại, trong một khắc khi tấn chức, bị lực lượng cường đại hút vào trong Thiên ma giới.

Hai mắt Nghiêm Lôi Minh bỗng sáng ngời, nói: "Trịnh Hạo Thiên, lão phu nghe môn hạ vãn bối nói qua, nơi đây có tung tích của đại ma vương. Không biết nó hiện giờ đang ở đâu...."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play