Á Sắt vừa mới gào lên thì trước mắt đột nhiên bùng lên quang mang mãnh liệt. Một đạo quang trụ to lớn, gần như có thể so sánh với thân thể hắn đột ngột xuất hiện trước mắt.
Khi hắn còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã bị đạo quang trụ này đánh trúng.
Đạo quang trụ này tốc độ cực nhanh, đã đạt tới mức không thể tưởng tượng nổi, gần như ngay trong một khắc khi mới xuất hiện đã đánh trúng thân thể Á Sắt rồi, căn bản không cho hắn bất cứ cơ hội né tránh nào.
"Ba..."
Thân thể Á Sắt phảng phất như bị búa tạ đánh trúng, bắn văng đi, lộn nhào trong hư không mấy vòng. Hơn nữa, càng khiến hắn kinh hãi muốn chết chính là, cái bộ da dày thịt béo mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo, không ngờ đã bị đạo quang trụ này đánh nứt ra mấy cái khe.
Tuy những cái khe này không lớn, nhưng cũng đủ để phá tan niềm tin cường đại của hắn rồi.
"Chạy đi đâu."
Tiếng quát lớn của Dư Uy Hoa vang lên phía sau hắn. Một cây côn khổng lồ hung hăng nện lên thân thể đang không ngừng lui về phía sau. Hắn kêu thảm một tiếng, lại bị một côn uy lực tuyệt luân đánh bay trở về.
Tiếp đó, kiếm quang đầy trời lại ầm ầm tràn tới, bao vây hắn lại hoàn toàn.
Khải Tư sắc mặt đại biến, hắn lập tức nhận ra, lần này mình chọc phải nhầm đối thủ rồi.
Linh lực trên thân thể những người này lộ ra vẻ non nớt, cách vận dụng chân linh lực lại càng đang ở giai đoạn mò mẫm, rõ ràng là mấy tên tiểu gia hỏa vừa mới tiến giai không lâu.
Nhưng, thực lực của mấy tên tiểu gia hỏa này, tuyệt đối không có một chút xíu gì liên quan tới ba chữ " Tiểu gia hỏa" cả.
Cây côn khổng lồ kia, đạo quang trụ bất thình lình xuất hiện kia, thậm chí là cả kiếm trận đột nhiên trở nên phòng ngự kiên cố, uy lực gia tăng gấp mấy lần, đều mang nguy hiểm cực kỳ trí mạng, khiến cho từ tận đáy lòng hắn không nhịn được mà sinh ra cảm giác sợ hãi.
Thân thể hắn vừa chuyển, không ngờ lại bỏ mặc Á Sắt sống chết, vội vàng bỏ chạy ra khỏi kiếm trận.
Phía trên trường thương hắc sắc của hắn, tạo ra vô cùng vô tận những gợn sóng hình tròn. Những gợn sóng này giống như những tấm thuẫn bài, ngăn cản lại toàn bộ những đạo kiếm quang đang điên cuồng đâm tới.
Giữa các ma vương tuy cũng có tình huống liên thủ, phối hợp, nhưng bọn chúng thiên tính bạc bẽo, một khi gặp phải nguy hiểm, có thể vứt bỏ đồng bạn mà chạy tuyệt đối không có nửa điểm hối hận, suy nghĩ.
Tốc độ Khải Tư cực nhanh, huống chi lúc này lại chạy trối chết, đem toàn bộ lực lượng phóng thích ra ngoài, rát nhanh đã chạy tới ngoài rìa kiếm trận. Hắn thậm chí nhìn thấy hắc sắc nồng đậm của ngoại giới qua tầng kiếm trận mỏng manh kia.
Hắn mở to hai mắt, vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi thì trái tim đột nhiên nhảy thót lên.
Thân thể đang lao đi cực nhanh vội vàng dừng lại, nhưng đúng vào lúc này, một đạo hắc sắc quang mang chợt từ trong kiếm trận xuất hiện. Trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một ma vương thân cao một trượng hai thước, tay cầm một thanh loan đao.
Thân thể Khải Tư ẩn ước phát run, hắn rõ ràng cảm ứng được, trên người tên ma vương trước mắt tản mát ra một khí tức khủng bố. Cỗ khí tức này cường đại đến nỗi, thậm chí còn khiến hắn cảm nhận được sợ hãi tử vong rồi.
Lúc này, trong lòng hắn cực kỳ hối hận, bất quá, cũng thầm mắng không thôi.
Đám người này chẳng những có thực lực cường đại, mà còn có tôi tớ ma vương cường đại thế này tương trợ, không ngờ trên người lại tản mát ra khí tức vừa mới thăng cấp linh thể.
Móa.... đây chẳng phải là cố ý hại ma hay sao? ( ^_^, nó là ma, nên nói là hại ma, chứ không phải là hại người)
"Hống...." T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn
Ma vương biến dị khẽ gầm một tiếng, cổ tay vung lên, thanh loan đạo đã xẹt qua hư không một đạo tàn ảnh quỷ dị, lướt tới trước người Khải Tư.
Khải Tư hoành ngang thanh trường thương trong tay, muốn ngăn một đao kia lại. Nhưng chỉ thấy ánh đao chợt lóe, trường thương của hắn đã gãy làm đôi. Mà ánh đạo kia cũng không ngừng lại chút nào, xẹt qua thân thể hắn... chỉ trong tích tắc, một cánh tay của hắn đã rơi xuống.
"A..."
Khải Tư phát ra một tiếng kêu gào bi thảm, thanh âm này thê lương chẳng kém hơn thanh âm Á Sắt chút nào.
Giữa hắn và ma vương biến dị tuy cũng có chênh lệch, nhưng cũng không lớn đến mức như vậy. Nhưng thanh loan đao trong tay ma vương biến dị lại có đại lai lịch, không những sắc bén dị thường mà còn có đủ loại thần thông quỷ dị khó lường.
Cho dù là cái đầu lâu của đại ma vương cũng bị một đao kia chém trọng trương, lại càng không nói tới một tên ma vương nho nhỏ như Khải Tư.
Khải Tư quay đầu, liều mạng bỏ chạy, không dám đứng lại giao chiến với mấy tên ác thần khủng bố này nữa. Lúc này, hắn thậm chí còn muốn đổi chỗ với Á Sắt, bị bốn nhận loại vừa mới tiến giai kia công kích, cũng không muốn đối mặt với thanh loan đao quỷ dị này.
Nhưng, khi hắn vừa xoay người lại, thì trước mắt đột nhiên hoa lên.
Thế giới trước mắt phảng phất như chợt biến đổi, kiếm quang bay lượn đầy trời biến thành tuyết lớn tung bay, con ma vương khủng bố kia cũng biến mất, thay vào đó là một thân ảnh mà hắn cực kỳ quen thuộc.
Trong lúc mơ mơ màng mang, hắn phảng phất như nhớ ra lai lịch của thân ảnh đó.
Từ khi hắn đản sinh, ở trong Thiên ma giới này, nó đã từng đi theo một vị đại ma vương vĩ đại.
Khi đó, hắn chỉ là một Thiên ma ngũ giai nho nhỏ, không đáng nói tới. Thiên ma như vậy, ở trong Thiên ma giới rộng lớn này có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Nhưng dưới sự thủ hộ của vị đại ma vương kia, hắn lại có không gian dần dần trưởng thành, đồng thời thành công tấn thăng thành ma vương.
Nhưng đúng lúc đó, vị đại ma vương cường đại kia lại đột nhiên thất tung. Và tin tức cuối cùng hắn nhận được là, vị đại ma vương vĩ đại kia đã vẫn lạc trên chiến trường bác tộc.
Thiên ma tộc tuy bản tính bạc bẽo, nhưng trong suốt sinh mềnh dài dằng dặc của bọn chúng, vẫn có một nhân vật nào đó lưu lại dấu vết ở sâu trong tâm linh bọn chúng.
Lúc này, xuất hiện trước mắt Khải Tư chính là vị cường giả tiền bối khiến cho hắn ấn tượng sâu sắc nhất, đồng thời trợ giúp hắn nhiều nhất.
"Phục tùng đi."
Thanh âm quen thuộc kia phảng phất như vang lên từ trong tận sâu linh hồn hắn, động tác Khải Tư lập tức cứng lại.
Dần dần, hắn buông lỏng bản thân, giống như đang phục tùng vị cường giả mấy trăm năm trước kia. Hắn một lần nữa cúi đầu, đem tôn nghiêm, sinh mệnh và tất cả giao phó cho đối phương...
※※※※
Giữa không trung hắc quang léo lên, không gian trước mắt đột nhiên nứt ra một khe hở.
Nhưng còn không đợi Á Sắt hưng phấn rống lên, thì cái khe nứt đang không ngừng mở rộng đó đã ngừng lại. Một đạo quang trụ đánh vào khe nứt, chớp động xung quanh nó mấy cái, phảng phất như kim khâu, khâu những vết rách trên quần áo, lập tức xóa sạch vết nứt không gian mà Á Sắt thiên tân vạn khổ mới xé rách ra được.
Xa xa, trên mặt Lâm Đình lộ ra cười cợt.
Thứ hắn lĩnh ngộ được chính là lực lượng không gian, muốn xé rách không gian bỏ chạy trước mặt hắn, thật đúng là nằm mơ nói mộng.
"A...."
Á Sắt phát ra một tiếng kêu gào thảm thiết, tuyệt vọng.
Tiếp đó, một cây côn kim sắc ầm ầm giáng xuống đầu hắn.
"Oanh..." Sau một tiếng nổ, Á Sắt kêu thảm một tiếng, trên người nó máu tươi đầm đìa, phảng phất như suối phun , phun ra vô số máu tươi. Dưới một côn kinh thiên của Dư Uy Hoa oanh kích, nó gần như phun ra cả lục phủ ngũ tạng của mình rồi.
"Cẩn thận, đứng có đánh nặng như vậy..." Trịnh Hạo Thiên nhíu mày, bất mãn nói: "Uy Hoa, ngươi không nên xuất thủ nữa."
Dư Uy Hoa vuốt vuốt mũi, xin lỗi nói: "Thực xin lỗi,ta không nghĩ hắn lại yếu đến thế."
Á Sắt đã nằm vật ra trên mặt đất, không còn một tia lực lượng, khẽ giật giật thân mình mấy cái, tựa hồ đang kháng nghị trong câm lặng.
Bộ da cứng rắn của hắn, tuyệt đối là tiếng tăm lừng lẫy trong Thiên ma giới. Tuy tốc độ của hắn không nhanh, thủ đoạn công kích cũng không quá sắc bén. Nhưng chỉ bằng vào một bộ da như tường đồng vách sắt này cũng đủ để hắn chiếm cứ một ngôi vị nho nhỏ trong đám ma vương rồi, hơn nữa còn tạo được thanh danh khá lớn.
Nhưng vào giờ phút này, cả bộ da đó lại rách nát khắp nơi, gần như khó mà tìm được một tấc hoàn chỉnh.
Thực lực và thủ đoạn của bốn người đối phương đều cường đại đến mức khó tưởng tượng nổi. Cho dù là loại da dày thịt béo như hắn cũng không thể chịu được loại tra tấn biến thái này.
Cảm thụ lực lượng và máu tươi trên người không ngừng trôi đi, Á Sắt biết tính mạng của mình e rằng sẽ phải biến mất ở nơi này rồi.
Nhưng một kích chí mạng mà hắn chờ đợi lại không tới, mà thay vào đó lại là một cỗ lực lượng thần kỳ đột nhiên ở trước mắt , đồng thời xâm nhập vào trong thần trí đang mơ hồ của hắn.
Cũng không biết là trải qua bao lâu, ánh mắt Á Sắt khép lại, hoàn toàn lâm vào hôn mê.
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, nói: "Mộng Yểm, ngươi có chắc khiến bọn chúng phải phục tùng không?"
"Yên tâm, ta để lại trong lòng bọn hắn tâm ma cường đại nhất. Nếu các ngươi muốn thu phục bọn chúng, chỉ cần dùng máu tươi của mình hạ xuống ấn ký trong linh hồn bọn chúng, là có thể khiến bọn chúng trở thành nô bộc trung thành tới chết."
Mộng Yểm khẳng định như đinh đóng cột.
Dư Uy Hoa hai mắt tỏa sáng, nói: "Đây đúng là cách tốt nha. Nhân cơ hội này, chúng ta đi bắt thêm mấy con ma vương." Hắn cười ha ha, nói: "Nếu như có thể, bắt luôn vài con Mộng Yểm cũng tốt."
Sắc mặt Mộng Yểm trầm xuống, nói: "Bộ tộc Mộng Yểm chúng ta không bao giờ khuất phục dưới sức mạnh. Muốn được chúng ta thừa nhận, ít nhất phải cho chúng ta địa vị ngang hàng. nếu không chúng ta thà tự bạo, tự kết thúc sinh mạng còn hơn."
Dư Uy Hoa cười hề hề, nói: "Ta biết rồi. nếu sau này gặp được Mộng Yểm, nhất định sẽ giống Hạo Thiên."
Mộng Yểm hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ trong lòng, cho dù ngươi tìm được một con Mộng Yểm khác, nhưng tất cả Mộng Yểm đều là sinh vật thông minh nhất trên thế giới này, tuyệt đối chẳng có con nào đi ký kết khế ước với tên ngu ngốc nhà ngươi.
Trịnh Hạo Thiên lấy ra Ôn Dưỡng hồ lô, thu hai con ma vương đang trọng thương vào trong, nói: "Ở trong Ôn Dưỡng hồ lô, chúng có thể tự động hấp thụ lực lượng, tiến hành chữa thương. Đợi đến khi bọn chúng khôi phục thương thế, chúng ta sẽ quyết định để ai hàng phục bọn chúng." Hắn hơi dừng lại một chút, nói: "Bất quá, ma vương không phải là sinh vật bình thường, các ngươi không có Mộng Yểm tương trợ, mỗi người nhiều nhất chỉ có thể hàng phục hai con ma vương thôi."
Lâm Đình hai mắt phát sáng, nói: "Hai con ma vương, như vậy là đủ rồi."
Mấy người đều tươi cười rạng rỡ. Mấy người bọn họ vừa mới tấn chức linh giả, nếu mỗi người đều có hai con ma vương bên người để sai khiến, thì thực lực bản thân chẳng khác nào đột nhiên tăng lên gấp đôi, cho dù gặp phải những linh giả lâu năm cũng không phải sợ hãi.
Vừa nghĩ đến cảnh tượng đẹp đẽ này, cho dù là người tính tình trầm ổn như Cừu Hinh Dư cũng nhịn không được mà trong lòng nóng rực.
"Hạo Thiên, hai vị sư huynh, nếu chúng ta đã tới đây, vậy phải nhân cơ hội này bắt thêm mấy con ma vương." Cừu Hinh Dư ôn nhủ nói: "Cho dù chúng ta không dùng được, thì cũng có thể tặng người khác."
"Được, chúng ta đi."
Một đạo quang mang lóe lên, vô tận kiếm quang trong Thiên ma giới tan biến, chỉ lưu lại những con Thiên ma đang không cam lòng nhìn xung quanh.
Hai vị ma vương vĩ đại nhất định đã thôn phệ sạch sẽ nhưng sinh linh đang ghét này, cho nên mới xé rách không gian rời đi rồi.
Chỉ là, mấy đại nhân không ngờ lại thôn phệ sạch sẽ như thế, ngay cả một mẩu cặn cũng không lưu lại, thật sự là keo kiệt quá mà.