Thân hình hơi run, Trịnh Hạo Thiên hồi phục hình dáng nhân loại.
Mặc dù khi ngưng tụ vạn kiếm hợp nhất, hắn bất đắc dĩ phải yêu hóa biến thân, thế nhưng khi khu sử chuôi kiếm vô địch kia, hắn đã có thể dựa vào thân thể Kiên Thể đại thành của nhân loại rồi.
Trong mắt hiện ra vẻ tiếc nuối, vạn kiếm hợp nhất quả nhiên uy lực to lớn vô cùng, cho dù là linh thể mới tấn giai cầm trong tay đỉnh cấp ngụy pháp khí cũng không phải đối thủ, thế nhưng cuối cùng hắn thất bại trong gang tấc, không đánh chết được Hàn Lũy Nguyên tại chỗ.
Nhưng mà, hắn cũng không bởi thế mà tức giận, bởi vì... chuyện này hắn đã sớm dự liệu rồi.
Ở đây dù sao cũng là Vạn Kiếm tông, với thân phận của hắn và Hàn Lũy Nguyên, ở chỗ này quyết đấu trước mặt đông đảo các vị thái thượng trưởng lão đã là cực hạn, nếu thật sự có nguy cơ sinh tử, vậy với thực lực của đám thái thượng trưởng lão, nhất định không khoanh tay đứng nhìn.
Hắn tin rằng nếu như mình gặp bất trắc, Vân thái thượng trưởng lão khẳng định cũng nhúng tay.
Mà đấy cũng chính là một trong những chỗ dựa khiến hắn lớn mật khiêu chiến Hàn Lũy Nguyên, chỉ là Vạn kiếm hợp nhất uy năng còn trên cả hắn tưởng tượng, vì thế cuối cùng người bị cứu đi lại là Hàn Lũy Nguyên vốn được xem trọng mà thôi.
Linh lực trên người bắt đầu khởi động, kiếm quang khắp trời hóa thành tinh quang, trong nháy mắt dũng mãnh tiến vào thân thể hắn.
Tuy rằng kiếm quang rất nhiều, thế nhưng quá trình này lại cực nhanh, hầu như tâm niệm hắn vừa khẽ động, những kiếm quang này liền lập tức biến mất, chỉ có cự kiếm khổng lồ đang bị hỏa diễm thiêu đốt chói chang như ánh mặt trời vẫn lơ lửng bay giữa không trung.
Trịnh Hạo Thiên vươn tay, cự kiếm thông linh này bay đến trước mặt hắn.
Cảm nhận được quang huy cùng uy áp không thể tin nổi mà cự kiếm phát ra, Trịnh Hạo Thiên trong lòng dâng trào cảm xúc.
Hắn biết, sở dĩ ở thập giai hắn có thể ngưng đọng ra quang minh cự kiếm cường đại như vậy, ngoại trừ tư chất siêu phẩm linh thể song tu của hắn, nguyên nhân chủ yếu là do trong cơ thể hắn có một tia phượng hoàng chi lực.
Trong cự kiếm không chỉ có lực lượng quang minh cùng hắc ám, mà còn có hỏa ý chí trời sinh của phượng hoàng.
Ba loại lực lượng hỗ trợ lẫn nhau, do đó hình thành cự kiếm kinh khủng này.
Từng chút linh lực từ cự kiếm được hút ra, sau đó chậm rãi quay về thân thể Trịnh Hạo Thiên, chuôi cự kiếm dùng tốc độ mắt thường có thể thấy nhanh chóng thu nhỏ lại, một lát sau biến mất trước mắt mọi người.
Hắn thu nạp mười tỷ kiếm quang gần như không tốn thời gian, thế nhưng để thu lại lực lượng của cự kiếm không ngờ tốn thời gian gấp mấy lần, bởi vậy có thể thấy lực lượng ẩn chứa trong cự kiếm khổng lồ đến cỡ nào.
Mà khi hắn thu nạp cự kiếm xong, toàn bộ tông môn đều lặng ngắt như tờ.
Vô luận là Phi Thiên phong thần bí lơ lửng trên bầu trời hay các cường giả quan chiến ở phía xa, cho dù là những người quen thuộc như Dư Uy Hoa, Lâm Đình, Cừu Hinh Dư hay đám đệ tử phổng thông Bạch Thảo Phong,
Lúc này bọn họ đều dùng loại ánh mắt không thể tin nổi nhìn Trịnh Hạo Thiên cùng cự kiếm.
Đặc biệt nhìn cự kiếm đang bị hỏa diễm thiêu đốt kia, ánh mắt mọi người dường như có thêm một tia kính ngưỡng.
Cự kiếm sở dĩ phóng xuất áp lực cực kỳ cường đại đã lớn tới mức vượt qua cực hạn bọn họ có thể thừa nhận, trước mặt cự kiếm, bọn họ dường như đám kiến hôi, một chút tâm tư chống lại cũng không thể sinh ra.
Cho đến khi cự kiếm biến mất, loại áp lực khiến người khác hít thở không thông này mới triệt để biến mất, đến lúc này bọn họ mới thở phào một hơi.
Phù......
Gần như cùng một khắc này, trên Phi Thiên phong cũng vang lên mấy tiếng cảm thán khác nhau.
Vân thái thượng trưởng lão cùng Lỗ đại sư lúc này đều đã đứng lên, ánh mắt bọn họ c đều như nhau, chằm chằm nhìn vào cự kiếm chói mắt không gì sánh nổi đang lơ lửng kia.
Tất cả các vị linh giả cũng thế, bọn họ không nói, nhưng sắc mặt vô cùng cổ quái, đây là một loại khiếp sợ, ước ao, đố kỵ, kinh hỉ cũng có thêm vài biểu tình khó hiểu khác. Có thể, trong cả cuộc đời họ, cũng chỉ có lúc này, biểu tình mới muôn màu muôn vẻ như vậy.
Một lúc lâu sau, khi cự kiếm biến mất, bọn họ không hẹn mà ngẩng đầu liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt này càng bao hàm nhiều tin tức.
Nhưng mà, từ lúc bọn họ nhìn thấy cự kiếm, ngoại trừ chưởng giáo chân nhân xuất thủ cứu lấy tính mệnh Hàn Lũy Nguyên, còn lại không ai làm ra hành động gì, ngay cả cường giả như Âu Dương Húc cũng không ngoại lệ.
"Trịnh Hạo Thiên, trận chiến này ngươi thắng." Giọng nói nhỏ nhẹ của chưởng giáo chân nhân vang lên: "Bây giờ, ngươi có thể trở về."
Trịnh Hạo Thiên khom người một cái về phía Phi Thiên phong: "Vâng, tuân pháp chỉ của chưởng giáo chân nhân."
Độn Thiên Châu dưới chân hắn hơi lóe sáng đã hóa thành một đạo bạch quang bay về phía đám người Bạch Thảo phong, sau đó ở nơi đó liền bộc phát tiếng hoan hô rầm trời.
Lỗ đại sư cười khổ một tiếng, nói: "Vân lão nhi, nếu mắt ta còn chưa mờ, quang minh cự kiếm hắn vừa sử dụng hẳn là... con số đó a." Hắn cẩn trọng bấm đốt ngón tay, ở Phiêu Miểu đại lục tiếng tăm, ngay cả người tiếng tăm lừng lẫy như hắn cũng không thể nào tin nổi vào tất cả những gì mình trông thấy.
Vân thái thượng trưởng lão gật đầu, nói: "Hẳn là con số đó." Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lỗ đại sư thở dài nói: "Không có khả năng, các vị tiền bối từ bao đời không phải chứng minh rồi sao? Cực hạn tu luyện giả chính là ngưng tụ chín trăm chín mươi chín kiếm hợp nhất, căn bản không có khả năng tồn tại vạn kiếm hợp nhất a."
Vân thái thượng trưởng lão trầm ngâm cả nửa ngày, nói: "Lão phu không biết, nhưng vừa rồi tuyệt đối là Vạn kiếm hợp nhất."
Dần dần, xung quanh người họ nổi lên một trận ba động năng lượng kỳ dị, hai vị lão giả nhíu mày, đây là địa bàn của Vân thái thượng trưởng lão, tuy rằng người tới là một vị cường giả linh thể nhưng đột ngột tiến nhập như thế là bất kính, chẳng lẽ không sợ khiến Vân lão đầu bất mãn sao?
Chỉ là một cái khe nứt chợt lóe, sau khi một bóng người đi ra, hai người họ lập tức cung kính khom người: "Chưởng giáo chân nhân."
Những người khác tự nhiên không dám lỗ mãng xông vào, nhưng chưởng giáo chân nhân thì lại khác.
Trên phi thiên phong, cũng chỉ có hắn mới có khả năng cùng tư cách tùy tâm sở dục tiến vào nơi này.
Chưởng giáo chân nhân không phải dùng chân thân mà đến, gần như chỉ là một linh thể hóa thân của hắn, nhưng chỉ là hóa thân đại biểu của hắn, cũng đại biểu cho người có thân phận đứng đầu tông môn, hai người bọn họ tự nhiên không dám có chút tùy tiện tiếp đãi nào.
Nhẹ gật đầu, chưởng giáo chân nhân trầm giọng nói: "Vân sư huynh, việc này quan hệ trọng đại, chúng ta hẳn là nên đi gặp sư thúc."
Vân thái thượng trưởng lão do dự một chút, bất đắc dĩ nói: "Tuân chưởng giáo chân nhân pháp chỉ."
Lỗ đại sư hai mắt sáng ngời, hắn lập tức nhớ tới vị cường giả đứng đầu đang ẩn mình trong tông môn kia, tuy rằng hắn muốn bái kiến một lần, nhưng trên cơ bản chỉ là vọng tưởng.
Trong lòng thở dài, hắn chắp tay với chưởng giáo chân nhân, nói: "Chân nhân, tại hạ có việc xin cáo từ."
Chưởng giáo chân nhân hoàn lại một lễ, tu vi cảnh giới của Lỗ đại sư hắn không đặt vào trong mắt, thế nhưng vị đại sư này đối với thần binh có nghiên cứu cực sâu, thân phận không giống người thường, ngay cả chưởng giáo chân nhân cũng không muốn có hành vi thất lễ nào.
Vân thái thượng trưởng lão nhìn Lỗ đại sư rời đi, hắn đột nhiên nói: "Chưởng giáo chân nhân, tin tức này có thể che giấu không?"
Chưởng giáo chân nhân không chút do dự lắc đầu: "Nếu bọn họ giao thủ trong hoàn cảnh kín đáo còn có thể giấu giếm, nhưng giao chiến trên đỉnh Phi Thiên hạ phong thế này tuyệt không có khả năng che giấu."
Vân thái thượng trưởng lão than nhẹ một tiếng, trong lòng tràn ngập tiếc nuối.
Vạn Kiếm tông thực lực hùng hậu, cao thủ bên trong nhiều như mây, thế nhưng lại có tới vạn phong, quả thực là quá nhiều, bên trong khẳng định có gian tế do các thế lực khác đưa vào, Trịnh Hạo Thiên cùng Hàn Lũy Nguyên giao thủ kinh thiên động địa, tuyệt đối không có khả năng che giấu được kẻ có tâm.
"Trịnh Hạo Thiên không ngờ có thể thi triển ra vạn kiếm hợp nhất..." Vân thái thượng trưởng lão hơi lắc đầu, có chút hối tiếc: "Nếu sớm biết vậy, lão phu tuyệt đối sẽ không cho phép hắn dễ dàng xuất thủ."
Chưởng giáo chân nhân cười như không cười nhìn hắn: "Vân sư huynh, ngầm đồng ý cho hai người họ giao chiến lại chính là ngươi a."
Vân thái thượng chưởng lão khuôn mặt hơi đỏ lên, nói: "Ta cũng chỉ muốn xem tiểu tử này có thể làm náo nhiệt đến mức độ nào thôi, không ngờ, hắn đã trở nên cường đại như vậy rồi." Ho nhẹ một tiếng, hắn vung tay áo, một đạo quang mang bắn ra, linh thể phân thân của chưởng giáo chân nhân cũng biến mất vào trong, đồng thời hóa thành một đạo quang huy bắn thẳng về phía chân trời.
Gần như trong chốc lát, bọn họ đã chân chính ở trên không trung cao vợi.
Càng bay về phía trước áp lực càng lớn, lúc này linh quang trên thân Vân thái thượng chưởng lão chợt lóe, thậm chí còn thủ hộ linh thể phân thân của chưởng giáo chân nhân bên trong.
Nếu là chưởng giáo chân nhân đích thân xuất mã hắn đương nhiên không dám lỗ mãng, nhưng một linh thể phân thân, tất nhiên không thể so sánh được rồi.
Cũng không biết qua bao lâu hai người họ chợt ngừng lại, mà lúc này, bọn họ đã đạt tới độ cao không thể tin nổi.
Trên độ cao này, linh thể bình thường không dám đơn giản tiến vào, từng cơn cương phong kịch liệt như từng lưỡi đao sắc lẹm, dường như có thể cắt hai người thành mảnh nhỏ, thế nhưng dưới thủ hộ của Vân thái thượng chưởng lão, bọn họ vẫn bình yên vô sự.
Đảo mắt một vòng, Vân thái thượng chưởng lão gật đầu, hắn hơi khom người, hướng về phía bầu trời xa cúi đầu, hô lớn: "Sư phụ, chưởng giáo chân nhân cùng đệ tử có chuyện quan trọng cần cầu kiến."
Tuy rằng trận gió ở đây như đao, nhưng thanh âm hắn vẫn truyền tận ra xa, kéo dài không dứt.
"Lão phu không phải đã nói rồi sao? Trừ phi gặp phải đại sự liên quan đến tồn vong của bản tông, nếu không đừng có quấy rầy, sao thế chẳng lẽ bản tông lâm vào tình trạng tai ương ngập đầu?"
Một giọng nói mông lung từ xa chậm rãi truyền tới, giọng nói cũng không cao nhưng đều vang lên bên tai bọn họ vô cùng rõ ràng.
Vân thái thượng chưởng lão trong lòng rùng mình, vội nói: "Sư phụ, đệ tử đến đây có một chuyện quan trọng, hôm nay một đệ tử của bản tông thi triển ngưng kiếm thuật..."
Hắn hít sâu một hơi, ngưng trọng nói: "Vạn kiếm hợp nhất!"