Vạn Bảo Hiên là thế lực lớn lớn hàng đầu trên Phiêu Miễu đại lục. Cho dù là bên trong Vạn Kiếm tông - một trong bát đại siêu cấp môn phái, cũng có thể chiếm cứ một địa bàn cực lớn.

Bốn người Trịnh Hạo Thiên chậm rãi từ trong Vạn Bảo Hiên bước ra, mà ở ngay phía sau bọn hắn không xa, còn có một đám tu luyện giả cao giai đi theo sát phía sau. Chỉ là những tu luyện giả này đều cố ý bảo trì một khoảng cách nhất định với Trịnh Hạo Thiên.

Đương nhiên, bởi vì nhân số quá đông, nên bọn họ cũng không che dấu hành tung, mà cứ ùn ùn, quang minh chính đại kéo theo sát phía sau.

Đứng từ đằng xa nhìn lại, giống như bốn người Trịnh Hạo Thiên đang dẫn theo một đám tu luyện giả cao giai từ trong Vạn Bảo Hiên bước ra vậy. Dọa cho đám tu luyện giả cấp thấp ở trên đường phố xa xa sợ nhảy dựng lên, còn tưởng rằng có đại nhân vật nào đó đang đi tuần, cho nên mới dẫn theo nhiều tu luyện giả cao giai như vậy tiền hô hậu ủng.

Ngoài Vạn Bảo Hiên cũng không có gì bất thường. Trịnh Hạo Thiên vốn cho rằng, Tào Đại Anh đã phái người phong tỏa đường ra vào Vạn Bảo Hiên rồi cơ, bất quá, nghĩ lại thì thấy quả thật không có khả năng.

Đừng nói là mấy tên tu luyện giả lắt nhắt của Bá Vương phong, cho dù là phong chủ tới đây e rằng cũng không dám hạ mệnh lệnh như vậy.

Trừ phi Vạn Kiếm tông muốn hoàn toàn trở mặt với Vạn Bảo Hiên, nếu không tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy.

Lỗ tai hơi giật giật, Trịnh Hạo Thiên tập trung lắng nghe âm thanh từ khắp mọi nơi truyền tới. Dần dần, trên mặt hắn bỗng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Ở trên đường xa xa, có rất nhiều tu luyện giả trung cao giai, bọn họ đang nhìn chằm chằm về phía này. Không hỏi cũng biết, đám người Tào Đại Anh quả nhiên không chịu từ bỏ ý đồ, nhưng bởi vì kiêng kị Vạn Bảo Hiên, cho nên mới lựa chọn động thủ ở giữa đường lớn.

Bởi vậy có thể thấy được, Bá Vương phong quả thật không hổ hai chữ Bá Vương, trong toàn bộ Vạn Kiếm tông, ngoại trừ kiêng kị Vạn Bảo Hiên ra, thì chẳng phải cố kỵ bất cứ điều gì.

Bất quá, mấy người Trịnh Hạo Thiên vẫn thản nhiên như không, tiến về phía đường lớn như không hề phát hiện bất cứ điều gì cả.

Sau một lát, trên đường lớn đột nhiên vang lên một tiếng cự hống ầm ầm nổ vang, giống như sấm đánh giữa trời quang vạy.

"Chuyện của Bá Vương phong, người không liên quan tránh ra."

"Ồ...."

Phảng phất như sóng nước, đám người vốn đang bận rộn trên đường cái giống như một đám thỏ bị dọa cho sợ hãi, vội vàng tránh dạt sang một bên.

Những người này đại đa số đều là luyện yêu võ giả tam giai bất nhập lưu của các phong, ngay cả một số tu luyện giả lục giai trở xuống cũng không có đảm lượng, dám đối đầu với Bá Vương phong. Sau khi nghe tiếng tiếng cự hống này, ý niệm đầu tiên trong đầu bọn họ chính là mau chóng rời khỏi chỗ thị phi này, ngàn vạn lần không thể bị cuốn vào trong đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn

"Ha ha...." Một tiếng cuồng tiếu từ trong đám đông vang lên. Tào Đại Anh mang theo năm tu luyện giả cao giai dần dần hiện ra. Bọn họ đứng ra giữa đường, chặn mấy người Trịnh Hạo Thiên lại.

Mà ở phía sau và bên sườn bốn người Trịnh Hạo Thiên, cũng mở hồ xuất hiện mấy đạo nhân ảnh.

Linh quang trong con ngươi chợt lóe lên, Trịnh Hạo Thiên đã nhìn ra, những người này không ngờ đều là tu luyện giả cửu giai và thập giai.

Thực lực Bá Vương phong quả nhiên không phải tầm thường. Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy đã có thể triệu tập nhiều cường giả trong phong như vậy. Nếu chỉ lấy riêng thực lực bên trong mà nói, Bạch Thảo phong có thúc ngựa cũng chẳng theo kịp.

Chỉ là, những tu luyện giả cửu giai, thập giai bình thường này, làm sao có thể khiến bốn người Trịnh Hạo Thiên hiện giờ để vào trong mắt đây.

Tào Đại Anh cười to mấy tiếng, cũng nhìn ra bốn người trước mặt chẳng có chút sợ hãi nào, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chiu, hơn nữa còn có lẫn một chút lo lắng.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn làm loại chuyện thế này. Trước đâu, khi đám đệ tử ngoại phái gặp phải tình huống này, phần lớn đề kinh hồn táng đảm, vô luận có che dấu thế nào, cũng không tránh khỏi lộ ra một tia sợ hãi nhàn nhạt. Nhưng bốn người này lại bất động như núi, trong con ngươi chẳng những không có vẻ kính sợ, mà ngược lại còn mang theo một tia trào phúng và khinh thường nhàn nhạt.

Tào Đại Anh không phải ngu ngốc, cho nên mới cảm thấy tình huống có gì đó không ổn.

Chỉ là, hiện giờ hắn đã leo lên lưng cọp rồi, làm sao có thể xuống được nữa. Nếu bây giờ mà dừng tay, thì thể diện của Bá Vương phong sẽ bị hắn vứt đi hết rồi. Sau khi trở về, nhất định sẽ bị trưởng bối trong phong trách phạt nặng nề. Có lẽ từ nay trở về sau, chẳng thể sống yên ổn được nữa.

Hít sâu một hơi, Tào Đại Anh hừ lạnh một tiếng nói: "Giao thứ kia ra đây, bổn tọa bồi thường giá gốc cho các ngươi, việc này coi như chưa từng phát sinh."

Đám tu luyện giả cao giai xa xa phảng phất như một cái nồi hơi nổ tung, nghị luận ầm ĩ.

Bá Vương phong hùng hùng hổ hổ tới đây, bộ dáng như thuận ta thì sống chống ta thì chết, vậy mà lại đưa ra một điều kiện đơn giản như vậy. Đây tuyệt đối là ngoài dự liệu của mọi người.

Trịnh Hạo Thiên bật cười, nói: "Thứ kia ta đã mua, thì nó thuộc về ta. Ngươi muốn lấy cũng được, nhưng phải tự mình tới lấy thôi."

Sắc mặt Tào Đại Anh lập tức trở nên xanh mét, hắn lạnh lùng nói: "Được lắm. Đây là do ngươi thôi."

Đến giờ phút này, hắn đã biết, trừ động thủ ra, hắn không còn lựa chọn thứ hai nữa rồi.

Hai mắt đột nhiên trợn lên, một cỗ khí tức cường đại từ trên người Tào Đại Anh bạo phát ra.Trong một khắc khi cỗ khí tức này tràn ra tứ phía, ngay cả không gian xung quanh tựa hồ cũng bị ảnh hưởng mà trở nên vặn vẹo, méo mó.

Phảm là người cảm nhận được cỗ khí tức này, đều không nhịn được mà run lên. Đừng nói là đám tu luyện giả cấp thấp ở đằng xa căn bản không chịu được cỗ khí tức này áp bách mà liều mạng lui về phía sau, cho dù là nhóm tu luyện giả cao giai cũng phải dốc hết chân khí và linh lực để chống đỡ ba động linh lực cường đại bất thình lình xuất hiện này.

Trong con ngươi mấy người Trịnh Hạo Thiên đều toát lên một tia ngạc nhiên. Tào Đại Anh này không ngờ không phải là một tu luyện giả thập giai bình thường. Khí tức hắn phóng thích ra lúc này đã không dưới những tu luyện giả thập giai cường đại nhất trong chiến trường thất xoáy nữa rồi.

Trong những tu luyện giả, thậm chí là trong cùng một giai, thực lực cũng được phân ra rất rõ ràng.

Chính như trong nhân loại, đẳng giai của tư chất siêu phẩm càng cao, thì thực lực lại càng cường đại, chênh lệch với những cương giả đồng giai khác lại càng rõ ràng hơn.

Khi thực lực mấy người Trịnh Hạo Thiên còn thấp, thì chút chênh lệch này còn chưa thể nhìn ra, nhưng sau khi bọn hắn tấn thăng tới cửu giai xong, loại ưu thế này lại được kéo giãn ra vô hạn. Đặc biệt là trong chiến trường thất xoáy, sau khi chém giết nhiều cường giả thập giai như vậy, khiến cho bọn họ mất hẳn hứng thú với những tu luyện giả cực phẩm trở xuống.

Bất quá, sau khi cảm nhận được khí tức Tào Đại Anh bạo phát ra, bọn họ lập tức hiểu được, tư chất người này cũng không kém. Tuy không phải là cực phẩm thập giai, nhưng cũng là người xuất sắc trong thập giai thượng phẩm rồi.

Tào Đại Anh cười dữ tợn một tiếng, nói: "Xem quyền...."

Vừa rống to một tiếng, thân hình của hắn lập tức bành trướng lên, trong nháy mắt đã biến thành một con kim cương cao lớn, đồng thời vung nắm tay to như hũ rượu, hung hăng giáng xuống.

Hai mắt Dư Uy Hoa sáng lên, hai bàn tay hắn đều ngứa ngáy lắm rồi. Nhưng khi hắn còn chưa kịp ra tay thì đã thấy trước mắt bùng lên quang mang mãnh liệt, không ngờ Trịnh Hạo Thiên đã tranh trước, tung ra vô số kiếm quang nghênh đón.

Trong nháy mắt, vô cùng vô tận kiếm quang cùng kim cương biến thân của Tào Đại Anh quấn chặt lấy nhau, đồng thời phát ra những tiếng oanh kích giống như sấm nổ vậy.

Đám tu luyện giả cao giai quan chiến đều khẽ biến sắc, lại bắt đầu nghị luần ầm ĩ.

"Vạn Kiếm quyết, bọn họ quả nhiên là đệ tử Vạn Kiếm tông."

"Không nhất định, trong những môn phái phụ thuộc chúng ta cũng có truyền thừa Vạn Kiếm quyết. Có lẽ bọn họ là đệ tử hạch tâm của đại môn phái nào đó rồi."

Hắc hắc, địa vị của đệ tử hạch tâm đại môn phái cũng chẳng thua kém gì đệ tử trung phong, Quả này có trò hay để xem rồi."

Trong lúc mọi ngươi còn đang mải mê bàn tán, hai người Trịnh Hạo Thiên đã giao thủ tới thời điểm khẩn yếu quan đầu rồi.

Tào Đại Anh vung hai quyền đầu, kiệt lực muốn phá vỡ thế giới kiếm hải trước mắt. Nhưng hắn lại bi ai phát hiện, vô luận mình có cố gắng thế nào, cũng giống như một chiếc thuyền độc mộc giữa biển khơi, căn bản không thể nào phá tan được thế giới này.

Trong lòng hắn hoảng hốt, số lượng kiếm quang của đối phương tựa hồ cũng không quá nhiều, tối đa cũng chỉ có ngàn vạn đạo mà thôi. Nhưng uy lực của chúng thì không phải ngàn vạn kiếm quang bình thường có thể so sánh. Bản thân hắn đã là luyện yêu võ giả thượng phẩm, ở trong Bá Vương phong cũng có chút danh tiếng, bây giờ ngay cả đến thế giới ngàn vạn kiếm quang cũng không thể phá nổi, nếu để việc này truyền ra ngoài, thì sau này làm gì còn mặt mũi để gặp người khác nữa.

Trong lòng uất ức, Tào Đại Anh đột nhiên rống lớn một tiếng, từ trên người hắn lập tức sáng lên một vầng quang huy chói mắt, tiếp đó, sức mạnh và tốc độ của hắn đột tăng thêm trên dưới hai thành, hơn nữa trên người hắn cũng dâng lên một bạch sắc quang hoàn mỏng manh.

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, nhưng hắn lập tức hiểu ra, không ngờ Tào Đại Anh đã sử dụng tới Thánh Quang Hoàn phù lục.

Chỉ là hiệu quả của tấm phù lục này còn xa mới đạt tới cực hạn, cho nên thực lực của hắn chỉ gia tăng lên hai thành, mà không phải là ba thành hoặc nhiều hơn.

Nhưng cho dù như thế, lực lượng của Tào Đại Anh cũng đạt tới một cảnh giới mới, không phải ngàn vạn kiếm quang hiện giờ có thể chống đỡ nữa rồi.

Hừ lạnh một tiếng, Trịnh Hạo Thiên chậm rãi nói: "Vốn muốn chơi đùa với ngươi một chút, nhưng hiện giờ xem ra không cần thiết nữa rồi."

Thanh âm của hắn truyền ra xa, những người dứng xem đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó trong lòng đều thất kinh.

Sau khi đạo khí tức kia khuếch tán ra ngoài, thực lực của Tào Đại Anh đã được mọi người thừa nhận, nhưng vị linh khí sư cửu giai trước mắt này không ngờ lại nói muốn chơi đùa với hắn một chút. Vậy cũng hơi quá đáng rồi.

Nhưng ngay lập tức, bọn họ đã nhận ra, người này tuyệt đối không lớn giọng chút nào.

Trịnh Hạo Thiên đưa tay điểm một chỉ, tám trăm đạo trong ngàn vạn kiếm quang kia lập tức phóng lên cao. Chúng thoáng dừng lại giữa bầu trời một chút, sau đó không ngờ bắt đầu dung hợp lại với nhau.

Phảng phất như chỉ trong một cái nháy mắt, tất cả kiếm quang đã hoàn toàn dung hợp, đồng thời ngưng tụ thành một thanh cự kiếm dài hơn một trượng.

"Tám trăm...."

"Tám trăm kiếm hợp nhất...."

Lập tức, vô số tiếng kinh hô không hẹn mà cùng vang lên.

Một tu luyện giả thập giai bình thường, tối đa cũng chỉ có thể ngưng hợp một, hai trăm đạo kiếm quang mà thôi.

Nhưng người này mới cửu giai, đã có thể ngưng hợp tám trăm đạo kiếm quang.

Đến tận lúc này, mọi người mới hiểu ra, chẳng trách người này lại to gan lớn mật như thế, hoàn toàn không để uy hiếp của Bá Vương phong vào trong long, bởi vì hắn quả thật có thực lực như vậy.

"Đi...."

Trịnh Hạo Thiên quát nhẹ một tiếng, cự kiếm do tám trăm kiếm hợp nhất lập tức từ trên trời giáng xuống, đâm vào cơ thể Tào Đại Anh.

Tào Đại Anh nổi giận gầm lên, hắn kiệt lực muốn chống cự, nhưng một kiếm này uy lực vô cùng, mặc cho quyền ảnh của hắn có vững vàng như núi, thì vẫn bị một kiếm này đâm thủng không chút trở ngại, đồng thời chuẩn bị đâm xuống đầu hắn.

Trong mắt Tào Đại Anh thoáng hiện lên một vẻ kinh hãi, đang định nhắm mắt chờ chết, thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bàn tay lớn như cái quạt hương bồ, cách không cản cự kiếm lại.

Bàn tay này chắc chắn trầm trọng, giống như một tòa núi lớn, một trảo vừa nắm lại lập tức chụp thanh cự kiếm đang uy phong lẫm liệt vào trong tay.

Hắn khẽ siết bàn tay lại, quát: "Phá."

Lập tức, cự kiếm đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi đã bị hắn bóp vỡ tan, biến thành một dám năng lượng tiêu tán vào hư không.

Tào Đại Anh thoát được một mạng, vội vàng nhìn lại, rồi kinh hỉ kêu lên: "Hàn sư huynh...."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play