Hai đạo quang mang dùng tốc độ không gì sánh nổi, lao đi trong chiến trường thất xoáy.
Trong hai đạo quang mang này đều phóng thích ra một loại lực lượng khiến người ta sợ hãi. Tất cả tu luyện giả cảm ứng được nó đều không hẹn mà cùng tránh xa, căn bản không dám đối mặt với dạng cường giả cấp độ này.
Kỳ thực, cường giả thập giai ở nơi này tuy không ít, nhưng tuyệt đại đa số đều là tu luyện giả có tư chất thượng phẩm.
Bọn họ tu luyện tới thập giai, nhưng một thân thực lực cũng tương đương với linh khí sư nhân loại thượng phẩm thất xoáy bình thường mà thôi.
Có thể đạt tới thực lực của linh khí sư thượng phẩm bát xoáy của nhân tộc đã ít lại càng ít.
Mà bất kể là Trịnh Hạo Thiên hay là tên hỏa linh đó, rõ ràng đều không phải là tu luyện giả bình thường có thể so sánh được, từ khí tức khủng bố từ trên người họ thích phóng ra, khiến cho tuyệt đại đa số tu luyện giả phổ thông đều không rét mà run.
Một khi cảm nhận được cỗ khí tức khủng bố này, những người này đều vội vàng né tránh, nào còn dám tiến lên chặn đường. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Tốc độ của phù quang lược ảnh tuy nhanh, nhưng tốc độ của hỏa linh cũng không hề chậm, chạy đúng nửa tiếng, tuy cự ly giữa hai bên không bị kéo giãn, nhưng cũng không có bất kỳ hiện tượng xích gần.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng do dự xem có nên hóa thân đại bằng điểu, hoặc là sử dụng độn thiên đan để phi hành hay không.
Có điều, vừa nghĩ tới tên đại địch cao thâm mạc trắc ở trước mặt, hắn lại đành vứt bỏ nguyện vọng bay lên trời.
Bầu trời là lãnh địa của thiên cầm dị tộc, dưới tình huống không muốn để bại lộ bằng điểu biến thân, hắn không nguyện ý vô duyên vô cớ đưa tới những địch nhân cường đại.
Điểm này có thể thấy từ việc hỏa linh cũng bay sát đất, chứ không bay lên trời cao.
Ngay cả tên gia hỏa này cũng cực kỳ cố kỵ thiên cầm dị tộc ẩn trên tầng mây.
Đột nhiên thân hình của hỏa linh ở phía trước hơi khựng lại rồi dừng hẳn.
Trịnh Hạo Thiên hai mắt sáng lên, cười dài, nói: "Các hạ cuối cùng cũng quyết định đánh một trận rồi ư?"
Tạp Phỉ Đặc lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Thực lực của ngươi vượt quá suy đoán của ta, cho nên ta muốn muốn đánh một trận công bằng với ngươi chứ không muốn để người khác chen vào."
Trịnh Hạo Thiên cười nói: "Kỳ thực ngươi không cần phải vậy, mấy vị bằng hữu của ta tuyệt đối sẽ không ra tay tương trợ."
Quanh người bốc lên hỏa diễm, Tạp Phỉ Đặc hơi lay động, nói: "Ta không tin lời hứa của đám nhân loại các ngươi. Cẩn thận nhé!"
Nói xong, y lại há miệng phun ra hỏa diễm u lam như lúc trước.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng cảm thấy bực bội, lực lượng của cỗ hỏa diễm này tựa hồ như không khác gì vừa rồi, y vì sao còn muốn diễn lại.
Có điều, đây là lần đầu tiên Trịnh Hạo Thiên giao thủ với sinh vật kiểu tinh linh, cho nên phải vô cùng cẩn thận, búng tay về phía trước, bách vạn kiếm quang lại bay tới nghênh đón.
Kiếm quang lăng lệ đó bùng lên quang mang chói mắt, mỗi một đạo lại giống như là một thanh linh khí, tỏa ra khí tức cường đại.
Cuối cùng, kiếm quang bay vụt tới, tiến vào trong hỏa diễm màu lam.
Song đúng vào lúc này, sắc mặt của Trịnh Hạo Thiên lại đột nhiên biến đổi, bởi vì hắn đã cảm ứng được kiếm quang của mình đã chạm phải thứ gì đó.
"Rầm..."
Tiếng nổ rền rĩ vang lên trong hỏa diễm màu lam, sóng trùng kích mạnh mẽ khuếch tán về bốn phương tám hướng, trong đó còn mang theo rất nhiều hỏa diễm màu lam, bọn chúng trút xuống đầu Trịnh Hạo Thiên như phô thiên cái địa.
Thân hình của Trịnh Hạo Thiên khẽ động, dưới chân giống như là bôi dầu trơn vậy, nhanh chóng trượt đi trên mặt đất.
Song, phạm vi của mưa lửa quả thật là quá lớn, cho dù thân pháp của hắn có nhanh hơn nữa cũng không kịp hoàn toàn thoát khỏi nơi này.
Lật tay một cái, trên tay Trịnh Hạo Thiên lập tức có thêm một cái thuẫn bài, mà cơ hồ như đồng thời, trên người hắn cũng thích phóng ra một vầng quang mang kỳ dị bao bọc lấy hắn.
"Vù!"
Thuẫn bài trong tay không lập tức đón gió bành trướng, bao bọc cả thân hình của hắn vào trong.
Mưa lửa vô tận đó rơi lên trên thuẫn bài, lập tức phát ra tiếng cháy xém xèo xèo.
Chiếc thuẫn bài này tuy lợi hại, nhưng mảng mưa lửa màu lam này càng cường đại hơn, không ngờ lại đốt ra từng cái lỗ lồi lõm không bằng phẳng ở bên trên thuẫn bài.
Một tiếng kêu bi thương từ bên trong thuẫn bài vang lên, thứ hồ như có thứ gì đó đang phải chịu đựng sự đau đớn vô cùng.
Chiếc thuẫn bài này là Hải vương thuẫn mà Trịnh Hạo Thiên đoạt được từ trong tay ngư nhân, chính là một kiện bảo khí cường đại. Nhưng dưới sự xâm thực của đám mưa lửa này, vẫn phải chịu sự tổn hại nghiêm trọng, ngay cả khí linh ở bên trên cũng bị hao tổn không nhẹ.
Có điều bảo khí dẫu sao cũng là bảo khí, dưới sự phòng hộ của kiện chí bảo này, cuối cùng cũng giúp cho Trịnh Hạo Thiên tránh được sự xâm thực của hỏa diễm.
"Ha ha, cường giả của nhân loại, uy lực hỏa bạo của ta thế nào?" Tạp Phỉ Đặc buông tiếng cười dài, thanh âm ở trong miệng mang theo vẻ chế nhạo không kiêng nể ai.
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi đặt thuẫn bài xuống, cẩn thận thu nó lại.
Trong đoạn thời gian này, chiếc thuẫn bài này đã không thể dùng được nữa rồi.
Hắn ngẩng đầu lên, sắc mặt đã có chút phát xanh. Sự cường đại của hỏa linh vượt xa sự tưởng tượng của hắn, cũng không biết bên trong hỏa diễm màu u lam đó có thứ gì mà trong sát na tiếp xúc với kiếm quang lại phát sinh ra vụ nổ lớn như vậy, uy lực của vụ nổ này có thể nói là trước giờ chưa từng có, ngay cả bách vạn kiếm quang mà Trịnh Hạo Thiên thích phóng ra lúc đầu cũng bị tổn thại ba thành.
Thò tay ra điểm nhẹ một cái, kiếm quang đang bay tứ tan lại một lần nữa ngưng tụ lại.
Có điều hơn bảy mươi vạn kiếm quang còn sót lại này tuy đào thoát, nhưng quang mang trên mỗi một đạo kiếm quang đều đã trở nên ảm đạm đi nhiều, vừa nhìn đã biết là chúng đã chịu tổn thương không nhẹ.
Từ sau khi Trịnh Hạo Thiên tu luyện kiếm quang hạch tâm có thành tựu, đây là lần đầu tiên gặp phải tổn hại nghiêm trọng như vậy.
Tuy nói ba mươi vạn kiếm quang so với cả thập ức kiếm quang thì căn bản không tính là gì cả, nhưng có thể một lần phá hủy nhiều như vậy đâu phải là chuyện dễ dàng.
Hít sâu một hơi, Trịnh Hạo Thiên cao giọng nói: "Hỏa linh nhất mạch quả nhiên là danh bất hư truyền. Có đi mà không có lại là phi lễ, ngươi cũng nhận của ta một kiếm."
Hắn giẫm chân, trên người lập tức dâng lên kiếm quang dày đặc nhiều không đếm xuể, những kiếm quang này vừa xuất hiện đã kết thành một kiếm hải mênh mông vô bờ vô bến, bao chùm hỏa linh và hắn vào trong.
Hỏa linh không nén được mà cười lạnh, y há miệng ra, lại phun ra một đạo hỏa diễm màu u lam, có điều hỏa diễm lần này không phải bay về phía trước, mà được phun thẳng lên phía trên, sau đó là từ trên xuống dưới, dội một lượt lên người y.
Trong nhảy mắt, thân thể của hỏa linh này phát sinh thay đổi to lớn. Trên người y có thêm một tầng áo giáp màu lam không nhừng nhảy nhót, hơn nữa bên ngoài khải giáp còn có thể nhìn thấy những thứ nho nhỏ giống như mụn cơm, hình dạng khác nhau.
Tuy Trịnh Hạo Thiên không biết thứ này là gì, nhưng không biết vì sao, khi nhìn thấy những cái mụn cơm này, trong lòng hắn lại tự dưng nổi hàn khí, tựa hồ như vô cùng cố kỵ chúng.
Sau đó, hắn lập tức nhớ tới vụ nổ lớn vừa rồi, cùng với mưa lửa khủng bố đố, trong mắt lập tức có thêm mấy phần phòng bị.
Tạp Phỉ Đặc nhìn kiếm quang đầy trời, thậm chí còn che lấp cả bầu trời, y cười lạnh một tiếng, nói: "Nhân loại, đây chính là thủ đoạn của ngươi ư? Vậy thì xem tuyệt nghệ của hỏa linh nhất tộc chúng ta đi."
Y vươn tay ra búng một cái, một cái mụn cơm trên khải giáp lập tức bắn ra, bay về phía không trung.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng rúng động, vô số kiếm quang đó lập tức theo sự điều khiển bằng ý niệm của hắn mà lưu chuyển.
Thập ức kiếm hải một khi được bố trí ra, tuyệt đối sẽ là vô bờ vô bến, nhìn không thấy điểm cuối. Dưới sự phong tỏa của số lượng kiếm quang nhiều như vậy, chỉ sợ là một con ruồi cũng không thể bay ra được.
Song, trong lúc tâm niệm của Trịnh Hạo Thiên vừa động, những kiếm quang này lập tức bắt đầu xoay chuyển có quy luật, không ngờ lại ở trong hư không vô tận lộ ra một cái thông đạo, để mặt cho cái thứ vật thể không rõ ràng to như nắm đấm bay ra ngoài kiếm trận.
Không những như vậy, mấy trăm kiếm quang trong đó còn tự kích phát ra một đạo khí lưu, hình thành một kiếm trận cơ bản nhất, đơn giản nhất, cuốn hạt mụn cơm bay ra xa.
"Rầm..."
Ở đằng xa đột nhiên vang lên tiếng nổ ầm ĩ, ngay cả mặt đất cũng tựa hồ như lắc lư.
Mà lúc này, những kiếm quang cuốn mụn cơm bay ra xa đã mất đi liên hệ với Trịnh Hạo Thiên. Không cần hỏi cũng biết, bọn chúng đã bị một loại lực lượng nào đó đánh tan toàn bộ rồi.
Sắc mặt của Trịnh Hạo Thiên khẽ biến, dần dần biến thành có chút khó coi.
Hắn cuối cùng cũng hiểu những hạt mụn cơm ở trên người Tạp Phỉ Đặc là cái gì. Nhưng thứ này một khi phát nổ, lực lượng phóng thích ra sẽ đạt tới tức không thể tưởng tượng.
Mà nhìn số lượng mụn cơm ở trên người Tạp Phỉ Đặc, ít nhất cũng có hơn ngàn cái.
Một hỏa linh t rên người mang hơn ngàn tạc đạn, quả thực chính là một con quái thú cả người đầy gai nhọn, khiến cho hắn sinh ra một loại cảm giác bất lực.
"Ồ, thông minh đấy!" Tạp Phỉ Đặc kinh ngạc khen một câu, y vươn tay ra túm một cái, lại từ trên người lấy xuống một mụn cơm, búng ngón tay, một quầng lửa cháy lên, bao bọc lấy mụn cơm bay về phía kiếm trận của Trịnh Hạo Thiên.
Sau khi kiến thức uy lực của mụn cơm này, Trịnh Hạo Thiên cũng không nguyện ý liều mạng với nó nữa.
Kiếm hải dưới sự thao khống của hắn, lập tức lưu động giống như cá bơi vậy, bất kể là quầng lửa đó lao vào đâu đều không thể nào tiếp xúc với bất kỳ một kiếm quang nào.
Tạp Phỉ Đặc hừ lạnh một tiếng, quầng lửa đó lập tức bay về phía mà Trịnh Hạo Thiên đang đứng.
Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, thân hình khẽ động, đã bay lên, mà kiếm quang ở trên người ồ ạt ùa ra, chắn trước mặt hắn.
Khi quầng lửa mà Tạp Phỉ Đặc thao khống bay đến đây, những kiếm quang này ầm ầm tản ra, mà Trịnh Hạo Thiên thì đã triệt để biến mất.
Hắn cứ thể ẩn nấp trong kiếm trận, giống như là một giọt nướt chảy vào trong biển lớn, dù tìm thế nào cũng không thấy được.
Tạp Phỉ Đặc do dự một lát, nói: "Ngươi cho rằng như vậy thì có thể tránh được ta sao?"
Quầng lửa bọc mụn cơm đó đột nhiên bay lên trời, khi bay tới khu vực tập trung nhiều kiếm quang nhất thì đột nhiên nổ tung.
"Rầm..."
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cơ hồ là muốn làm lỗ tai người ta ù điếc.
Trịnh Hạo Thiên thầm biết không ổn, hắn cố gắng điều khiển kiếm quang né tránh, nhưng đã muộn rồi. Trong nháy mắt ít nhất có năm trăm vạn kiếm quang bị cuốn vào trong vòng xoáy của vụ nổ.
Những kiếm quang này có thể né được sự truy tung của quầng lửa, nhưng trong vụ nổ có phạm vi lớn như thế này thì đành bất lực.
Sau khi tất cả kiếm quang hơi rung lên, cuối cùng cũng không chịu nổi lực lượng trùng kích quá lớn, từ đó mà trở nên tán loạn, hóa thành vô số điểm sáng rồi tiêu tán trong mảnh thiên địa này.