"Ngũ bách kiếm?"

Dư Uy Hoa và Lâm Đình không ai là không rùng mình sợ hãi.

Bọn họ thân là môn hạ đệ tử của Vạn Kiếm tông, tuy không phải là linh khí sư, nhưng cũng không lạ lẫm gì với Vạn Kiếm quyết, cho nên biết rất rõ ngũ bách kiếm hợp nhất đại biểu cho hàm ý gì.

Cường giả thập giai bình thường cũng chỉ có thể làm được tới mức nhất, nhị bách kiếm hợp nhất, nhưng Trịnh Hạo Thiên lúc là cửu giai đã đạt tới ngũ bách kiếm hợp nhất

Nếu chuyện này truyền vào trong tông môn, tuyệt đối sẽ dẫn đến chấn động cực lớn.

Muốn dung hợp hai đạo kiếm quang làm một, không phải là chuyện khó, chỉ cần đạt tới linh khí sư thất giai, trên cơ bản đều có thể làm được. Nhưng, loại kỹ xảo dung hợp kiếm quang này càng về sau thì càng khó mà tinh tiến.

Bởi vì dung hợp càng nhiều lực lượng trong một thanh kiếm thì càng khó khống chế, loại độ khó này cơ hồ là gia thăng thêm vô số lần.

Cho nên, khi cửu giai có thể đạt tới cảnh giới ngũ bách kiếm hợp nhất, cho dù là trong lịch sử vạn năm của Vạn Kiếm tông cũng chỉ có lưa thưa vài người.

Lúc này, trong khu vực nào bồng bềnh cả mười vạn đạo kiếm quang thô to.

Những kiếm quang này, mỗi một đạo đều to hơn kiếm quang bình thường gấp đôi, hơn nữa ánh sáng của chúng cường liệt chói mắt, hơn xa kiếm quang bình thường.

Đây chính là dị tượng sau khi dung hợp ngũ bách đạo kiếm quang sản sinh ra.

Thập vạn kiếm quang biến dị này đều lộ ra một cỗ vị đạo cường hãn tới cực điểm, giống như mỗi một đạo kiếm quang đều là một tồn tại giống như hung thần ác sát vậy, có thể san phẳng toàn bộ tất cả.

"Đi..."

Trịnh Hạo Thiên quát lớn một tiếng, thập vạn kiếm quang ngũ bách kiếm hợp nhất lập tức hành động.

Bọn chúng ở trên không trung vạch ra một đường cong ưu mỹ đầy vận vị, đột nhiên bắn lên lồng phòng hộ ánh sáng do một đội cường giả dị tộc đang cố sức chống lại bố trí.

Sau khi bị kiếm hải vây khốn, nhưng cường giả dị tộc này đều vô thức liên hợp lại với đồng tộc. Bởi vì bọn họ đều biết, dưới loại tình huống này, nếu như muốn lấy sức một người để chống chọi, vậy thì quả thật là hành vi tự tìm đường chết. Mỗi một tổ cường giả dị tộc ít nhất đều có hơn mười người, lồng sáng phòng hộ mà bọn họ ngưng tụ ra cường đại vô cùng, cho dù là âm dương kiếm quang cũng không thể nào trong khoảng thời gian ngắn làm gì được họ.

Nhưng, khi thập vạn đạo kiếm quang ngưng hợp kiếm quang biến dị của ngũ bách kiếm quang uy năng xuất hiện, lồng sáng phòng ngự của họ giống như là tuyết trong lò lửa, trong nháy mắt đã tan chảy hết.

"Rắc..."

Lồng sáng phòng hộ vỡ nát, vô số kiếm quang xé rách lồng sáng phòng hộ như xé giấy. Sau đó, một lượng lớn kiếm quang biến dị trùng kích xuống.

Dưới loại kiếm quang khủng bố tới cực điểm này, những tu luyện giả bát, cửu giai thậm chí ngay cả năng lực phòng hộ cũng không có đã bị một kiếm xuyên ngực mà chết.

Còn những cường giả thập giai kia tuy kích phát được tiềm năng của mình, tham thời ngăn cản được sự tập kích của loại kiếm quang khủng bố này, nhưng khi số lượng kiếm quang này hội tụ thành trên vạn đạo, các loại lực lượng phòng ngự của họ cũng biến thành vô dụng.

Từng tiếng hét thê thảm từ bên trong phát ra, chỉ một lát sau, những cường giả thập giai này đều thân và đầu mỗi thứ một nơi, trên thân thế có thêm vô số lỗ máu, máu tươi ồ ạt từ bên trong chảy ra.

Đây chính là uy lực chân chính của ngũ bách kiếm quang hợp nhất.

Dư Uy Hoa và Lâm Đình nhìn nhau, tên to con ngốc nghếch hai mắt lóe sáng, nói: "Giết gà mổ vịt."

Lâm Đình gật đầu thật mạnh, trong mắt lấp lánh ánh sáng hưng phấn.

Trương Thao đã nói, thực lực mà Hoàng sở hữu sâu không thể lường, cho dù là khi đối diện với những tộc nhân dị hình cường đại và số lượng đông đảo, cũng có thể trảm sát tất cả, quá trình này cũng dễ dàng như là nhân loại giết gà mổ vịt vậy.

Nhưng, hiện giờ nhìn thấy kiếm quang của Trịnh Hạo Thiên, cùng với uy năng của những kiếm quang này, bọn họ đột nhiên phát hiện, sự cường đại của Trịnh Hạo Thiên tựa hồ cũng không hề dưới Hoàng. Bởi vì hắn cũng có thực lực tùy tâm sở dục mà chém giết cường giả thập giai của các tộc.

Những cường giả dị tộc thập giai này tuy cường đại, nhưng dưới tay hắn ngay cả một chút thực lực cũng không phát huy ra được mà chết ngay tại chỗ.

Loại tình huống này, dùng từ giết gà mổ vịt để hình dung quả thực là chuẩn xác vô cùng.

Tới đây, hai người mới tin, Trịnh Hạo Thiên quả thực có thực lực quyết đấu phân cao thấp với Hoàng.

Theo những tiếng hét thê lương không ngừng vang lên, những cường giả dị tộc đó đều lạnh toát trong lòng, nhưng dưới sự bao vây của kiếm quang vô cùng vô tận, bọn họ căn bản không thể nào thoát thân được.

Công pháp Vạn Kiếm quyết cường đại nhất của Vạn Kiếm tông một khi hình thành ức vạn kiếm hải, vậy thì trừ phi là có thực lực có tính áp đảo, nếu không thì rất khó thoát ly được.

Huống chi số lượng mà hai người bọn Trịnh Hạo Thiên điều khiển, đã đạt tới số lượng khủng bố là hai mươi ức.

"Giết giết giết..." Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Theo sự tập kích không ngừng của kiếm quang biến dị do ngũ bách kiếm quang hợp nhất, từng cường giả dị tộc đều bỏ mạng ngay tại đương trường.

Mà theo sự không ngừng thích phóng của uy năng kiếm quang, mắt Trịnh Hạo Thiên càng lúc càng sáng lên, hắn lờ mờ phát hiện, thực lực mà mình thể hiện ra lúc này tựa hồ như vẫn chưa đạt tới cực hạn.

Đặc biệt là lúc phối hợp với kiếm quang của Cừu Hinh Dư, cảm thụ loại lực lượng nhu hòa tới từ kiếm quang của nàng ta, không ngờ lại khiến Trịnh Hạo Thiên có một loại cảm giác thấu hiểu.

Ngưng kiếm thuật, trừ lực lượng dương cương ra, hoàn toàn có thể dung nhập lực lượng nhu hòa vào trong.

Nếu như hắn có thể triệt để nắm vững thuộc tính âm dương cương nhu trong kiếm trận, vậy thì tu vi của hắn trên ngưng kiếm thuật tất sẽ càng tiến thêm một bước.

Dần dần, cả thể xác và linh hồn của hắn đều đắm chìm vào trong sự thể ngộ đối với kiếm thuật, lúc này mỗi một biến hóa nho nhỏ của kiếm trận đều có thể khiến hắn sản sinh ra cảm ngộ mới.

Một pháp thông vạn pháp thông.

Tuy vô tận kiếm hải và ngưng kiếm thuật không phải cùng một loại kỹ xảo, nhưng bên trong lại có một một loại liên hệ nào đó. Trịnh Hạo Thiên có thể từ trong kiếm hải thể ngộ ra một số thứ, hơn nữa còn dung nhập vào trong ngưng kiếm thuật mà hắn thiện trường nhất. Tuy là bất ngờ, nhưng cũng hợp với tình lý.

Sau đúng một khắc, tất cả cường giả dị tộc bị bao bọc trong phạm vi của kiếm quang đều bỏ mạng, không còn một người sống nào.

Nhưng, ba người Cừu Hinh Dư lập tức phát hiện, Trịnh Hạo Thiên vẫn chưa từ trong sự sát lục này tỉnh lại, mà vẫn điều khiển kiếm quang, tiến hành biến hóa quỷ dị, không ngừng vạch qua không hư không.

Trong lòng Cừu Hinh Dư thắt lại, nàng ta lờ mờ cảm thấy, Trịnh Hạo Thiên tựa hồ như lại có cảm ngộ rồi.

Nhưng, lúc này lại không phải là lúc thích hợp để cảm ngộ, bàn tay của nàng ta hơi vung lên, từng đạo kiếm quang lập tức sản sinh ra biến hóa vi diệu.

Kiếm quang mềm dẻo vốn đang phi hành theo sát Trịnh Hạo Thiên đột nhiên rung lên, mỗi một lần rung tựa hồ như đều đang phóng thích ra một loại lực lượng thần kỳ, hơn nữa còn cùng với kiếm quang của Trịnh Hạo Thiên sản sinh ra một loại đồng cảm không thể hình dung ra được.

Đây chính là lực lượng sau khi kiếm trận phối hợp đã sản sinh ra, nhưng cũng chỉ có Cừu Hinh Dư mới có thể dùng dạng phương thức kỳ dị này để dẫn động sự quan chú thần niệm của Trịnh Hạo Thiên.

Quả nhiên, Trịnh Hạo Thiên từ trong loại cảnh giới thần kỳ đó tỉnh lại, hơn nữa ngay lập tức hiểu được nỗi khổ tâm của Cừu Hinh Dư.

Đám người Hoàng tuy cường đại, có thể kích sát hơn năm mươi tộc nhân dị hình, nhưng lại không thể nào tiêu diệt hết được. Nhưng hai người họ liên thủ, lại có thể trảm sát toàn bộ hơn trăm cường giả dị tộc.

Tuy nói rằng đây là nhờ chiếm tiện nghi trên công pháp Vạn Kiếm quyết, nhưng cũng đủ để họ cảm thấy tự hào rồi.

Hít sâu một hơi, Trịnh Hạo Thiên quát khẽ: "Thu..."

Lúc này, ở địa phương bên ngoài kiếm quang, những cường giả dị tộc may mắn chạy thoát và cường giả nhân loại đều mang theo vẻ sợ hãi nhìn mảng kiếm hải ngập trời giống như là sóng lớn biển rộng đó, bọn họ cuối cùng cũng hiểu ra, bốn người trẻ tuổi này vì sao lại có gan tiến hành gây hấn với các cường giả ở nơi này.

Đó là bởi vì bọn họ thực sự có dạng thực lực ấy, cho nên mới cuồng vọng không coi mọi người vào đâu như vậy.

Chỉ là, bọn họ vẫn chưa lập tức bỏ đi, mà bình tĩnh đợi xem kết quả của cuộc chiến này. Bởi vì bọn họ nhìn ra, tuy bốn nhân loại này có thực lực cường đại, nhưng bọn họ lại quá tham lam. Không ngờ mới một lần đã vây khốn toàn bộ hơn trăm địch nhân ở bên trong, những người có thể sinh tồn ở đây há lại là hạng tầm thường, khi những người này biết rõ không có đường thoát, khẳng định sẽ lựa chọn tử chiến một trận, lúc đó uy năng bạo phát ra khẳng định sẽ kinh thiên động địa.

Cho nên bọn họ lặng lẳng chờ đợi ở đó, nếu như thật sự có thể gặp được tình huống lưỡng bại câu thương, bọn họ tuyệt đối sẽ sẽ không ngại mượn gió bẻ măng.

Song, chỉ trong một khắc ngắn ngủi, kiếm quang đầy trời đó lập tức thu lại.

Sau đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy một cảnh khiến họ cả đời cũng khó mà quên được.

Bốn nhân loại cửu giai trẻ tuổi ngạo nghễ mà đứng, trên mặt họ đều mang theo vẻ kiêu ngạo coi khinh tất cả, mà xung quanh họ, nơi mà những người giả dị tộc lúc trước đang đứng đã bị máu đỏ thấm đẫm.

Những người này chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, địa điểm những cường giả dị tộc này chết thảm cách bốn người kia rất xa.

Từ đó có thể thấy, sự cơn thinh nộ của kiếm hải vô biên này, cho dù là cường giả thập giai cường đại cũng không thể nào tiếp cận họ.

Lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người đều tràn ngập vẻ sợ hãi.

Sau khi nhìn thấy cảnh này, cho dù là cường giả thập giai có nội tâm kiên cường hơn nữa cũng cảm thấy tâm ý sụp đổ.

Lúc này, đám người Trịnh Hạo Thiên đã lưu lại ấn tượng khủng bộ vĩnh viễn không thể xóa nhòa trong lòng họ.

"A..."

Cũng không biết là ai hét lớn một tiếng, các cường giả dị tộc tàn dư cơ hồ đồng thời quay người bỏ chạy. Lúc này, ý nghĩ duy nhất trong đầu họ chính là xin những nhân loại giống như ác ma này đuổi theo người khác chứ ngàn vạn lần đừng đuổi theo ta.

Đám người Trịnh Hạo Thiên bật cười, bọn họ khiêu khích cường giả dị tộc tới đây chỉ là để nghiệm chứng năng lực của mình, chứ không phải là có ý đuổi tận giết tuyệt.

Cho nên sau khi nhìn thấy bọn họ bỏ chạy, cũng không hề có ý nghĩ truy kích.

Chỉ là, khiến bọn họ không ngờ rằng, ngay cả hơn mười cường giả nhân loại đó cũng quay người bỏ chạy, không ngờ lại không hề có một chút ý tứ nói chuyện với họ, điều này khiến trong lòng họ thấy cảm khái và thổn thức.

Trịnh Hạo Thiên nhìn xuống, do dự một lát rồi đột nhiên nói: "Ta muốn bế quan."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play