"Kết trận..."
Một tiếng rống giận mang theo vẻ cực kỳ sợ hãi từ trong miệng một cường giả thập giai nào đó của dị tộc bạo phát.
Lập tức, mọi người đang chém giết lẻ tẻ với nhau lập tức phân ra.
Mười mấy dị tộc trong nháy mắt hội hợp lại với nhau, giữa bọn chúng rõ ràng đã trải qua vô số lần phối hợp, lúc này một khi gặp phải cường địch, lập tức tổ thành một trận pháp hiệu quả.
Trịnh Hạo Thiên chăm chú nhìn, vị trí đứng của bọn chúng khá huyền diệu, mỗi một ngời đều dưới sự bảo hộ của đồng bạn, hơn nữa bốn cường giả thập gia cường đại nhất trong đây thì phân biệt chiếm cứ bốn phương vị, bất kỳ người nào muốn công phá trận thế này đều không phải là một chuyện đơn giản.
Khóe miệng lộ ra độ cong như cười mà không phải cười, Trịnh Hạo Thiên chế giễu: "Các vị, tại hạ chẳng qua chỉ là một nhân loại cửu giai mà thôi, các ngươi cũng quá cẩn thận rồi đó."
Hắn khinh miệt nhìn đối phương, tuy trong đám người này có bốn thập giai, nhưng Trịnh Hạo Thiên lại không thèm bận tâm.
Cường giả thập giai, bản thân đề là hạng thiên chi kiêu tử, nên có lòng tự tin cường đại và thực lực tương ứng.
Nhưng biểu hiện của bốn tên thập giai này lại khiến hắn vô cùng thất vọng, Trịnh Hạo Thiên có một loại cảm giác thế này, bốn tên cường giả đã mất đi nhuệ khí này cả đời này cũng đừng hòng có thể đột phát được cảnh giới linh thể.
"Vù vù vù..."
Vào lúc những dị tộc này kết trận, nhân loại của phía bên kia cũng tụ lại với nhau.
Có điều, trong miệng họ lúc này lại phát ra tiếng thở hổn hển, trên mặt thì đầy vẻ kinh hỉ đan xen. Bất kỳ ai vào lúc đại họa lâm đầu, sinh tử không rõ mà đột nhiên được cứu đều không thể bảo trì được sự bình tĩnh lúc bình thường.
"Đạ tại huynh đài đã cứu giúp." Trong nhân thộc, hai người dẫn đầu đều là thập giai, bọn họ đồng thời ôm quyền nói: "Huynh đài cẩn thận, những kẻ này là dị hình tộc, bọn chúng giỏi biến ảo thể hình, thực lực rất không tầm thường, ngàn vạn lần đừng coi thường." Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, tim lại khẽ đập mạnh hơn.
Dị hình tộc, danh khí của chủng tộc này khá lớn, tuy vẫn không phải là một trong yêu ma tinh quái nhị thập tứ thánh, nhưng cũng là chủng tộc cường đại đứng ngay sau thiên địa nhị thập tứ thánh.
Nghe nói tất cả dị hình tộc đều có năng lực biến hình, có thể trong khoảng thời gian ngắn biến thân thể của mình thành bộ dạng của các chủng tộc khác.
Tuy lúc giao thủ chân chính, loại ngụy trang này không có tác dụng bao lớn, nhưng nếu ở trong một số trường hợp đặc biệt, thường thường có thể phát huy ra tác dụng bất ngờ.
Hơn nữa, dị hình tộc không chỉ có loại năng lực biến hình quỷ dị này, mà chủ yếu hơn là, thực lực cá thể của chúng vô cùng cường đại, không hề kém yêu thú hung hãn một chút nào. Cho nên, bọn chúng mới có được danh khí nhất định trong cả đại linh giới.
"Ngươi... ngươi là ai?" Cường giả thập giai dẫn đầu của dị hình tộc lắp bắp hỏi.
Trong giọng nói của gã mơ hồ lộ ra một tia hận ý, có điều Trịnh Hạo Thiên vẫn nhạy cảm phát giác thấy, bên trong cũng có một tia cảm giác sợ hãi khó có thể hình dung.
Trong lòng hắn rất kinh ngạc, nhưng cũng càng lúc càng khinh thường những người này.
Trong những người này có ít nhất bốn cường giả thập giai, nhưng khi đối diện với một tu luyện giả nhân loại cửu giai, lại có biểu hiện chật vật như vậy. Cách làm này đối với tu luyện giả phải vượt qua khó khăn để đi lên mà nói thì quả thật là một đại sỉ nhục. Hơn nữa, trong lòng chúng đã có mầm mống sợ hãi, vậy thì ngay sau khi tấn thăng, tất sẽ trở thành chướng ngại lớn nhất, khiến cho bọn chúng không thể nào tiến thêm được một bước.
Ánh mắt lướt qua người những kẻ này, Trịnh Hạo Thiên cười lạnh, nói: "Tại hạ là một tu luyện giả nhân loại, các vị có gì chỉ giáo."
Mấy cường giả thập giai của dị hình tộc nhìn nhau một cái, trong mắt chúng lấp lánh hung quang, nhưng sau khi thấy vẻ khí định thần nhàn của Trịnh Hạo Thiên, lại giống như là cố kỵ gì đó vậy, không ngờ lại không dám tùy tiện ra tay.
"Gầm..."
Đột nhiên, từ phía sau Trịnh Hạo Thiên truyền tới một tiếng rống giận hung lệ.
Ở trên không trung một bóng đen đột nhiên hạ xuống, lúc còn cách mặt đất hơn mười trượng, Lâm Đình đột nhiên thả tay, Dư Uy Hoa gầm lên một tiếng, giống như lưu tinh cản nguyệt nặng nề nện xuống đất.
Khí lực của hắn mạnh như trâu, đã hóa thân thành thân thể kim cương hạ xuống, lập tức nện ra một cái lỗ lớn trên mặt đất.
Tên ngốc to con này gào to, thanh âm từ xa truyền tới, không ngờ lạ khiến mọi người ta hoảng hốt sợ hãi, không khống chế nổi tình tự.
Hai hàng lông mày của Trịnh Hạo Thiên nhướng lên, tuy Dư Uy Hoa chưa từng tu luyện bất kỳ công pháp sóng âm nào, nhưng tính tình và công pháp tu luyện của hắn đều có thiên hướng đi theo đường cương mãnh, trong tiếng rống giận đơn thuần đã có một số lực lượng khiến lòng người chấn động rồi.
Vào thời khắc này, hắn còn thực sự có chút chờ mong, không biết sau khi Dư Uy Hoa tu luyện Hổ vương khiến thiên hống và công pháp sóng âm cường đại của dị tộc đó sẽ có công hiệu thần kỳ như thế nào.
"Kim cương, kim cương nhất tộc..." Đám người dị hình tộc đó sau khi nhìn thấy Dư Uy Hoa, ai ai cũng biến sắc, quả thực là giống như thấy quỷ, khí thế của họ trong nháy mắt đã hạ thấp tới cực điểm.
Trịnh Hạo Thiên thầm lắc đầu, thanh danh của dị hình tộc trong cả đại linh giới tuy không bằng kim cương nhất tộc, nhưng cũng vô cùng hiển hách, chiếm cứ không ít đại lục. Chỉ là bọn họ chưa từng nghe thấy truyền thuyết dị hình tộc lại sợ kim cương nhất tộc.
Vào thời khắc này, hắn cảm nhân được một cách sâu sắc đạo lý đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường.
"Kim cương... kim cương cửu giai."
Những người còn may mắn sống sót trong nhân tộc đồng bạn lui ra sau, bao gồm cả hai cường giả thập giai trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh hãi. Sự cố kỵ và sợ hãi của họ đối với Dư Uy Hoa không ngờ lại không dưới cường giả dị hình tộc chút nào.
Trịnh Hạo Thiên và Lâm Đình ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ đều lờ mờ cảm thấy, hai nhóm người này hình như đều có chút không bình thường.
Chỉ một kim cương cửu giai, sao lại khiến đối phương sợ như sợ quỷ thần vậy?
"Lui."
Cường giả thập gia đứng đầu dị hình tộc quát một tiếng, bọn chúng lập tức lui ra sau. Chỉ là cho tới lúc này, đội hình của chúng vẫn khá chỉnh tề, không có nửa điểm cảm giác hỗn loạn nào.
Lâm Đình trừng mắt lên, nói: "Làm gì có chuyện dễ dàng thế?"
Bóng ảnh mỹ lệ chớp động, Cừu Hinh Dư đã đi tới bên cạnh họ, nhìn thấy tộc nhân dị hình da xanh thối lui một cách có trật tự, nàng ta ngạc nhiên hỏi: "Hạo Thiên, huynh làm gì vậy?"
Tuy nói rằng trong nhân tộc có thêm bốn sinh lực quân cửu giai, nhưng thực lực của những dị hình tộc này cường đại vô cùng, số lượng lại nhiều hơn nhân tộc không ít. Nhưng sau khi vừa thấy Dư Uy Hoa xuất hiện, bọn chúng lập tức không chiến mà lui, tất nhiên khiến Lâm Đình và Cừu Hinh Dư không thể nào hiểu nổi.
Trịnh Hạo Thiên xòe hai tay ra, cười khổ, nói: "Ta làm sao mà biết được?" Hắn nghĩ thầm trong lòng, chẳng lẽ hôm nay thật sự là gặp quỷ à.
Dư Uy Hoa mắt trợn tròn, hắn khó khăn lắm một tìm được một đám đối thủ, làm gì có chuyện dễ dàng bỏ qua như vậy, giơ Phiên giang đảo hải côn trong tay lên, quát: "Chạy đi đâu."
Tiếng quát vừa dứt, hắn đã đánh ra một côn, mang theo tiếng gió lăng lệ đập về phía tên tộc nhân dị hình dẫn đầu.
Tuy ở trước mặt hắn có hơn mười cường giả, bát, cửu, thập giai, nhưng tên to con ngu ngốc này lại không chút sợ hãi, đôi mắt sáng quắc, khí thế quyết tiến không lùi, giống như ở trước mặt hắn bất kể là gì cũng không thể nào ngăn cản được bước tiến của hắn.
Tên tộc nhân dị hình thập giai dẫn đầu trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi, nhưng vẫn cắn chặt răng, trong tay hơi nhoáng lên, đã có thêm một chiếc cương xoa màu bạc, hơn nữa còn lao lên nghênh đón.
"Keng..."
Một tiếng keng từ chỗ tiếp xúc của hai món binh khí vang lên, cường giả dị tộc thập giai đó gào lên một tiếng, không ngờ lại không thể cầm nổi thần binh trong tay nữa, bị đánh bay ra.
Sự chênh lệch giữa cường giả thập giai và cửu giai là khá lớn, nhưng Dư Uy Hoa thì khác, hắn sau khi hóa thân thành kim cương, khí lực trên người lập tức đạt tới mức bất khả tư nghị. Nếu chỉ đơn thuần lấy lực lượng mà luận, cho dù là Trịnh Hạo Thiên cũng không phải là đối thủ của hắn.
Vị cường giả thập giai của dị tộc này lần đầu tiên giao thủ với Dư Uy Hoa, không biết nội tình bên trong, không ngờ lại dám lấy cứng chọi cứng với hắn, tất nhiên là phải chịu thiệt thòi rồi.
"Kim cường thần lực, chạy thôi..."
Đột nhiên, cũng không biết là tộc nhân dị hình nào hét to một tiếng, sau đó hơn mười người đều quay đầu mà chạy, trận thế vốn vững vàng như núi, không có kẽ hở lập tức tan rã, không còn tồn tại nữa.
Nhìn thấy đám tộc nhân dị hình này bỏ chạy trối chết, đám người Trịnh Hạo Thiên càng lúc càng thấy không thể hiểu nổi.
Có điều, loại cơ hội đánh rắn giập đầu này bọn họ sẽ không bỏ qua.
Sau một tiếng hét to, bốn người bọn Trịnh Hạo Thiên lập tức toàn quân xuất động, truy kích về phía những kẻ đó. Nhưng khiến họ cảm thấy kinh ngạc là, những nhân loại được họ cứu lại không lựa chọn truy kích, mà lại đứng nguyên tại chỗ, ai ai cũng dùng ánh mắt kinh khủng nhìn Dư Uy Hoa, tựa hồ như cảm thấy sợ hãi sự tồn tại của hắn đến cực độ.
Tốc độ của Lâm Đình và Trịnh Hạo Thiên cực nhanh, bọn họ trước tiên đuổi được hai người, Ngưng kiếm thuật do ba trăm kiếm quang ngưng tụ làm một đại triển thần uy, vạn kiếm phá không giáng xuống, bất kể phòng ngự trên người đối phương cường hãn cỡ nào, vào thời khắc này đều giống như là giấy dán, bị mũi nhọn xuyên quá, kích sát tại chỗ.
Mà Lâm Đình cũng không hề tỏ ra yếu kém, trong mắt kinh quang lấp lánh, hóa thành hai cột sáng, giống như thiểm điện oanh kích lên người đối thủ. Kim quang trong mắt hắn giống như là có nhiệt độ cực cao, thiêu cháy địch nhân ở trước mặt từ ngoài vào trong, ngay cả động tác cũng dừng ngay lại.
Cũng đúng vào lúc này, cự trảo của Lâm Đình đã tới, triệt để xé rách thân thể đối phương.
Bọn họ xuất thủ tuyệt không lưu tình, hơn nữa đối tượng mà họ lựa chọn đều là những tu luyện giả bát giai chạy chậm nhất.
Bởi vì bọn họ biết, muốn lưu lại tất cả thì quá khó, cho nên giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Một lát sau, khi Cừu Hinh Dư và Dư Uy Hoa đều đuổi kịp hai người mà tham gia kích sát, Trịnh Hạo Thiên hú dài một tiếng, kiếm quang trên người đột nhiên khoách tán ra, bao trùm một tộc nhân dị hình thập giai vào trong.
Sau khi nghe thấy tiếng hú này, đám người Lâm Đình lập tức thôi không tiếp tục truy sát, tụ về phía Trịnh Hạo Thiên, cho dù là Dư Uy Hoa cũng gãi đầu cầm côn chạy tới.
Hắn tuy ngốc nghếch, nhưng không có nghĩa là không hiểu đại thế.
Sau khi nghe thấ ám hiệu đã được ước định từ trước, lập tức ngoan ngoãn quay lại.
Dẫu sao, nơi này là bách tộc chiến trường nguy cơ trùng trùng, hắn cũng muốn trở thành gánh nặng của người khác, hoặc là bởi vì mình mà đồng bạn rơi vào nguy hiểm.