Trong rừng cây mênh mông bát ngát, từng cây đại thụ cao vút đứng sừng sững.

Ở trong thiên địa tuy chúng không tính là cao, nhưng không ai khiến chúng có thể khom lưng cúi mình được. Bọn chúng ta đỡ ngươi, ngươi đỡ ta, giống như là gió xuân phấp phới, mềm dẻo tĩnh lặng, lại giống như là mây trắng trải khắp chân trời và rạng mây đỏ trên đỉnh nui.

Đột nhiên, mảng rừng rập này tựa hồ như đã hóa thành một cự nhân đầy tinh lực, đầu đội trời chân đạp đất.

Đây chính là rừng cây trong Hùng Lang sơn, giống như có thể tồn tại tới tận ngày thế giới hủy diệt.

Mà lúc này, trong một khu vực nào đó của Hùng Lang sơn, lại phát sinh ra một chuyện khiến cho cả rừng cây đều chịu ảnh hưởng lớn.

Hùng Lang sơn, vào thời khắc này giống như sống dậy.

Lực lượng sinh mệnh vô cùng vô tận từ các nơi của sơn mạch chậm rãi tụ lại, bọn chúng thông qua mạch đất, chuyển đổi thành thiên địa linh lực cường đại, hơn nữa còn liên tục không ngừng tràn vào trong một trận đồ nào đó.

Mà lúc này, mấy người ở bên trong trận đồ đang nghiến răng nghiến lợi chống đỡ sự trùng kích của loại lực lượng khổng lồ đó.

Loại lực lượng này không ngừng gột rửa thân thể họ, khiến cho tất cả của bọn họ đều trong khoảng thời gian ngắn ngủi này đạt được sự rèn luyện tốt nhất.

Tòa trận đồ này giống như là một cái lò luyện khổng lồ.

Mà mấy người ở bên trong trận đồ thì giống như là sắt thường đặt ở trong lò, đang trải qua sự rèn gõ thiên chùy bách luyện. Nếu có thể chịu đựng được, vậy thì vào thời khắc bọn họ từ trong lò luyện đi ra sẽ biến thành thần binh cường đại.Ngược lại, nếu như bọn họ không thể chịu đựng được loại lực lượng khủng bố này, vậy thì cái đang đợi họ chính là sự hủy diệt.

Loại thủ đoạn thông thiên lấy trần đồ làm lò luyện, lấy vô số lực lượng sinh mệnh của tòa sơn mạch Hùng Lang này làm lửa lò, lấy thân thể của nhân loại làm sắt thép để rèn, chỉ sợ là ở trong đại linh giới cũng chưa từng được nghe nói tới.

Nhưng hiện giờ, nó lại lặng lẽ xuất hiện ở bên trong Hàn Lâm tiểu linh giới vô danh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Phù phù phù..."

Hô hấp của bốn người Trịnh Hạo Thiên đều khó khắc chế được mà trở nên ồ ồ, da thịt trên người họ đều đã lờ mờ túa máu.

Có thể kiên trì tới thời khắc này, kỳ thực sớm đã vượt qua cực hạn mà bọn họ có thể đạt được rồi.

Nếu như không phải là đan điền và quang ám thế giới bên trong cơ thể Trịnh Hạo Thiên thực sự là quái dị muốn chết thì e rằng bốn người bọn họ đều đã bạo thể mà chết, đến xương cốt cũng không còn rồi.

Mà lúc này, Trịnh Hạo Thiên đột nhiên hét lên một tiếng, tám mươi cái khí xoáy ở trong não vực sau khi hấp nạp đủ lực lượng, cuối cùng cũng ầm ầm nổ tung.

Thời gian hắn tấn thăng bát giai không dài, mà sự đề cao của các cấp trong tu luyện, muốn tấn thăng thì lực lượng tích lũy phải lớn hơn trước nhiều.

Một linh khí sư bát giai, cho dù là thiên phú có mạnh đến thế nào, tuy luyện khắc khổ ra sao, ít nhất cũng cầm thời gian hơn một năm mới có thể gom góp đủ linh lực để trùng kích cửu giai.

Nhưng Trịnh Hạo Thiên lúc này lại dễ dàng hội tụ ra cỗ lực lượng này, hơn nữa lại thuận lợi như nước chảy thành sông trùng phá cực hạn của bát giai, khiến cho khí xoáy trong não vực nổ tung, rồi ngưng thành một thể.

Trịnh Hạo Thiên hơi lắc đầu, một lát sau, trong cái đầu đang lơ mơ muốn ngủ truyền tới một cảm giác cực kỳ quen thuộc.

Tất cả lực lượng đã ngưng tụ lại với nhau đột nhiên nổ tung, bọn chúng từ phân rồi hợp, từ hợp lại phân, giống như là trải qua một lần luân hồi vậy, tất cả linh lực đột nhiên phân liệt, ở trong não vực của hắn hình thành đúng chín mươi cái khí xoáy.

Cửu giai, linh khí sư.

Vào thời khắc này, tiêu chuẩn linh lực của Trịnh Hạo Thiên cũng trùng phá cực hạn, tấn thăng cảnh giới cửu giai.

Có điều, tất cả vẫn chưa xong.

Lực lượng từ ngoại giới vẫn ồ ạt đổ vào, giống như là vĩnh viễn không dừng.

Tim của Trịnh Hạo Thiên bành trướng kịch liệt, hắn có một loại cảm giác mình tựa hồ như có thể không ngừng tấn thăng, thậm chí có thể đột phát tới cảnh giới Linh thể.

Đương nhiên, ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên mà thôi, lập tức bị Trịnh Hạo Thiên đè nén xuống.

Hắn liều mạng thu liễm tâm thần, cố gắng ước thúc lực lượng đang từ bên ngoài ùa vào.

"Rầm..."

Dưới sự chỉ dẫn của ý niệm của Trịnh Hạo Thiên, những lực lượng này bắt đầu không ngừng trùng kích giữa các khí xoáy mới.

Chỉ trong nháy mắt, thông đạo giữa hai cái khí xoáy đã bị hắn thuận lợi đả thông.

Nếu như để hắn từ từ dùng linh lực tiến hành câu thông và trùng kích, vậy thì muốn đả thông thông đạo đầu tiên giữa khí xoáy mới ít nhất cũng phải cần thời gian một tiếng trở lên.

Nhưng lúc này dưới sự giúp đỡ của linh lực vô cùng vô tận của ngoại giới đó, trở ngại của thông đạo giữa các khí xoáy mới giống như là căn bản chưa từng tồn tại vậy, bị hắn đánh vỡ dễ như trở bàn tay.

Sau khi thông đạo đầu tiên xuất hiện, linh lực cường đại đó giống như là nước tràn, men theo đường sông cố định chảy về những thông đạo mới khác.

"Ầm, ầm, ầm..."

Thanh âm liên tiếp không ngừng vang lên, cơ hồ là trong nháy mắt, từng thông đạo mới xuất hiện ở trong não vực của Trịnh Hạo Thiên.

Vốn cần ít nhất mấy tháng tới gian để tích lũy dần dần mới có thể thuận lợi mở ra thông đạo mới, nhưng giờ lại cứ vậy trong bất chi bất giác bị Trịnh Hạo Thiên thuận lợi gõ mở cánh cửa lớn, hơn nữa khiến cho linh lực giữa các bên thông suốt không bị ngăn trở.

Cũng không biết lâu, giống như là chỉ trong có nháy mắt, mà lại giống như là qua cả thế kỷ.

Trịnh Hạo Thiên đột nhiên phát hiện, tất cả thông đạo khí xoáy bên trong não vực của mình đều đã hoàn thành câu thông, có điều, cho tới hiện tại, thiên địa chi lực từ ngoài giới tràn vào tựa hồ như vẫn không giảm đi một chút nào.

Trong lòng hắn cười khổ không thôi, tòa trận đồ này rốt cuộc là thứ đồ chơi cường đại và cổ quái ra sao vậy, không ngờ lại có lực lượng bất khả tư nghị như vậy.

Tới đây, hắn cũng coi như là hiểu được rồi, con Lang vu sư cường đại đó rốt cuộc là làm thế nào mà thành được thập giai.

Chỉ là, con Lang vu sư đó rõ ràng chưa kích phát ra hết được toàn bộ lực lượng trong trận đồ. Nếu không thì linh lực khồng lồ như vậy chảy vào trong cơ thể, chỉ sợ là sớm đã khiến nó nổ tung đến xương cốt cũng chẳng còn rồi.

Lực lượng từ ngoài tới không ngừng tích lũy, trong lòng Trịnh Hạo Thiên vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.

Hắn lờ mờ cảm thấy, chân khí linh lực trong cơ thể của mình lúc này đều đã đạt tới một mức độ mới, thể hình của bốn yêu phách ở trong cơ thể đã trở nên vô cùng to lớn, tựa hồ như lại có thể tiến giai. Mà khí xoáy trong não vực thì cũng không chịu yếu thế, tốc độ xoay tròn của khí xoáy đệ cửu giai đã đạt tới cực hạn, giống như là chỉ cần gia tăng một chút lực lượng sẽ tùy thời có thể tấn thăng lên thập giai vậy.

Cảm thụ được biến hóa thần kỳ ở bên trong cơ thể, tâm niệm của hắn xoay chuyển nhanh như điện, chẳng lẽ thật sự có thể một phát trùng kích tới cảnh giới Linh thể ư?

Nhưng, theo như hắn biết, ở loại địa phương tiểu linh giới này muốn tấn thăng Linh thể, chỉ sợ là còn chưa có tiền lệ thành công.

"Phốc, phốc, phốc..."

Đột nhiên, Trịnh Hạo Thiên giật nảy mình, hắn dường như nghe thấy một loại thanh âm kỳ quái.

Cái này tự hồ như trái tim của một loại sinh vật nào đó đang đập, nhưng lại rất mạnh mẽ có lực.

Hắn lẳng lặng lắng nghe, cả người giống như là chìm vào trong một loại cảnh giới thần kỳ nào đó, ngay cả những biến hóa đăc biệt của bản thân cũng bị hắn hoàn toàn bỏ qua và tạm quên đi.

Dần dần, trong não hải của hắn hiện ra một bức tranh.

Đây là một bức tranh sơn mạch to lớn, trong cả sơn mạch ẩn chứa vô số sinh vật hoặc là cường đại, hoặc là nhỏ yếu, bọn chúng đều có phương thức sinh tồn độc đáo của riêng mình ở bên trong tòa sơn mạch này.

Bất kể là hung thú ở trên kim tự tháp cao nhất hay là những con kiến ẩn nấp bên trong huyệt động đều vì sự sinh tồn của chúng mà nỗ lực.

Mà lúc này, tiếng tim đập mạnh mẽ mà hữu lực đó lại vang lên.

Vẻ mặt của Trịnh Hạo Thiên hoảng hốt, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một loại minh ngộ.

Tim đập, cái này...

Không ngờ là tiếng tim đập của cả tòa đại sơn này!

Ngọn núi mà bọn họ đang ở không ngờ lại giống như là một sinh vật, có tiếng tim đập mạnh mẽ mà hữu lực.

Trong lòng Trịnh Hạo Thiên chấn động, không thể nào duy trì được loại cảnh giới thần kỳ này nữa, hắn hừ khẽ một tiếng, dòng suy nghĩ lập tức quay về.

Mà đúng vào lúc này, hắn đột nhiên phát hiện, lực lượng từ bên ngoài ùa vào đã bắt đầu dần dần giảm bớt.

Loại tốc độ giảm bớt này khá nhanh, cơ hồ là chỉ trong một khắc đã rút đi như thủy triều xuống.

Vô số điểm sáng cường liệt từ trên cơ thể họ tiêu tán đi, những điểm sáng này lại một lần nữa chìm vào dưới mặt đất, không còn tồn tại nữa.

Trịnh Hạo Thiên thở ra một hơi dài, tuy hắn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn lập tức mở bừng hai mắt ra.

Đảo mắt nhìn một vòng, sắc mặt của hắn hơi biến đổi.

Lúc này những nơi mà hắn nhìn tới không ngờ đã xảy ra biến hóa rất lớn

Khu rừng vốn cao vút, đầy sinh cơ vào lúc này không ngờ lại có cảm giác héo rũ. Hơn nữa, loại cảm giác này không chỉ là ở quanh người hắn, mà là trải khắp cả mảng rừng rậm vậy, khiến người ta cảm thấy kinh hãi vô cùng.

"Ôi, đau chết mất..."

Một tiếng rên của Dư Uy Hoa đột nhiên vang lên, toàn thân tên này trên dưới đều thấm đẫm mồ hôi, ướt sũng như là một con chuột lột vậy.

Lâm Đình và Cừu Hinh Dư đều thân bất do kỷ thở hổn hển, trong mắt họ lờ mờ có một tia sợ hãi.

"Xin lỗi, tại muội."Một lát sau, Cừu Hinh Dư từ từ mở mắt ra, áy náy nói.

"Không có gì... Ồ, muội, muội, hình như... thay đổi rồi." Dư Uy Hoa liên tục lắc đầu, nhưng khi ánh mắt chiếu lên người Cừu Hinh Dư, lại trợn trừng hai mắt lên, ngay cả lời nói cũng biến thành lắp bắp.

Trịnh Hạo Thiên và Lâm Đình đều ngây ra, song, khi bọn họ nhìn thấy Cừu Hinh Dư lúc này, lại đồng thời hít một hơi lạnh.

Cừu Hinh Dư vẫn là Cừu Hinh Dư, dung mạo của nàng ta không hề thay đổi một chút nào.

Nhưng, bất kỳ ai nhìn thấy cũng đều phát hiện, nàng ta đã khác rồi.

Tuy vẫn là khuôn mặt đó, nhưng trên người lại giống như là được thêm lực lượng mị hoặc vô cùng.

Đặc biệt là hai mắt của nàng ta, giống như là một mảng trời đêm mỹ lệ, có thể khiến người ta sau khi nhìn vào sẽ bị hấp dẫn không thể nào dời ra được.

Dư Uy Hoa liều mạng chớp chớp mắt, đột nhiên đưa tay ra che mắt, thốt lên: "Có quỷ rồi."

Thân thể của Lâm Đình run bắn lên, quay đầu lại như nằm mơ mới tỉnh, liều mạng xua đuổi ý nghĩ muốn nhìn thêm ở trong đầu.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động, lập tức bước lên trước, từ trong ngực lấy ra một cái khăn che mặt che cho Cừu Hinh Dư.

Cừu Hinh Dư dùng ánh mắt hoài nghi nhìn lại, nàng ta có thể nào cũng nghĩ không thông vì sao ánh mắt của ba người Trịnh Hạo Thiên lại biến thành cổ quái như vậy.

"Trang Mạt Mạt." Trịnh Hạo Thiên ghé vào tai nàng ta nói khẽ.

"Sao cơ?"Cừu Hinh Dư không hiểu, hỏi lại.

"Muội, càng lúc càng giống Trang Mạt Mạt rồi..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play