Trong Truyền Tống trận bùng lên một vầng ánh sáng chói mắt rực rỡ. Khi ánh sáng tiêu tán đi, trong Truyền Tống trận đã xuất hiện hơn mười người.
Độ tuổi của những người này cũng không đồng nhất, nhưng trên người bọn họ đều tỏa ra một cỗ khí tức không thể coi thường, rõ ràng đều là tu luyện giả cường đại.
Người cầm đầu là một vị lão giả mặt trắng không râu. Đôi con ngươi của hắn rạng rỡ hữu thần, lăng lệ giống như mắt ưng vậy, phảng phất như sở hữu lực lượng nhìn thấu lòng người.
Hắn đảo mắt nhìn một vòng, hai lỗ tai hơi giật giật, rồi trên mặt lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Trong tưởng tượng của hắn, Quảng Tụ thành hiện giờ đã sớm lâm vào nguy cơ một sớm một chiều, nhất định là tiếng hò giết ngất trời, nhân thú lâm vào thảm chiến. Một khi bọn họ tới nơi này, lập tức sẽ gia nhập chiến trường. Nhưng sau khi bọn họ vội vã chạy tới nơi, lại phát hiện nơi này hoàn toàn yên tĩnh.
Tuy trong không khí ở đây còn tràn ngập khí tức thảm liệt độc hữu của chiến đấu, nhưng bằng vào kinh nghiệm phong phú, chỉ trong chốc lát lão nhân đã có thể khẳng định, cuộc chiến này đã kết thúc rồi.
Trong lòng hắn khẽ rùng mình. Chẳng lẽ đám yêu thú này cường đại đến thế, giết sạch toàn bộ nhân loại trong tòa thành này rồi?
Bất quá ý nghĩ này chỉ lóe lên rồi lập tức biến mất, bởi vì hắn đã loáng thoáng nghe thấy những thanh âm khác nhau trong thành vang lên.
Tuy chưa xác định được tình huống cụ thể nhưng lão nhân cũng yên tâm hơn rất nhiều. Đúng lúc này, những tiếng bước chân dồn dập từ đằng xa chợt truyền tới. Hơn mười người vội vã chạy tới, người đi đầu đúng là quán chủ võ quán Quảng Tụ thành - Triệu Thiên Đức.
Hắn vừa thấy vị lão nhân này, liền lập tức kinh hô: "Tổng giáo đầu, làm sao ngài lại đích thân đến?"
Ở phía xa xa, nơi Trịnh Hạo Thiên cùng mấy người Cừu Hinh Dư hội hợp, bọn họ cũng đã nhận ra vị lão giả này.
Tổng giáo đầu tất cả các võ quán trong Hàn Lâm tiểu Linh giới - Phương Ngụy.
Ngày xưa, khi bọn họ lần đầu tiến vào Đại Linh giới, trước khi ly biệt vị Phương tổng giáo đầu này từng cổ vũ bọn họ, khiến cho bọn họ có ấn tượng rất sâu. Nguồn truyện: Truyện FULL
HIện giờ gặp lại, trong con ngươi mấy người Trịnh Hạo Thiên chợt lóe lên linh quang, rồi kinh ngạc phát hiện, trên người vị Phương tổng giáo đầu này không ngờ lại có tới mười tầng quang mang.
Hắn, không ngờ lại là một vị tu luyện giả thập giai.
Phương Ngụy chậm rãi gật đầu một cái, nói: "Thiên Đức, biểu hiện của Quảng Tụ thành các ngươi thật khiến ta ngạc nhiên đó." Hắn mặt mày vui mừng nói: "Khi lão phu nghe tin ngoài Quảng Tụ thành không ngờ xuất hiện tới mấy chục con yêu thú, thật đúng là giật nảy cả mình. Lập tức dẫn theo cường giả tổng quán tới cứu viện. Nhưng chẳng biết tại sao, Truyền Tống trận lại đột nhiên không thể sử dụng. Mấy người lão phu lòng nóng như lửa đốt, còn tưởng Quảng Tụ thành đã bị phá, sinh linh đồ thán. Nhưng không thể nghĩ tới, các ngươi lại có thể đánh lui đám yêu thú, thật là ...."
Sắc mặt Triệu Thiên Đức càng lúc càng trở nên đỏ bừng, biểu tình cũng càng xấu hổ, lúc này cũng bất chấp gì nhiều, vội vàng cắt ngang lời lão giả, nói: "Tổng giáo đầu, đánh lui không phải là Quảng Tụ thành chúng ta, mà là mấy vị đại nhân này đột nhiên hàng lâm, giết chết toàn bộ yêu thú, cho nên bổn thành mới thoát khỏi nguy cơ."
Thần sắc Phương Ngụy khẽ động, ánh mắt liếc qua, không ngờ trực tiếp lướt qua những người tiến tới nghênh đón, trực tiếp đặt lên người mấy người Trịnh Hạo Thiên đang đứng ở đằng xa.
Ánh mắt lão giả này thật độc, người bình thường khó có thể so sánh được, không ngờ chỉ trong nháy mắt đã tìm được chính chủ.
Trong mắt hắn lóe lên một tia linh quang, lập tức nhìn thấy số lượng quang mang dập dờn trên thân thể năm người Trịnh Hạo Thiên, trong lòng không khỏi giật mình.
Trong năm người trẻ tuổi này, cho dù tu vi kém cỏi nhất cũng là cảnh giới lục giai, mà trên người vị nam tử tu vi cao nhất không ngờ lại có tám tầng quang mang.
Tám tầng, chẳng phải nói rằng, tu vi người này đã đạt tới tiêu chuẩn bát giai rồi hay sao.
Nhưng nhìn tuổi tác của người này, vô luận thế nào cũng không thể tới ba mươi.
Một tu luyện giả chưa tới ba mươi tuổi, đừng nói là không thể xuất hiện trong Tiểu Linh giới, cho dù là trong Đại Linh giới, tuyệt đối cũng là nhân vật thiên chi kiêu tử.
Ngay cả với tuổi tác và kiến thức của hắn, lúc này cũng không nhịn được mà loáng thoáng nổi lên một tia đố kỵ.
Đương nhiên ý nghĩ này bất quá chỉ lóe lên mà thôi. Hắn lập tức thu liễm tâm tình, chắp tay từ xa, nói: "Lão phu Phương Ngụy, tổng giáo đầu võ quán Hàn Lâm tiểu Linh giới, đa tạ các vị xuất thủ tương trợ."
Trịnh Hạo Thiên vốn cũng muốn dây dưa nhiều, nhưng nếu Phương Ngụy đã mở miệng nói chuyện, hắn cũng không thể mặc kệ được.
Hắn mỉm cười, nói: "Phương tổng giáo đầu quá khách khí rồi. Chúng ta cũng là người Hàn Lâm tiểu Linh giới, vì gia hương mà cống hiến chút sức lực, cũng là điều nên làm mà."
Lời vừa nói ra, sắc mặt mấy người Phương Ngụy và Triệu Thiên Đức lập tức trở nên phấn khích vạn phần.
Dựa theo suy đoán của bọn hắn, mấy người Trịnh Hạo Thiên hẳn là tới từ Đại Linh giới, không biết vì lý do gì mà đột nhiên đi ngang qua, bởi gặp chuyện bất bình cho nên mới rút đao tương trợ.
Nhưng vô luận thế nào cũng không nghĩ tới, bản thân đối phương không ngờ cũng là người của Hàn Lâm tiểu Linh giới.
Trong lúc ý niệm xoay chuyển, trên mặt Phương Ngụy đã lộ ra một vẻ bừng tỉnh, nói: "Chẳng lẽ tiểu huynh đệ là từ Hàn Lâm tiểu Linh giới chúng ta tiến vào Đại Linh giới tu hành?"
Trịnh Hạo Thiên mỉm cười gật đầu, nói: "Không sai, bốn năm trước, chúng ta còn ở Đại Linh giới nghe ngài chỉ bảo. Chỉ là khi đó từ biệt vội vàng, cho nên chưa kịp quen biết mà thôi."
"Bốn năm trước?"
Hai mắt Phương Ngụy đột nhiên tỏa sáng, rốt cuộc cũng không thể che dấu vẻ kinh ngạc cực độ trong lòng.
Những người từ Hàn Lâm tiểu Linh giới tiến vào Đại Linh giới đều phải có yêu cầu tiêu chuẩn nhất định.
Hắn nhớ rất rõ ràng, bốn năm trước, trong hơn vạn người cùng tiến vào Đại Linh giới, người chưa tới ba mươi tuổi, đẳng giai cao nhất cũng chỉ là luyện yêu võ giả tam giai mà thôi.
Ở trong Tiểu Linh giới, có thể dựa vào cố gắng bản thân tu luyện tới tam giai trước ba mươi tuổi, đã là chuyện rất giỏi rồi. Mà chuyện này cũng là nguyên nhân khiến hắn có ấn tượng rất sâu.
Nhưng hắn vẫn nhớ rõ ràng, người trẻ tuổi kia không hề giống với những người trước mắt.
Bất quá, chân chính khiến hắn cảm thấy kinh ngạc, thậm chí còn hoảng sợ là ở chỗ, nếu những người này đều tiến vào Đại Linh giới từ bốn năm trước. Vây có nghĩa là, trong bốn năm thời gian ngắn ngủi, bọn họ đã từ nhất, nhị giai tấn thăng đến lục giai, thậm chí là cảnh giới bát giai.
Bốn năm, ít nhất cũng tăng lên lục giai....
Tốc độ đáng sợ như vậy, mới là chuyện hắn cảm thấy khó có thể tưởng tượng nổi.
Hít sâu một hơi, trên mặt Phương Ngụy lập tức lộ ra một vẻ tươi cười, hòa ái, dễ gần. Hắn mỉm cười nói: "Thì ra tiểu huynh đệ đúng là người Hàn Lâm tiểu Linh giới chúng ta. Thật sự là tốt quá." Hắn hơi dừng lại một chút, nói: "Không biết tiểu huynh đệ tới từ đại thành nào?"
Trịnh Hạo Thiên khẽ cười, nói: "Mấy người tại hạ tới từ Biền Tây thành dưới chân Hùng Lang sơn."
Phương Ngụy ngẩn ra, nói: "Các vị đều như vậy?"
Cũng khó tránh hắn kỳ quái như thế. Tu luyện giả như vậy ở nơi nào xuất hiện một người, cũng đã phải tạ ơn tổ tiên ba đời rồi. Nếu một lần xuất hiện tới những bốn năm người, thì Phương Ngụy thật sự không biết nên phải hình dung sự kinh ngạc và chấn động trong lòng mình thế nào nữa.
Trịnh Hạo Thiên tươi cười chân thành, nói: "Không sai, mấy người tại hạ đều vậy."
Ở phía sau hắn, Vân Thải Điệp trong lòng chợt cảm thấy vui vẻ. Trải qua mấy năm hợp tác tốt đẹp, cuối cùng nàng cũng lấy được tín nhiệm và lòng hảo hữu của Trịnh Hạo Thiên.
Tuy hắn chỉ nói theo bản năng thôi, nhưng như vậy càng chứng minh, trong lòng Trịnh Hạo Thiên đã coi nàng như người một nhà rồi.
Phương Ngụy hít sâu một hơi, thật vất vả lắm mới đè nén được nỗi xúc động trong lòng mình xuống.
Hắn nghiêm nghị nói: "Biền Tây thành chính là một trong những đại thành của Hàn Lâm tiểu Linh giới chúng ta, không thể nghĩ tới, trong thành lại xuất hiện mấy vị kỳ tài ngút trời thế này. Thật sự là may mắn của Biền Tây thành, cũng là may mắn của Hàn Lâm tiểu Linh giới chúng ta."
Những lời này của Phương Ngụy tuyệt đối là chân tâm thật ý. Bản thân hắn chính là người của Hàn Lâm tiểu Linh giới, cho nên hắn hiểu rất rõ, tuy luyện là chuyện gian khổ đến mức nào.
Chỉ trong thời gian bốn năm ngắn ngủi, mấy người Trịnh Hạo Thiên đã có tiến bộ đến kinh người như vậy. Tuy có một phần là vì bọn họ đã tiến vào Đại Linh giới, hơn nữa còn gia nhập danh môn đại phái, do đó nhận được vô số tài nguyên tu luyện. Nhưng điều này cũng có thể chứng minh thiên phú của bọn họ kinh thế hãi tục tới mức nào.
Nhìn mấy người trẻ tuổi này, trong Phương Ngụy dần dần nóng lên.
Nếu để bọn họ tiếp tục tu luyện, ngày sau cũng có thể tấn thăng trở thành cường giả linh thể lắm chứ.
Vừa nghĩ đến đây, vẻ tươi cười và nóng rực trong ánh mắt hắn lại càng lúc càng đậm.
"Phương tổng giáo đầu quá khen rồi." Trịnh Hạo Thiên cười khẽ một tiếng rồi nói: "Hiện giờ nguy cơ của Quảng Tụ thành đã được giải trừ. Mấy người chúng ta lại đang rất nhớ nhà, không thể nán lại lâu nữa." Hắn hướng về phía Triệu Thiên Đức gật đầu một cái, nói: "Triệu quán chủ, ta muốn mượn Truyền Tống trận của quý thành dùng một lát, không biết có được không?
Triệu Thiên Đức vội vàng nói: "Đại nhân, người dù gì cũng phải lưu lại hai ngày chứ, để mấy người tại hạ còn tận tình địa chủ a. Hơn nữa, muốn thống kê và thu thập số yêu thú và mãnh thú các ngài giết chết, ít nhất cũng phải mất thời gian một ngày."
Trong lòng Phương Ngụy khẽ động, nói: "Thiên Đức, Trịnh huynh đệ giết chết bao nhiêu mãnh thú và yêu thú?"
Triệu Thiên Đức mặt mày hớn hở nói: "Đại nhân xuất thủ trong lúc nguy cấp nhất, chỉ trong một khắc đồng hồ đã giết chết hơn hai mươi còn yêu thú và vô số mãnh thú ngoài tường thành. Tiểu đệ thoáng nhìn qua, số lượng hung thú ít nhất cũng lên tới một ngàn, còn về phần mãnh thú thì nhiều vô kể."
Tuy Phương Ngụy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi nghe thấy Triệu Thiên Đức nói, vẫn không kìm được phải hít một hơi lạnh. Mà ngay cả những tu luyện giả đứng sau lưng hắn, trong ánh mắt nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên cũng mang theo vẻ quái dị và kinh hãi.
Sát tâm của người này không ngờ lại nặng như vậy, mà càng bất ngờ ở chỗ, hắn làm thế nào mà có thể đánh chết nhiều hung thú và mãnh thú như vậy?
Phảng phất như nhìn thấy ý nghĩ của bọn hắn, Triệu Thiên Đức tiếp tục nói: "Nếu tiểu đệ nhìn không lầm, công pháp đại nhân sử dụng chính là Vạn Kiếm quyết nổi tiếng tứ phương trong Đại Linh giới rồi."
Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu, nói: "Triệu quán chủ thật tinh mắt, chúng ta đúng là môn hạ Vạn Kiếm tông."
Lúc này Phương Ngụy mới hơi thoải mái. Thì ra là hạch tâm đệ tử của mộ trong bát đại siêu cấp môn phái, hơn nữa còn là một vị linh khí sư đáng sợ, trách không được lại có thể làm ra chuyện khó tin như vậy.
Đột nhiên Phương Ngụy cúi đầu, lấy từ trong người ra một khối ngọc bài. Hắn liếc mắt nhìn qua một cái, sắc mặt khẽ biến, nói: ""Không xong, Tằng Cẩm Kha gửi thư cầu viện, Biền Tây thành bị yêu thú vây công rồi.""