"Người nào, ra đây...."
Sau khi xóa sạch tất cả dấu vết, Trịnh Hạo Thiên lập tức quát lớn một tiếng, tiên phát chế nhân.
Hai tiếng bước chân kia hơi dừng lại một chút, rồi đột nhiên tăng tốc, hướng về phía Trịnh Hạo Thiên mà chạy tới. Chỉ một lát sau, bọn họ đã đi tới trước người Trịnh Hạo Thiên.
Đây là hai người trẻ tuổi, một người vóc người khôi ngô, hình thể cao lớn bưu hãn, trên mặt có đầy râu quai nón, che hết gần nửa khuôn mặt của hắn, thoạt nhìn tựa hồ có vẻ rất già dặn. Tên còn lại thì mặt trắng không râu, chỉ có một đôi mắt là không ngừng lóe lên tà quang, tựa hồ tu luyện một loại tâm pháp quỷ dị nào đó.
Tinh quang trong mắt Trịnh Hạo Thiên lóe lên, lập tức nhìn thấy trên người bọn họ có tới chín tầng quang mang.
Hai người này không ngờ lại là cường giả cửu giai. Với độ tuổi của bọn hắn, có thể tu luyện tới trên dưới cửu giai, cũng là việc không dễ dàng rồi.
"Các hạ là ai, vì sao lại xâm nhập Cử Ngưu...." Tên nam tử trẻ tuổi mặt trắng sắc mặt âm trầm, khẽ cao giọng quát, nhưng khi hắn nhìn thấy rõ ràng dung mạo của Trịnh Hạo Thiên, vẻ mặt ngông nghênh lập tức biến mất sạch sẽ, giọng nói sắc bén cũng thay đổi: "A, thì ra là Trịnh sư đệ, hiểu lầm, hiểu lầm."
Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, Cử Ngưu phong chính là một trong hơn vạn phong vô danh, thực lực cũng không tính là nổi trội. Ít nhất trong vòng mười năm tới, cũng không có năng lực tranh đoạt danh ngạch hạ phong.
Bất quá, tuy hắn không quen biết hai người này, nhưng thấy bọn hắn có thể nhận ra bản thân, cũng không lấy gì làm kỳ quái.
Với độ tuổi và thực lực của bọn hắn, nhất định là người nổi bật trong Cử Ngưu phong, mà mình lại vừa đại hiển thần uy trên lôi đài, nếu bọn họ còn không thể nhận ra, thì cũng không cần lăn lộn trong tông môn nữa.
"Tiểu đệ bái kiến hai vị sư huynh, xin hỏi...." Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu, lạnh nhạt hỏi.
Tuy tu vi hai người này đều cao hơn hắn một bậc, nhưng Trịnh Hạo Thiên là cái loại quái thai nào chứ, ngay cả cường giả thập giai cũng đánh cho xấp mặt, đương nhiên sẽ không để hai người này vào trong mắt.
Trên mặt hai người này lập tức lộ ra tươi cười, bên trong không ngờ còn ẩn ước mang theo vẻ xu nịnh.
Nếu để người ngoài tông môn nhìn thấy cảnh này, thì tuyệt đối kinh ngạc không dám tin.
Bất quá, sau khi thấy được thực lực chân chính của Trịnh Hạo Thiên, biểu tình hai người này lại không có một chút miễn cưỡng hay xấu hổ nào.
Trong Đại Linh giới, khái niệm cường giả vi tôn đã ăn sâu vào trong tất cả nhân tộc. Nếu bọn họ đã biết mình còn xa mới bằng được Trịnh Hạo Thiên, thì thái độ đương nhiên cũng phải thay đổi rồi.
"Trịnh sư đệ, hai người chúng ta đều là môn hạ Cử Ngưu phong. Tại hạ La Tử Đồng, vị này chính là sư đệ tại hạ - Tiễn Tham Dân." Tên thanh niên mặt trắng vội vàng nói: "Ta thật sự không biết Trịnh sư đệ ở đây, cho nên vừa rồi có gì mạo phạm, xin ngài bỏ quá cho."
Trịnh Hạo Thiên liên tục phất tay, nói: "Hai vị sư huynh khách khí quá, tiểu đệ tới đây chỉ là tùy tiện xem một chút thôi, xin hai vị sư huynh đừng trách."
La Tử Đồng vội vàng nói: "Trịnh sư đệ muốn xem gì thì cứ tự tiện, cho dù lên đỉnh núi cũng được ấy chứ."
Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Đa tạ hảo ý của hai vị sư huynh, bất quá tiểu đệ vừa tra xét qua một lượt, cũng không thu hoạch được gì, cho nên muốn tới nơi khác thử thời vận." Hắn chắp tay, nói: "Tiểu đệ xin cáo tử, hai vị sư huynh cứ tự nhiên."
Vừa nói xong, linh quang dưới chân chớp động, Độn Thiên châu đã đột ngột xuất hiện, đồng thời mang theo hắn bay về phía xa.
La Tử Đồng cũng Tiễn Tham Dân vẻ mặt tươi cười chân thành tiễn Trịnh Hạo Thiên. Sau khi nhìn thấy bóng lưng Trịnh Hạo Thiên biến mất, nụ cười trên mặt bọn họ mới dần dần thu liễm.
Ánh mắt đánh giá xung quanh một lượt, Tiễn Tham Dân mới hừ lạnh một tiếng, nói: "Sư huynh, nhất định Trịnh Hạo Thiên đã thu hoạch được ở chỗ này, ít nhất cũng phải hơn một mảnh vụn thi thể Ma vương, nếu không hắn cũng không cần xóa sạch dấu vết như vậy."
Tuy bọn họ không biết chuyện ra đã xảy ra ở đây, nhưng dấu vết có người sử dụng kiếm quang, tàn phá nơi này thì vẫn có thể thấy rất rõ ràng.
Muốn nói Trịnh Hạo Thiên vô duyên vô cớ lại làm như vậy, thì bất cứ ai cũng không tin.
La Tử Đồng thở dài một tiếng, nói: "Mặc kệ hắn phát hiện được gì, thì chúng ta cũng chẳng thể can thiệp được. Hắc, chỉ có thể nói vận khí của hắn quá tốt, tìm được sớm hơn chúng ta một bước mà thôi." Hắn vỗ vỗ bả vai sư đệ, bất đắc dĩ nói: "Tuy hắn chỉ có bát giai, nhưng một thân thực lực lại sâu không lường được, không phải Cử Ngưu phong chúng ta có thể chọc vào đâu."
Hai người nhìn nhau một cái, đều cười khổ không thôi. Sau một lát, bọn họ thu liễm tâm thần lại, một lần nữa bắt đầu tìm kiếm. Chỉ là, muốn tìm kiếm một khối thịt vụn trong diện tích rộng lớn thế này, là việc gian nan bậc nào chứ. Tuy trên thân thể Ma vương có vô số mảnh vụn , nhưng người muốn tìn cơ duyên lại càng nhiều như lông trâu. Người may mắn chân chính có thể tìm được một khối tuyệt đối cũng chẳng nhiều.
※※※※
Trịnh Hạo Thiên sử dụng Độn Thiên châu bay trên không trung. hắn kiệt lực khống chế tâm tình đang cực kỳ hưng phấn, dõi mắt nhìn phương xa.
Hắn ẩn ước cảm thấy, thanh loan đao kia nhất định có uy lực cực kỳ khủng bố. Một khi có thể khu sử toàn bộ lực lượng trong loan đao, nhất định có thể trở thành một cánh tay đắc lực cho hắn.
"Bên kia, bên kia, qua đó nhanh...."
Mộng Yểm ở trong khí xoáy không ngừng tru lên, nóng nảy nhắc nhở Trịnh Hạo Thiên.
Được nó chỉ điểm, trong não vực Trịnh Hạo Thiên thậm chí còn xuất hiện một tấm bản đồ địa hình huyễn tưởng. Đây là một tấm bản đồ từ trên cao nhìn xuống, mà càng thêm quỷ dị chính là, trên tấm bản đồ có có vô số điểm tinh quang chớp nháy không ngừng.
Địa hình tấm bản đồ này đúng là địa hình nằm trong tầm mắt hắn, mà những điểm tinh quang lấp lánh không ngừng kia lại chính là những mảnh vụn thi thể Ma vương.
Linh lực trong cơ thể sôi trào, Độn Thiên châu đã hóa thành một đạo lưu quang, hướng về phía một ngọn núi khác mà lao đi.
Ngọn núi này là nơi có nhiều điểm tinh quang nhất, ít nhất cũng phải có trên dưới một trăm cái. Trịnh Hạo Thiên đương nhiên không thể bỏ qua đống thịt béo bở này rồi.
Tốc độ của hắn cực nhanh, gần như chỉ trong giây lát đã đi tới trên trên ngọn núi này. Hắn nhanh chóng thu lại Độn Thiên châu, đáp xuống mặt đất rồi lao thẳng vào trong cánh rừng rậm trên núi.
Lúc này, người phi hành trên bầu trời cũng không ít, cho nên động tác của hắn cũng không khiến bất cứ kẻ nào chú ý tới.
Dù sao, không ai có thể nghĩ tới, trên thế gian này lại có kẻ thu phục được một con Mộng Yểm, mà càng thêm khó tin chính là, con Mộng Yểm này lại là loại biến dị cường đại, có thể cảm ứng mảnh vụn thi thể Ma vương trong một phạm vi nhất định.
Thân hình Trịnh Hạo Thiên nhanh như điện, rất nhanh đã tìm thấy một mảnh vụn của thi thể Ma vương trong cánh rừng này.
Con Ma vương này bị lực lượng tích góp qua nhiều năm trên Phi Thiên phong oanh kích trúng, cả người biến thành vô số mảnh vụn nhỏ. Nhưng những mảnh vụn này cũng không hề tiêu tán, mà biến thành những viên cầu giống như giọt nước mưa, rơi rải rác khắp nơi.
Lúc này, Trịnh Hạo Thiên liếc mắt một cái, đã thấy được một mảnh vụn trên một cành cây. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Bất quá, hắn có thể thuận lợi tìm được nó cũng bởi vì có Mộng Yểm chỉ điểm. Nếu không, chỉ dựa vào thực lực bản thân mà sưu tàm, thì thật sự không biết mất bao nhiêu thời gian nữa.
Đi tới dưới cây đại thụ, hắn nhẹ nhàng vẫy tay một cái, một đạo linh quang lập tức bắn ra, cuốn lấy viên cầu bay trở về lòng bàn tay hắn.
Hai mắt Trịnh Hạo Thiên thoáng giật giât. Thần niệm của hắn đảo qua viên cầu này, nhưng khiến hắn cảm thấy kinh ngạc chính là, tuy trong viên cầu này ẩn chứa một lượng lớn lực lượng, nhưng không hề gây ra cảm giác áp bách như thanh loan đao kia.
Tuy Trịnh Hạo Thiên không thể xác định đây có phải là do thân thể Ma vương đã bị đánh nát hay không, nhưng địa vị thanh loan đao kia trong lòng hắn lại càng trở nên quan trọng.
"Đồ tốt, chúng ta phải hốt thật nhiều." Mộng Yểm trong khí xoáy lại một lần nữa gào lên: "Không cần giao thứ này cho mấy lão già kia, lưu lại nó, tuyệt có chỗ hữu dụng."
Trịnh Hạo Thiên thu lại mạnh vụn thi thể Ma vương, trầm giọng hỏi: "Dùng làm gì?"
"Đây là mảnh vụn của thi thể Ma vương, hơn nữa còn là thi thể của Ma vương cường giả sau khi dung hợp hơn mười con Ma vương. Nếu để cho Ma vương chúng ta bồi dưỡng hấp thu, nhất định có thể giúp thực lực của nó đột tăng. Còn nữa, lực lượng ẩn chứa bên trong cũng cường đại vô cùng, lại rất thích hợp cho Thiên ma hấp thu. Chỉ cần chúng ta tìm được một ít Thiên ma thập giai lợi hại, để chúng hấp thu lực lượng trong này, thì khả năng tiến giai Ma vương sẽ gia tăng rất nhiều." Mộng Yểm hưng phấn giải thích."Ngươi thử nghĩ xem, nếu chúng ta có thể bồi dưỡng ra một trăm con Ma vương, vậy còn phải sợ ai nữa chứ?"
Trịnh Hạo Thiên nghe xong, trong lòng chấn động, một trăm con Ma vương ư....
Đừng nói là một trăm con Ma vương, cho dù chỉ có một phần mười, đạt tới số lượng mười con Ma vương cũng đủ để hắn tung hoành thiên hạ rồi.
"Mấy cái mảnh vụn này thực sự kỳ diệu như thế?" Trịnh Hạo Thiên ngập ngừng hỏi.
"Đương nhiên." Mộng Yểm khẳng định không chút do dự: "Mấy lão cường giả Vạn Kiếm tông bày ra tử cục như vậy, để cho hơn mười con Ma vương buông bỏ bản thân bắt đầu dung hợp, quái vật biến dị ra đương nhiên không phải tầm thường rồi. Nếu ngươi có thể tập hợp toàn bộ những mảnh vụn này lại... có lẽ thật sự có thể bồi dưỡng ra một trăm con Ma vương đó."
Trong mắt Trịnh Hạo Thiên lóe lên tinh quang. Hắn không thèm hỏi thêm một lần nữa, thân hình lập tức lóe lên rồi biến mất vô tung vô ảnh.
Khi hắn sử dụng Phù Quang Lược Ảnh chi thuật vượt qua một khu vực, trên người linh quang chợt lóe, một đạo kiếm quang đã cuốn lấy một viên châu màu đen - mảnh vụn thi thể Ma vương bay về trong tay hắn.
Những động tác này diễn ra cực nhanh, cho dù có người phát hiện, cũng chỉ có thể nhìn thấy một đạo kiếm quang lóe lên mà thôi.
Nhưng cái truyền thống này của Vạn Kiếm tông đã kéo dài hơn vạn năm. Đây là cơ hội duy nhất để đám môn hạ đệ tử cấp thấp có thể kiếm được chút phần thưởng.
Tất cả tu luyện giả tham gia đều là dưới linh giả, hơn nữa, vì phòng ngừa có kẻ làm rối quy củ, mưu lại riêng. Tất cả cường giả linh thể đều phải chủ động thu liễm thần niệm. Cho nên từ đầu tới cuối, không ai có thể phát hiện ra điều bất thường đang xảy ra.
Quang mang chợt lóe lên, Trịnh Hạo Thiên đã rởi khỏi ngọn núi này, đồng thời hướng về phía một ngọn núi khác mà lao đi.
Lúc này, hắn cũng không dừng lại một khắc này, mà thi triển thân pháp tới cực hạn.
Nếu có người nhìn thấy hắn đang lao đi nhanh như thiểm điện trên núi, nhất định sẽ cho rằng, người này chỉ chạy tán loạn như một con ruồi mà thôi.
Nhưng không người nào lại biết được, người này cứ chạy qua nơi nào thì nơi đó lập tức giống như bị côn trùng càn quét, không còn bất cứ mảnh vụn thi thể Ma vương nào.
Đột nhiên, Trịnh Hạo Thiên đang lao đi như bay chợt dừng lại. Hắn hơi do dự một chút, đột nhiên quay trở lại, để lại mấy khối thi thể trong một chỗ bí mật rồi lập tức rời đi.
Từ lúc đó trở đi, vô luận hắn lướt qua bao nhiều ngọn núi, nhưng đều không vét sạch, mà vẫn để lại một chút ít mảnh vụn thi thể Ma vương. Số lượng hắn để lại tuy không nhiều, nhưng có vẫn còn hơn không....