Truyện Cảnh Thụy cất tiếng cười dài: "Miêu phong chủ , lão phu đã sớm muốn đưa ra đề nghị này rồi, ngươi cũng có suy nghĩ như ta, không bằng...." Lão dừng lại một chút, ánh mắt quét tới Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư .
Hai người bọn họ lập tức hiểu ý, sóng vai đi ra, đồng thời khom người nói: "Đệ tử nguyện đi ".
Miêu Kiếm Cương hơi gật đầu, nhìn đôi nam nữ như ngọc trước mắt, trong lòng lão cảm khái vô cùng.
Tại thời khắc này, lão dường như trở lại năm đó, nếu như lão không quá bảo thủ thì hai người kia cũng không phải rời khỏi Đại Linh giới. Cho đến ngày nay, lão giống như cây gỗ khô nước, trong lòng âm ỉ nổi lên những tia hối hận.
Nhưng mà, trên mặt lão vẫn thản nhiên: "Như vậy là tốt nhất. Thiên Tinh môn đã thôi diễn xong điểm truyền tống của các phương Tiểu Linh giới. Lão phu nghe nói thông đạo của Hàn LâmTiểu Linh giới hiện giờ đã thông suốt, hai người các ngươi đã nguyện ý đi, thì… sau nửa tháng nữa, đợi sau khi nghi thức hạ phong chấm dứt, các ngươi cùng nhau xuất phát".
Dứt lời , lão quay đầu, nghiêm nét mặt nói: "Truyện phong chủ, giờ đây Khô Vinh phong và Bạch Thảo phong đều nằm trong một trăm mười một hạ phong, sau này hai phong cần phải qua lại nhiều hơn đó".
Truyện Cảnh Thụy cất tiếng cười dài: "Miêu phong chủ yên tâm, hai phong chúng ta nhất định thân như một nhà, tuy hai mà một".
Khi lão vừa nói những lời này, ánh mắt như vô tình hữu ý, liếc về phía Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư, Miêu Kiếm Cương khẽ gật đầu, lão có kỳ vọng rất cao vào ngoại tôn nữ đến từ Tiểu Linh giới này, chắc hẳn là dự định bồi dưỡng nàng thành đệ nhất nhân của Khô Vinh phong trong tương lai.
Nhưng mà, lão lại càng hiểu rằng: Trong lứa trẻ của Vạn Kiếm Tông, hiếm có người vượt trội hơn Trịnh Hạo Thiên.
Nếu như trước đây, phụ mẫu của Cừu Hinh Dư kết hợp khiến cho lão cảm thấy bất mãn mà phản đối, thì hôm nay, hắn lại cảm thấy rất hài lòng.
Trịnh Hạo Thiên trở thành ngoại tôn nữ tế, lão tuyệt đối sẽ thỏa mãn sĩ diện. Hơn nữa Miêu Kiếm Cương vốn đa mưu túc trí, lão hiểu rằng, nhất định sẽ có một ngày Bạch Thảo phong trở nên cường đại vượt xa Khô Vinh phong, cái xu thế này không thể nào ngăn cản. Mà tất cả những điều đó đều dựa vào sự tồn tại của Trịnh Hạo Thiên.
Cho nên, trong lòng lão rất vui vẻ, không hề có chút bài xích nào.
Hai vị phong chủ trao đổi một lát, Miêu Kiếm Cương đứng dậy cáo từ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Sau đó nửa tháng, một trăm mười hạ phong đều sai người tới, mà khiến cho người ta kinh ngạc chính là: Những hạ phong tới chúc mừng có hơn phân nửa là do phong chủ đích thân tới chúc mừng.
Dựa theo truyền thống từ trước tới này của Vạn Kiếm Tông, hễ có phong lần đầu tiên tấn thăng hạ phong thì tất cả các hạ phong khác đều tới chúc mừng. Nhưng mà, đối với nhưng phong không có căn cơ như Bạch Thảo phong, tuyệt đối sẽ không có quá mười phong chủ tới mừng. Nhưng Bạch Thảo phong lại hoàn toàn phá vỡ quy củ này. Hơn sáu mươi phong chủ hạ phong, còn chưa kể tới những cường giả linh thể hạ phong, chuyện như vậy nếu là trước kia thì tuyệt đối là không thể xảy ra.
Nhưng mà cũng bởi vậy có thể thấy được, Bạch Thảo phong đã yên tĩnh vạn năm, một khi bộc phát sẽ một bước lên trời, không kẻ nào có thể ngăn trở.
Mà từ thái độ của các cường giả hạ phong cũng có thể thấy được, bọn họ đã xếp Bạch Thảo phong vào một trong những thế lực cường đại, thậm chí là có tư cách khiêu chiến trung phong rồi.
Chỉ cần chờ Trịnh Hạo Thiên, Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình trưởng thanh, bọn họ chắc chắn sẽ đạt được thành tựu mà người ta không cách nào tưởng tượng. Đến khi đó, mới chính là lúc Bạch Thảo phong thực sự 'nhất phi trùng thiên' (một bước lên trời).
................
Sau nửa tháng, trên không trung đột nhiên truyền đến những tiếng nổ lớn liên tiếp.
Thanh âm này phiêu phù trên bầu trời , là được truyền ra từ trên đỉnh Phi Thiên, nghe như vạn cổ tề minh, lại phảng phất như vạn mã bôn đằng, khiến cho người ta nghe mà sôi trào nhiệt huyết.
Lúc này, phía trên Bạch Thảo phong, mọi người đã sớm tề tụ. Từ một tháng trước, sau khi Trịnh Hạo Thiên cùng Hổ Bá Thiên giành được danh ngạch hạ phong, tất cả bọn họ đều đang chờ đợi ngày này.
Trên đỉnh núi, Truyện Cảnh Thụy cầm đầu, tất cả nhân sĩ trong phong đều khẩn trương nhìn lên bầu trời.
Tuy bọn họ biết rằng, việc truyền thừa ngàn năm này không có khả năng xuất hiện biến cố, nhưng mà lần đầu tiên Bạch Thảo phong chuẩn bị tiếp nhận ân trạch của chủ phong, mọi người vẫn như trước kích động không thôi.
Mà nhiều đệ tử phổ thông không có tư cách bước lên đỉnh núi thì chỉ có thể trơ mắt nhìn bầu trời, trong mắt bọn họ cũng toát ra thần thái hưng phấn.
Trong Vạn Kiếm Tông, một vài phong cũng ở trong tình huống tương tự, tinh thần kích động phấn chấn như muốn xông thẳng lên trời.
Nhưng, cũng có một vài phong chìm trong tịch mịch, từ phong chủ cho tới những môn hạ đệ tử đều cúi đầu, vẻ mặt đều ảm đạm.
"Đại bỉ mười năm của tông môn đã chấm dứt, Bạch Thảo phong, Khai Lâm phong.. Có sáu phong tấn chức hạ phong, Hoa Lộ phong.... Sáu phong tụt xuống vô danh phong".
Trên bầu trời, thanh âm không vui không buồn của chưởng giáo chân nhân vang lên, truyền vào tai của hàng tỷ đệ tử trong tông môn.
Tất cả mọi người đều cung kính lắng nghe, trong âm thanh này dường như ẩn chưa ma lực thần kỳ, cho dù là những đứa trẻ ngây thơ chưa hiểu chuyện cũng lắng nghe say sưa, không hề ầm ĩ huyên náo.
"Phong tấn chức, phải chuyên cần khổ luyện, không được lười biếng, nếu không mười năm sau chắc chắn sẽ một lần nữa tụt xuống. Phong giáng cấp, thì phải nỗ lực hơn, nỗ lực phấn đấu để mười năm sau tại đại bỉ tranh tài cao thấp..."
"Vâng! Tuân mệnh pháp chỉ chưởng giáo chân nhân".
Vô số thanh âm ầm ầm vang lên, trong đại bỉ lần này, vị trí của mười một trung phong không hề thay đổi, nhưng trong một trăm mười một hạ phong lại có tới sáu phong bị vô danh phong thay thế.
Kết quả này, khiến cho hơn vạn vô danh phong đều rục rịch , hăng hái phấn đấu đạt tới mục tiêu mà họ mong ước.
Mà một trăm mười một hạ phong cũng cảm thấy bất an, có hơn vạn vô danh phong đang ở phía sau nhìn chằm chằm vào họ. Mọi thời khắc đều ham mốn vị trí hạ phong, tất nhiên là sẽ làm cho nội tâm bọn họ cảnh giác, trong tu luyện không dám có chút lười biếng nào.
Vạn Kiếm Tông chính là một trong tám siêu cấp đại môn phái của Phiêu Miễu đại lục, muốn sinh tồn ở nơi này, thì như đi ngược dòng sông, không tiến ắt phải lùi.
Nếu trong mười năm sau, thực lực của phong không đề cao, mà vẫn dậm chân tại chỗ, thì đó sẽ là cơ hội cho những phong còn lại.
Chính là vì có quy chế cạnh tranh này, cho nên mới khiến cho cả tông môn tràn đầy sức sống, khiến cho vô số nhân tài xuất hiện, đồng thời chống đỡ tông môn.
"Trong vòng mười năm, phong thủy chuyển hoán, linh lực biến động, chuyển...." Thanh âm của chưởng giáo chân nhân lại vang lên.
Sau đó, vụ khí nồng đậm, vẫn thường tràn ngập bầu trời khiến cho người ta không cách nào nhìn rõ, bắt đầu dao động kịch liệt.
Mà bên trong đám sương mù dày đặc này chính là tòa Phi Thiên thượng phong cao cao tại thượng.
Lúc này, trên bầu trời tràn ngập thiên địa linh khí, mãnh liệt không cách nào hình dung.
Phi Thiên phong, tuy trôi nổi trên bầu trời, nhưng mặc cho cương phong vô cùng mạnh mẽ, nhưng không cách nào làm cho nó có bất kỳ dao động nào. Nhưng lúc này, nó lại chủ động xoay tròn lên trên.
Theo sự biến đối của Phi Thiên phong, vụ khí xung quanh lập tức hướng về trên cao hội tụ lại.
Nửa khắc đồng hồ ngắn ngủi, vụ khí trên bầu trời tản ra , lộ ra sơn phong tràn đầy uy nghiêm.
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên, vô luận là mới lần đầu tiên nhìn thấy chân diện mục ngọn núi này, hay là cường giả linh thể đã không biết bao nhiêu lần nhìn thấy nó, lúc này trong lòng cảm xúc đều dâng trào.
Bọn họ đều cảm nhận được, ở bên trong ngọn núi này ẩn chưa uy áp cường đại, đây là một loại áp lực của cảnh giới tuyệt đối. Dưới áp lực này, dường như bất luận người nào cũng trở nên nhỏ bé như con kiến hôi.
Có lẽ chính vì như thế, cho nên tòa phong này mới quanh năm ẩn nấp trong vụ khí, để thu liễm loại áp lực này lại.
"Ầm..." Một tiếng nổ vang truyền tới, trong hơn vạn phong lập tức vọt ra trăm đạo ánh sáng. Trong ánh sáng này, có mười một đạo lớn vô cùng, mà một trăm mười một đạo thì nhỏ hơn rất nhiều.
Nếu như từ trên bầu trời nhìn xuống, thì có thể thấy được, mười một cột sáng to lớn xuất phát từ mười một trung phong, mà một trăm mười một đạo ánh sáng nhỏ kia xuất phát từ một trăm mười một hạ phong.
Những cột sáng này đồng thời bay lên bầu trời, lập tức tụ về phía chủ phong, trong hư không phảng phất đột ngột xuất hiện hơn trăm đạo hồng quang chói mắt.
" Mười một trung phong không đổi, đi..." Thanh âm của chưởng giáo chân nhân vừa dứt, mười một cột ánh sáng lớn nhất lập tức cắt đứt liên hệ với chủ phong, một lần nữa biến mất ở phía dưới, quay về trong mười một phong.
"Một trăm lẻ năm phong không thay đổi, đi..." Lập tức, lại có một trăm lẻ năm cột sáng tiêu tán, trở về một trăm lẻ năm phong.
Kế tiếp, chính là thời khắc khiến cho người ta kích động: "Sáu phong hạ cấp, thu..."
Sáu đạo ánh sáng ầm ầm dâng lên,vô số linh lực cường đại sôi trào , chúng rời khỏi sáu tòa phong, bị chủ phong giữa không trung cắn nuốt.
Vào thời khắc này, môn nhân trên sáu phong này vẻ mặt xám như tro tàn, thần sắc ảm đạm.
"Sáu phong thăng cấp, tiếp nhận..." Sau một khắc, sáu đạo ánh sáng mới xuất hiện . Lúc này, nơi được ánh sáng bao phủ không còn là Hoa Lộ phong,...... Mà là Bạch Thảo phong cùng những phong vừa mới tấn chức.
Khi mà những cột sáng này bao phủ, cả tòa núi lập tức biến đổi.
Vô cùng vô tận thiên địa linh lực trong phong hân hoan nhảy nhót, phảng phất như có tinh lực mãi mãi không bao giờ cạn kiệt.
Trong Đại Linh giới, thiên địa linh lực nồng đậm hơn Tiểu Linh giới rất nhiều.
Vạn Kiếm Tông chọn lựa nơi lập phái, càng là nơi phong thuỷ bảo địa, dư thừa linh lực. Bất luận là một tòa vô danh phong nào, mức độ nồng đậm linh lực cũng có thể so với bảo địa của một môn phái cỡ trung.
Nhưng mà lúc này, cường độ thiên địa linh lực trong Bạch Thảo phong gia tăng gấp mười lần.
Mười lần, là hơn mười lần.
"Đại bỉ năm nay chấm dứt, các ngươi tự giải quyết cho tốt". Âm thanh của chưởng giáo chân nhân lại vọng tới, mọi người đồng thanh vâng dạ.
Sáu tòa bị chiếm mất tư cách hạ phong, nhiều cường giả hai tay nắm chặt. Trong nội tâm thề rằng, mười năm sau, nhất định đoạt lại vinh quang.
Mà Trịnh Hạo Thiên nhìn lên không trung, nơi của mười một cột sáng lớn nhất biến mất: "Trung phong, sẽ có một ngày, ta cướp lấy vinh quang của các ngươi..."