Toàn bộ bầu trời trong nháy mắt đã bị quang mang huyết sắc bao phủ.
Quang mang huyết sắc tràn đầy tính xâm thực mãnh liệt. Phàm là thứ tiếp xúc với nó đều bị nó án mòn và thôn phệ không chút lưu tình. Khí tức hung lệ thậm chí còn không ngừng tràn ra tứ phía xung quanh, hung hăng dụng lên quang cầu, đồng thời khuếch tán ra ngoài. Tạ Đằng Man trợn tròn hai mắt, chỉ cảm thấy cơ thể run lên từng chập. Tuy hắn có tu vi thập giai, nhưng vẫn chưa lĩnh ngộ được lực lượng ý chí trong thiên địa, cho nên sự kiên định của tâm niệm còn xa mới so sánh được với mấy người Trịnh Hạo Thiên.
Lúc này, cỗ lực lượng huyết sắc vừa tràn tới, hắn lập tức cảm thấy như rớt xuống hầm băng, ngay cả tư duy suy nghĩ tựa hồ cũng trở nên chậm chạp đi.
Bất quá, tốt xấu gì hắn cũng là một cường giả. Lúc này, trong lòng biết là không ổn liền hung hắn cắn vào lưỡi một cái, một cảm giác tanh nồng, đau đớn lập tức tràn ngập cả khoang miệng, khiến cho thần trí gần như bị đóng băng thanh tỉnh trở lại. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Chỉ là, cái cảm giác nguy hiểm trong lòng hắn cũng không vì vậy mà giảm bớt, đặc biệt là vầng quang mang huyết sắc kia, lại càng khiến hắn có một cảm giác sợ hãi.
"Đây là cái gì?"
"Huyết quang thật lợi hại..."
"Trời ạ, đây là bảo khí gì vậy, làm sao lại cường hãn như vậy chứ...."
"Hắn lấy đâu ra bảo khí cường đại như vậy chứ...."
Đám người ngoài quang cầu không hẹn mà cùng vội vàng thối lui về phía sau, đặc biệt là tu luyện giả từ thất giai trở xuống, càng bất chấp tất cả, quay đầu chạy càng xa càng tốt.
Kiện thân binh của Trịnh Hạo Thiên vừa tung ra thật sự quá tà môn. Lực lượng ẩn chứa bên trong không những khổng lồ, mà còn có khả năng ăn mòn lòng người, đương nhiên khiến tất cả phải sợ hãi.
Mấy người Truyện Cảnh Thụy trợn mắt líu lưỡi mà nhìn. Tuy thân thể bọn họ cũng vì cỗ lực lượng này mà kinh sợ, nhưng trong lòng lại vùi mừng khôn xiết.
Bọn họ tuy không biết đó là thứ gì, nhưng thần binh có thể tỏa ra khí tức đáng sợ như thể, chắc chắn có thể đánh với ngụy pháp khí một trận rồi.
Không thể nghĩ tới Trịnh Hạo Thiên vẫn còn át chủ bài chưa lật.
Lúc này, bọn họ đều nhớ tới lời Hổ Bá Thiên từng nói. Thì ra vị cường giả này đã sớm biết trên người Trịnh Hạo Thiên có một kiện thần binh đáng sợ như vậy.
"Hống "
Một tiếng cuồng hống chợt vang lên trong hư không. Khí linh phảng phất như cự thú viễn cổ hướng về phía Huyết Quang kích mà không ngừng gào rú.
Nó đã tấn chức ngụy pháp khí, đương nhiên là có linh trí sơ khai, có thể cảm ứng rõ ràng thứ đáng sợ ở phía trước, đồng thời biết đối phương đang khiêu khích, cho nên nó lập tức phát ra một tiếng gầm rống cực kỳ phẫn nộ.
Thanh âm ầm ầm vang vọng trong hư không. Huyết sắc ngưng thực giống như thực chất cũng dao động kịch liệt, tựa hồ có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Trịnh Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, thanh âm của hắn phảng phất như một cái kim bén nhọn, xuyên thấu tất cả phong tỏa, vang vọng trong tai tất cả mọi người.
"Khí phách chi linh, hiện...."
Trong Huyết Quang kích lập tức bắn ra một đạo huyết sắc đỏ tươi.
Tiếp đó, một con huyết long đã xuất hiện trên đỉnh đầu Trịnh Hạo Thiên. Đây là một con huyết long hồng sắc, cực kỳ sống động. Trên người không có một tia tạp sắc, chỉ có nơi sâu nhất trong cặp đồng tử, tựa hồ có một tia sắc thái đen kịt, khiến nó càng trở nên có thần.
"Khí phách chi linh? Đó cũng là ngụy pháp khí..."
Ngoài quang cầu, tất cả mọi người đều thất thanh kêu lên. Trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt tràn đầy vẻ hâm mộ và đố kỵ cùng chiếu vào hai đạo khí linh đang giằng co lẫn nhau trong quang cầu.
Ngụy pháp khí, không ngờ lại cùng xuất hiện, hơn nữa còn xuất hiện trên tay hai vị tu luyện giả dưới linh thể.
Loại tình huống này, cho dù là từ trước tới nay cũng cực kỳ hiếm thấy.
"Ngươi, sao ngươi lại có ngụy pháp khí?" Trên mặt Tạ Đằng Man tràn đầy vẻ kinh ngạc và hoảng sợ, run giọng hỏi.
Trịnh Hạo Thiên cất tiếng cười dài, nói: "Buồn cười, ngươi có ngụy pháp khí chẳng lẽ ta không thể có hay sao?" Hắn vung tay lên: "Nhiều lời vô ích, chúng ta cùng phân cao thấp."
Theo động tác của hắn, ức vạn kiếm quang đang đọng lại giữa hư không lập tức lao xuống, bao vây cả con cổ thú và ngụy pháp khí chủy thủ vào bên trong.
Khí thế Tạ Đằng Man đã mất, thân bất do kỷ thối lui về phía sau.
Nếu hắn đã luyện hóa kiện ngụy pháp khí này, đương nhiên sẽ không trơ mắt khoanh tay đứng nhìn. Nhưng trên thực tế, kiện ngụy pháp khí này là của một vị cường giả cho hắn mượn sử dụng tạm thời, sau khi đại bỉ kết thúc sẽ phải trả lại, cho nên đương nhiên không có khả năng cho hắn luyện hóa.
Cho nên Tạ Đằng Man không có bất cứ ý niệm đồng sinh cộng tử với ngụy pháp khí trong đầu.
Lúc này, nhìn một bên kiếm quang rực rỡ trên bầu trời, cùng huyết sắc tràn ngập tứ phía, áp chế hoàn toàn khí tức của chủy thủ cổ thú, hắn lại càng không dám dễ dàng để mình bị cuốn vào trong đó.
Chuyện Trịnh Hạo Thiên xuất thủ giết chết Phạm Uẩn Ngụy trong đại bỉ vẫn còn mới như in trong ký ức của hắn. Hơn nữa bị huyết quang kinh khủng như vậy bao phủ, không ngờ khiến ý chí chiến đấu của hắn tan rã hoàn toàn.
Trong kiếm quang - huyết sắc, huyết sắc thương long cùng cổ thú quấn lấy nhau. Giữa bọn chúng phảng phất như có thâm cừu đại hận nào dó, thân thể cường đại ầm ầm đánh vào nhau, huyêt sắc và hắc hôi (đen pha xám) chỉ khí ăn mòn lẫn nhau. Trong thời gian ngắn đã lâm vào giằng co không ngừng.
Trịnh Hạo Thiên quát khẽ một tiếng, vô tận kiếm quang bắn đi, trong nháy mắt đã đánh lên mình con cổ thú, quấy nhiều không ngừng. Đồng thời trong tay hắn cũng không ngừng kích phát phù triện.
Quang Đạn phù triện cùng Thanh Quang Thứ phù triện ầm ầm bạo phát, mỗi một lần bạo phát đều đánh tan một bộ phận quang mang hắc hôi sắc.
Tuy hành động của Trịnh Hạo Thiên không thể chân chinh tiêu diệt cổ thú, nhưng lại khiến nó bị ảnh hưởng rất lớn, chỉ sau một lát huyết sắc thương long đã vững vàng chiếm thế thượng phong.
Cổ thú phẫn nộ rít gào một tiếng, giằng ra khỏi huyết sắc thương long, mãnh liệt nhào về phía Trịnh Hạo Thiên.
Nó đã nhận ra, trừ phi giết chết tên nhân loại đáng ghét này, nếu không hôm nay, nó tuyệt đối là lành ít dữ nhiều.
Mắt thấy cổ thú mang theo vô tận khí tức hung tàn phả vào mặt. Trịnh Hạo Thiên cũng không sợ hãi chút nào, hắn cười lạnh một tiếng, trên người lập tức hiện ra một đạo thủy quang cực lớn. Trong nháy mắt, trong vòng mười trượng xung quanh hắn đã xuất hiện một thủy thế giới.
Từ xa nhìn lại, trong khu vực thủy thế giới sóng nước dập dờn, chớp động sắc thái vô cùng thần bí.
Thân thể cổ thú vừa đụng phải thủy thế giới, những con sóng nước lập tức chuyển động, dâng lên cuồn cuộn, hơn nữa bên ngoài sóng nước còn hiện lên từng mảnh từng mảnh vẩy cá sắc bén. Những chiếc vẩy cá này phảng phất như những lưỡi đao sắc bén trên thủy thế giới, từng mảnh từng mảnh xoáy tròn không ngừng, chém bay không ít hắc hôi sắc quang mang trên người cổ thú.
Thủy Quang tráo, thần binh phòng ngự có vô tận uy năng này vốn được sử dụng để phòng ngự cả một tòa thành. Nhưng hiện giờ lại bị Lỗ đại sư dùng thủ pháp chí cao vô thượng áp súc chỉ trong trên dưới mười trượng. Tuy đẳng giai của nó vẫn không thể đạt tới cảnh giới bảo khí, nhưng lực lượng khổng lồ bên trong vẫn được bảo tồn nguyên vẹn. Hơn nữa những chiếc vảy xa hiện ra bên ngoài lại là vảy của vô số cường giả ngư nhân, trong đó thậm chí còn có vảy của cường giả cấp bậc linh thể, lực sát thương tạo thành đương nhiên cũng không gì sánh nổi.
Cồ thú cuối cùng cũng lộ ra một tia sợ hãi, tiếng gầm rú của nỏ cũng trở nên yếu ớt đi rất nhiều.
Nó đã có một được chút thần trí, hơn nữa lại không có chủ nhân khống chế, cho nên không dám tiếp tục liều mạng, lập tức xoay người bỏ chạy.
Tuy thực lực thương long huyết sắc kia không kém gì nó, nhưng nếu nó đã muốn bỏ chạy, kiện ngụy pháp khí khủng bố kia cũng không thể nào ngăn cản được.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên: "Bây giờ muốn chạy thỉ chậm rồi."
Một đạo quang mang hắc sắc nồng đậm đột nhiên phóng ra, tạo thành vô số xiềng xích (tỏa liên) trong hư không, trói chặt lấy thân hình cổ thú.
Huyết sắc, kiếm quang, phù triện, thậm chí là lực lượng hắc sắc càng thâm tinh thuần và cường đại trong nháy mắt đã bao phủ cổ thú, thay phiên nhau tàn phá thân thể nó (hấp diêm tập thể đây mà A_A!)
Cổ thú há mồm điên cuồng gào thét, tựa hồ muốn ai đó chú ý tới nó.
Nhưng bên trong kiếm quang tràn ngập lực lượng quang ám và chân khí linh lực dung hợp, vô luận nó có gầm rú thê thảm thế nào, người bên ngoài cũng hoàn toàn không nghe thấy gì cả.
Cuối cùng, lực lượng của nó cũng suy yếu tới cực điểm, thân thể khổng lồ kia cũng trở nên mờ nhạt, thậm chí còn có thể ẩn ước thấy được thanh chủy thủ bản thể đang ẩn náu bên trong cơ thể nó.
Vào giờ khắc này, một đạo hắc ảnh phảng phất như đi ra từ hư vô, đột nhiên xuất hiện một cách quỷ dị. Nó hơi nhoáng lên một cái, đà đi tới trên chủy thủ bản thể, đồng thời xâm nhập vào bên trong.
Ngoài kiếm hải Tạ Đằng Man ngây dại đứng trên lôi đài, sững sờ nhìn kiếm quang lưu chuyển không ngừng trên không trung.
Tuy thời gian không phải quá lâu, nhưng trong cảm giác của hắn, lại phảng phất như đã trôi qua hàng trăm năm, khiến cho trái tim của hắn lâm vào lạnh lẽo.
Đột nhiên, một tiếng nói giống như lôi đình, ẩm ầm nổ vang bên tai hắn, đánh thức hắn khỏi trạng thái thất hồn lạc phách.
Ỏ nơi cực xa, đương nhiên phong chủ Bá Vương phong - Âu Dương Húc mặt mày âm trầm.
Mặc dù hắn biết, lần truyền âm vừa rồi đã bị người ta phát hiện, nhưng hắn không thể ngồi yên nữa rồi.
Ngụy pháp khí, tuyệt đối không thể đánh mắt.
Tạ Đằng Man giật mình một cái, lập tức kêu lớn: "Trịnh sư đệ, ta nhận thua, nhận thua rồi."
Trên bầu trời, kiếm quang lập tức biến mất, khi Âu Dương Húc cùng Tạ Đằng Man nhìn Trịnh Hạo Thiên đang cước đạp Độn Thiên châu, đứng lơ lửng giữa hư không, trong lòng lập tức trầm xuống.
Huyết sắc và hắc hôi sắc vốn tràn ngập toàn bộ lôi đài đã biến mất vô tung, mà bàn tay Trịnh Hạo Thiên lại đang vuốt ve thanh chủy thủ khủng bố kia, về phần khí phách chi linh trong chủy thủ đã biến mất vô tung vô ảnh. Cơ nhục trên mặt Tạ Đằng Man khẽ run rẩy rồi trở nên tái nhợt, hắn hét lên: "Khí linh đâu, tại sao không thấy khí linh?"
Trịnh Hạo Thiên than nhẹ một tiếng, hắn ra vẻ tiếc nuối, nói: "Cái khí linh này của sư huynh uy lực quá lớn, lại muốn dồn tiểu đệ vào chỗ chết. Tiểu đệ kiệt lực phản kháng, nhất thời vô ý tiêu diệt mất rồi, xin sư huynh thứ lỗi."
Đôi môi Tạ Đằng Man khẽ run run, ánh mắt nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên tràn đầy vẻ sợ hãi và oán hận, nhưng không thể thốt lên một lời nào.
-o0o-