"Đinh...."

Trong quang cầu, tiếng vang không ngừng cắt lên, kiếm quang tung hoành, bảo khí phi vũ. Tất cả mọi người đều tận tình thi triển sở trường cường đại nhất của mình.

Hôm nay đã là ngày thứ hai mươi của đại bỉ.

Trong vòng mười ngày đầu tiên, toàn bộ những vòng đầu của phong vô danh đã chấm dứt.

Hơn vạn phong chia làm mười một tồ, mỗi một tổ đều có gần một ngàn phong tham dự. Trong vòng mười ngày, tất cả các phong đều tiến hành đào thải knock out tàn khốc. Và cuối cùng, mỗi tổ chỉ có một kẻ thắng cuộc, giành lấy danh ngạch khiêu chiến hạ phong mà thôi.

Danh ngạch của mười tổ đều không vượt ra khỏi dự liệu của mọi người, đều thuộc một trăm phong được công nhận là cường đại nhất các phong vô danh.

Chỉ có tổ thứ bảy là xuất hiện một đại hẳc mã.

Bạch Thảo phong, trước khi đại bỉ diễn ra, không có bất cứ người nào xem trọng nó. Nhưng không ngờ, nó chỉ dựa vào một tu luyện giả bát giai mà quá quan trảm tướng, một mạch đánh bại tất cả các cường giả thập giai, khiến cho Bạch Thảo phong vượt qua hơn một ngàn phong vô danh, trở thành một trong mười một phong vô danh mạnh nhất, đồng thời đoạt được tư cách khiêu chiến hạ phong.

Nhất thời, danh vọng của Trịnh Hạo Thiên trong Vạn Kiếm tông đã lên tới đỉnh điểm, giống như mặt trời chính ngọ.

Nếu như trước kia, hắn được xưng tụng là đệ nhất nhân dưới thất giai, thỉ lúc này, có người thậm chí đã bắt đầu cho rằng, thực lực của hắn đã là thiên hạ đệ nhất nhân dưới linh thể rồi.

Bất quá, người tin tưởng điều này lại không có nhiều.

Dù sao, những cường giả thập giai mà Trịnh Hạo Thiên đánh bại đều xuất thân từ các phong vô danh, mà không phải là đệ tử hạch tâm trung phong và hạ phong.

Trừ phi hắn quang minh chính đại đánh bại thập giai đỉnh phong danh mãn tông môn như Vãn Nhân Băng Oánh và Hàn Lũy Nguyên, néu không, căn bản chẳng có ai thừa nhận danh hiệu này.

Mười ngày thời gian, so đấu giữa các phong vô danh chấm dứt. Sau một ngày nghi ngơi và hồi phục, đại bỉ giữa các hạ phong lại bắt đầu.

Một trăm mười một tòa hạ phong cũng chia làm mười một tổ, mỗi tổ mười phong. (Lão cò này dốt toán rồi, 11x10=110, vậy còn một phong đâu) Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Bất quá, mười phong này cũng không tiến hành đấu loại trực tiếp, mà giao chiến luân phiên. Mỗi một phong phải giao chiến với chín phong còn lại. Căn cứ vào tỉ số thắng bại mà định ra bài danh cuối cùng.

Sau khi các tổ so đấu xong, sẽ chọn ra ba hạ phong cường đại nhất để tranh đoạt ngôi vị trung phong với ba trung phong yếu nhất.

Mà kẻ bài danh áp chót mỗi một tổ sẽ phải rút thăm với mười một phong mạnh nhất các phong vô danh, đồng thời tiến hành thi đấu đào thải trực tiếp ( knock out).

Người thắng ngồi vào ngôi vị hạ phong, kẻ thua trở thành phong vô danh.

Cho nên, tất cả cường giả hạ phong trong quang cầu đều nơm nớp lo sợ, không dám có một chút khinh suất nào.

Trừ khi vận khí quá xui xèo, gặp phải hạ phong có cường giả linh thể tọa trấn, nếu không các cường giả hạ phong đều phóng tay đánh cược một lần, không chút lưu tình.

Trong chín ngày này, trong các quang cầu lần lượt diễn ra những trận giao chiến ngoạn mục, khiến cho mọi người bên ngoài quang cầu xem như mê như say, thu hoạch được rất nhiều lợi ích.

Có tư cách tới đây quan chiến, đều là cường giả chân chính trong các phong hoặc là nhân tài tương lại có tiềm lực cực lớn. Để bọn họ nhìn thấy cường giả thập giai, thậm chí là cường giả linh thể giao chiến, đối với tương lại của bọn hắn cũng có lợi ích rất lớn.

Mà đây cũng chính là mục đích của đại bỉ mười năm một lần này.

Muốn khiến môn phái trường thịnh không suy, nhất định phải có cường giả xuất hiện không ngừng. Mà phần thường của đại bỉ lại có thể khích lệ mọi người phấn đấu không ngừng. Vô luận là vì bản thân, hay là vì phong của mình, bọn họ đều phải toàn tâm toàn ý tu luyện, tranh thủ trèo lên cao.

Ví dụ như lúc này, chỉ cần trong phong có một vị cường giả linh thể tọa trấn, thì có thể chiếm cứ một suất trong hàng ngũ hạ phong rồi.

"Oanh...."

Trong một cái quang cầu, lại có một vị cường giả thập giai thua trận. Đám người xung quanh người thì ồ lên tiếc hận , kẻ thì hoan hỉ reo hò.

Đây chính là hai loại cực đoan. Người thắng giữ vững ngôi vị hạ phong, kẻ thua phải tham gia đấu loại cuối cùng.

Dưới tính huống không có cường giả linh thể tọa trấn, bọn họ vị tất sẽ không rớt ngựa, rơi xuống hàng ngũ phong vô danh. Còn muốn tấn chức hạ phong trở lại, đâu phải chuyện dễ dàng.

Cho nên biểu hiện của bọn họ lúc này mới kiên quyết như vậy.

"Uỳnh uỳnh uỳnh...."

Tiếng gầm rú như pháo nổ ẩm ầm vang lên trong một cái quang cầu.

Bên ngoài quang cầu này, người vây xem không thể nghi ngờ chính là nhiều nhất. Bởi vì hai người đang giao thủ trong quang cầu này chính là hai vị cường giả linh thể.

Khi rút thăm phân tổ hạ phong lần này, có một tổ cực kỳ đặc biệt. Mười phong trong tổ này không ngờ đều là phong có cường giả linh thể tọa trấn. Loại tình huống này có thể nói là ngàn năm khó gặp.

Phải biết rằng, ngay cả trong hạ phong, cũng chỉ gần nửa số hạ phong là có cường giả linh thể mà thôi. Hơn nữa đại đa số chỉ có một vị.

Nhưng chính vì thế nên có thể thấy được, mười phong ngẫu nhiên bị cho vào cùng một tổ này có vận khí tồi tệ tới mức nào.

Và cũng chính bởi vì lí do này, mà chiến đấu của tổ này mới cực kỳ hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Trịnh Hạo Thiên lúc này đang đứng ở ngoài quang cầu, lẳng lặng quan sát, ở bên cạnh hắn, Dư Uy Hoa và Lâm Đình cũng vẻ mặt nghiêm nghị, tập trung quan chiến.

Ba người bọn họ hiện giờ đã có danh khí cực lớn. Đừng nói là trong những phong vô danh, không ai không biết, mà ngay cả trong hạ và trung phong, cũng là đại danh đỉnh đỉnh.

Cho nên, khi bọn họ cùng nhau tới đây, tất cả mọi người đang chen chúc nhau lập tức giãn ra, để cho bọn họ một chỗ trống. Đây chính là đãi ngộ mà cường giả và danh nhân được hưởng thụ.

Lúc này, trong con ngươi Trịnh Hạo Thiên lóe lên một tia quang mang kỳ dị. Đây chính là vì chân khí linh lực vận chuyển, kích phát ra một bộ phận huyết mạch Thiên Bằng.

Nếu là bát giai tu luyện giả bình thường, căn bản không thể nhìn thấy huyền ảo trong khi cường giả linh thể giao chiến.

Nhưng Trịnh Hạo Thiên lại từng có cơ hội quan sát thế giới cường giả linh thể, cho nên hắn cũng không hoàn toàn xa lạ điều này.

Lúc này, nhìn hai vị cường giả linh thể giao chiến, trong lòng hắn lại ẩn ước có chút cảm ngộ.

Thế giới quang ám mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo tựa hồ còn chưa đạt tới cảnh giới hoàn mỹ chân chính. Sau khi sát nhập thế giới quang ám vào thế giới kiếm hải, tuy khiến cho uy lực thế giới kiếm hải tăng lên rất nhiều, nhưng so với sức mạnh chân chính của cường giả linh thể, vẫn còn thua kém rất xa.

Hắn có thể dùng thế giới kiếm quang vây khốn, thậm chí là giết chết một vị cường giả thập giai, nhưng nếu gặp phải cường giả linh thể, cho dù chỉ là một tia thần niệm kết hợp với một bộ phận linh thể thời, e rằng cũng không thể đánh bại được.

Sau khi nhìn thấy hai vị cường giả linh thể giao phong trên lôi đài trong quang cầu, trong lòng hắn càng lúc càng khẳng định điều này.

Trong chín ngày qua, hắn đã được xem mấy chục cuộc chiến đấu giữa các cường giả linh thể. Mỗi một lần quan chiến đều giúp ích cho hắn rất nhiều. Mỗi một lần quan sát loại chiến đấu cấp bậc này, tựa hồ cũng có thể giúp tâm linh hắn được gột rửa triệt để một lần, khiến tâm cảnh hắn từ chấn động dần dần chuyển thành bỉnh tĩnh.

Chỉ có gặp được ngọn núi cao hơn mới có thể nhận ra thiếu sót của mình, mới khiến hắn có động lực liều mạng leo lên đinh cao mới.

Vào giờ khắc này, thứ đang quanh quẩn trong lòng Trịnh Hạo Thiên, chính là thế giới Vô Tận Kiếm Hải của hắn.

Trong lòng hắn đột nhiên có một ý nghĩ cổ quái. Nếu có thể đem chân khí trong đan điền, lực lượng của tứ đại yêu phách, thậm chí cả lực lượng quang ám, dung nhập hoàn toàn vào trong kiếm hải, thì thế giới Vô Tận Kiếm Hải mới chân chính xem như gần hoàn mỹ.

Ỏ trong cái thế giới này, ngay cả cường giả linh thể hắn cũng có thể phóng tay đánh một trận.

Nếu ý nghĩ này của hắn mà để người khác biết được, nhất định sẽ gây chấn động cực lớn và vô số tiếng khinh thường.

Cường giả linh thể, nhân vật như vậy đã đứng trên đinh cao của Phiêu Miễu đại lục rồi. Vậy mà một linh khí sư bát giai nho nhỏ lại dám mơ tưởng có thực lực sánh ngang bọn họ. Đây không phải là cuồng vọng tự đại nữa rồi, mà phải gọi là đồ điên....

"Đi...."

Một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc chợt vang lên trên lôi đài. Hai đạo thân ảnh trong nháy mắt đã phân ra.

Một trung niên nam tử cười khổ, nói: "Hác huynh, bản lĩnh ngươi cao hơn một bậc, tiểu đệ nhận thua rồi."

Hắn vừa nói xong, bên ngoài quang cầu lập tức trở nên sôi trào.

Sau khi trận đấu này chấm dứt, toàn bộ các hạ phong cũng chiến đấu xong. Mười một phong đứng đầu mười một tổ cuối cùng cũng được xác định.

Mười một phong đứng đầu này đương nhiên phải trải qua một phen long tranh hồ đấu nữa. Bọn họ sáp phải vì danh ngạch khiêu chiến trung phong mà cố gắng.

Trừ những thứ đó ra, mười một phong xếp cuối sẽ phải tham gia vòng đấu loại càng tàn khốc hơn với mười một phong vô danh. Một khi thất bại, bọn hắn sẽ trở thành phong vô danh.

Mà muốn một lần nữa vượt qua tất cả các phong vô danh, một lần nữa trở thành hạ phong, không thể nghi ngờ là cực kỳ khó khăn. Cho nên bọn họ mới là người buồn bực và lo lắng nhất.

"Hạ phong đại bỉ chấm dứt, hai mươi hai phong chủ tiến vào phủ phong, bắt đầu rút thăm."

Trên bầu trời, tiếng nói mà mọi người đều quen thuộc lại một lần nữa vang lên.

Mấy người Truyện Cảnh Thụy khom người xác nhận. Bọn họ đều cước đạp kiếm quang, bay vào Phi Thiên phong huyền phù giữa hư không kia.

Trịnh Hạo Thiên cùng mấy người Dư Uy Hoa trở về chỗ đám người Truyện Phàn Cao. Một không khí khẩn trương lập tức bao phủ tất cả mọi người.

Hoắc Khánh Cương chắp hai tay lại, lẩm bẩm như đang khẩn: "Đừng đụng Đế Y phong, đừng đụng Đế Y phong...."

Mọi người nhìn hắn, không khỏi mĩm cười. Nhưng chỉ sau một lát, mấy vị trưởng lão không ngờ cũng học bộ dáng của hắn, lầm bẩm khấn: "Đừng đụng Đế Y phong, đừng đụng Đế Y phong...."

Đế Y phong, trong đại bỉ lần này không thể nghi ngờ chính là hạ phong xui xẻo nhất.

Bên trong tòa hạ phong này cũng có một vị cường giả linh thể tọa trấn. Theo lý mà nói, vô luận thế nào cũng không có khả năng thất thủ, chỉ đáng tiếc là, nó lại ngẫu nhiên bị xếp vào cái tổ khủng bố - phong nào cũng có cường giả linh thể tọa trấn.

Trải qua một phen long tranh hổ đấu, cường giả linh thể của Đế Y phong tuy thắng được hai trận, nhưng cuối cùng bởi vì thất bại quá nhiều, cho nên mới rơi xuống vị trí cuối cùng, phải tham gia vòng đào thải với các phong vô danh.

Có thể nói, trong mười một phong vô danh, phong nào xui xẻo bốc phải Đế Y phong, nhất định sẽ phải ôm hận mà về.

Tuy các hạ phong còn lại cũng rất mạnh mẽ, nhưng tốt xấu gì cũng không có cường giả linh thể tọa trấn. Mọi người còn có dũng khí phóng tay đánh cược một lần. Nhưng nếu bốc phải Đế Y phong, thì cứ dứt khoát bỏ cuộc luôn cho xong, không cần lên lôi đài làm gì cho xấu mặt ra.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng trong cảm giác của mấy người Trịnh Hạo Thiên, nó lại dài như mấy năm vậy.

Cuối cùng, khi mọi người đang sốt ruột chờ đợi, mấy chục đạo thân ảnh cũng từ trên bầu trời nhẹ nhàng bay xuống, vẻ mặt nghiêm nghị của Truyện Cảnh Thụy vẫn không thay đổi chút nào. Trong lòng mọi người không khỏi hơi trầm xuống. Ngay cả Trịnh Hạo Thiên cũng có một cảm giác bất đắc dĩ vô cùng....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play