Lâm Đình huýt dài một tiếng. Tiếng huýt truyền ra tứ phía, không ngờ lại có một loại uy thế chấn động cửu thiên.
Tiếp đó, thân hình hắn biến đổi, phảng phất như là kéo dài ra vô hạn. Sau lưng mọc ra một đôi cánh dài. Hai cánh vừa nhẹ vỗ xuống một cái, cả người hắn đã phóng vụt lên giữa không trung.
Bất quá, thứ chân chính khiến người ta cảm thấy rung động, không phải là yêu hóa biến thân phi cầm kinh khủng, mà là cái đầu của hắn.
Lúc này, vào giờ khắc này, đầu của hắn đã hoàn toàn biến thành một cái đầu đại bàng. Bên trong đôi con ngươi hắc ám sâu thẳm lại lóe lên vô tận tinh quang, nhìn chẳm chẳm vào đối thủ.
Tu vi của Lâm Đình tuy không cao, chỉ là lục giai mà thôi, nhưng danh tiếng của hắn trong Vạn Kiếm tông lại không hề nhỏ chút nào.
Đó cũng không phải do hắn có quan hệ với Trịnh Hạo Thiên, mà là vì hắn có thiên phú và tư chất yêu hóa biến thân cực phẩm.
Cho dù là trong toàn bộ Vạn Kiếm tông, võ giả có cực phẩm yêu hóa biến thân cũng không phải là củ cái trắng, mà là thiên tài vạn người không có một, là tồn tại mà tất cả các phong đều thèm muốn và hướng tới.
Mấy năm trước, cả đám môn hạ siêu phẩm và cực phẩm Trịnh Hạo Thiên cùng nhau gia nhập Bạch Thảo phong, đã gây nên chấn động trước này chưa từng có.
Đám người Công Dương Đông, thậm là tất cả mọi người đang chú ý trận so đấu này đều biết rất tường tận về Lâm Đình.
Tất cả mọi người đều biết, Bạch Thảo phong lần này xuất chiến là một vị linh khí sư bát giai siêu phẩm, một vị luyện yêu võ giả lục giai siêu phẩm và một vị luyện yêu võ giả lục giai cực phẩm.
Mà Lâm Đình, không thể nghi ngờ chính là vị luyện yêu võ giả lục giai cực phẩm, kẻ có thực lực yếu nhất trong ba người.
Chỉ là, biểu hiện của Lâm Đình hiện giờ lại khiến tất cả mọi người phải chấn động.
Sau khi hắn yêu hóa biến thân, không ngờ không còn là cực phẩm biến thân, mà là siêu phẩm biến thân hoàn toàn.
Mà ngay trong khoảnh khắc khi hắn hoàn thành biến thân, từ trên người hắn cũng dâng lên một cỗ khí tức cuồng bạo mà hung lệ. Bên trong cỗ khí tức này phảng phất như mang theo mùi vị cổ xưa, tới từ thời thượng cổ, đồng thời cũng mang theo một cỗ uy áp cường đại không hề tầm thường.
Vân Di tuy cũng yêu hóa biến thân, nhưng khí tức trên biến thân hổ báo của hắn đã hoàn toàn bị Lâm Đình áp chế rồi.
Sau khi thấy được cảnh tuợng này, vô số người cùng thất thanh kêu lên.
"Không thể nào...."
"Hắn là Lâm Đình sao?"
"Siêu phẩm, hắn tiến giai siêu phẩm từ khi nào vậy....1'
Những thanh âm nghi hoặc nhanh chóng vang lên, đồng thời dùng một tốc độ không tưởng, bắt đầu truyền rộng khắp cả Phi Thiên hạ phong.
So đấu của các phong vô danh đối với mọi người, bất quá chỉ là một cái gân gà mà thôi.
Trong các cuộc so đấu từ trước nay, chỉ có chiến cuộc giữa các trung phong hoặc hạ phong mới khiến người ta phải chú ý, nhưng vào giờ khắc này, mấy chục đạo thần niệm cường đại đột nhiên xuất hiện, mà những đạo thần niệm này đều không hẹn mà cùng đảo qua chiến trường của các phong vô danh.
Không chỉ như vậy, từ xa còn có rất nhiều người đang tranh nhau chạy tới nơi này.
Siêu phẩm luyện yêu võ giả, Bạch Thảo phong không ngờ lại một lần nữa đản sinh ra siêu cấp luyện yêu võ giả.
Tin tức này phảng phất như mọc cánh, chỉ trong nửa khắc thời gian ngắn ngủi đã truyền đến tai tất cả mọi người.
Mấy người Truyện Cảnh Thụy cũng trợn tròn hai mắt. há hốc miệng, trong con ngươi lóe lên hào quang không thể tưởng tượng nổi, cho dù là thúc thúc Lâm Đình- Lâm Bảo Hoa cũng không là ngoại lệ.
Rất hiển nhiên, ngay cả bọn hắn cũng không biết, Lâm Đình không ngờ đã tiến giai trở thành siêu phẩm biến thân.
Trịnh Hạo Thiên cùng Dư Uy Hoa nhìn nhau cười lớn.
Bi mật này, cũng chỉ có ba huynh đệ mới chính thức biết được (trừ những cường giả linh thể trong Phiêu Miễu Vân Hải)
Sau khi nhìn thấy Trịnh Hạo Thiên và Dư Uy Hoa lần lượt sở hữu biến thân siêu phẩm. Lâm Đình mặc dù trong lòng vui mừng nhưng đồng dạng cũng có chút tự ti và khó chấp nhận được mình.
Bởi vì hắn biết, siêu phẩm và cực phẩm tuy chỉ hơn kém nhau một phẩm thôi, nhưng khoảng cách giữa hai thứ là giống như trời với đất.
Cũng chính bởi vì loại tâm tình cực đoan, phức tạp này, cho nên mới khiến hắn hoàn toàn bùng nổ trên Thí luyện chỉ lộ, đồng thời kích phát tiềm năng, lĩnh ngộ lực lượng kiên trì của gió.
Như vậy, sau khi hắn tấn chức tới lục giai, cuối cùng cũng thành công tấn thăng tư chất siêu phẩm.
Chỉ là, hắn vần luôn giấu kín bí mật này vô cùng tốt, chỉ vẻn vẹn có mấy tên bằng hữu Dư Uy Hoa thường đối chiến giao thủ với hắn là biết thôi.
Hiện giờ, trên đấu trường, hắn đột nhiên thể hiện ra thực lực chân chính, quả nhiên tạo ra một cơn chấn động cực lớn.
Truyện Cảnh Thụy chớp chớp hai mắt, cuối cùng cũng xác định mình không có nhìn lầm, hắn hưng phấn nói: "Lâm sư đệ, thì ra Lâm Đình hiền chất đã đột phá tới siêu phẩm. Chúc mừng chúc mừng, làm sao ngươi lại không nói trước một tiếng a."
Trong giọng nói của hắn đã tràn ngập một sự vui sướng khó có thể hình dung được.
Sau khi Lâm Đình cũng tấn chức siêu phẩm, Bạch Thảo phong bọn họ đã có tới ba vị siêu phẩm, nói cách khác, trong tương lai, bọn họ sẽ có tới ba vị cường giả linh thể.
Có lẽ trong cuộc đời của Truyện Cảnh Thụy lão, ước mơ không chỉ là hạ phong nữa, mà còn có thể là trung phong ấy chứ.
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu phụ tử Truyện Cảnh Thụy rồi biến mất, bởi vì hắn cũng không dám tiếp tục nghĩ thêm nữa.
Cơ nhục trên mặt Lầm Bảo Hoa khẽ giật giật hai cái rồi nói: "Cái tên tiểu tử này, ngay cả ta cũng dám gạt, thật là đáng chết."
Tất cả mọi người đều không khỏi mĩm cười. Miệng Lâm Bảo Hoa nói thì có vẻ hung ác, nhưng nhìn vẻ mặt kinh hỉ, vui sướng không thể nào che dấu được của hắn, nào có nửa điểm oán giận nào đâu.
Lâm Đình đột nhiên lại huýt dài một tiêng. Từ khi phục dụng yêu đan Thiên Bằng được ban tặng, đồng thời tu luyện Kim Quang Thần mục của Kim Quang động, hiện giờ hắn cũng có chút thành tựu.
Bất quá, khi đối mặt với Vân Di, hắn cũng không sử dụng công pháp áp rương, mà hóa thành một đạo quang mang, lao vụt xuống tấn công.
Trong mắt Vân Di lóe lên vẻ hoảng sợ, hắn kiệt lực tránh sang một bên.
Luyện yêu võ giả hộ báo cũng lấy tốc độ mà nổi danh, nhưng chẳng biết tại sao, dưới uy áp bốn phía của Lâm Đình, động tác của hắn dần dần trở nên trì trệ, căn bản không thể phát huy hoàn toàn năng lực bản thân ra được.
Chỉ sau một khác đồng hồ, Vân Di đã lâm vào tình trạng đỡ trên hở dưới, khó mà đánh trả được nửa chiêu.
Lâm Đình thân hình như điện, vừa lóe lên một cái đã xuất hiện sau lưng hắn. Đôi cự trảo cứng rắn như tinh cương hung hăng chụp một cái, mạnh mẽ túm cả người hắn lên.
Công Dương Đông thở dài một tiếng, nói: "Không cần đánh nữa, trận này chúng ta nhận thua."
Lâm Đình nhẹ buông hai tay, để đối phương trở lại lôi đài rồi bay lui trở lại phía sau.
Thân hình Vân Di khẽ rung lên, khôi phục lại hình dáng nhân loại, trong mắt không khỏi lộ ra một tia xấu hổ.
Trong trường đấu này. khí thế của hắn đã sụp đỗ, căn bản không hề có lực hoàn thủ, cho nên lúc này hắn mới cúi đầu, không dám nhìn ân sư thụ nghiệp.
Công Dương Đông gọi hắn trở về bên người, nói: "Vân Di, đối thủ của ngươi không phải là người bình thường, hơn nữa vi sư mang ngươi tới đây lần này cũng chỉ muốn ngươi cảm nhận một chút không khí nơi này thôi. Tương lai của ngươi, không phải là hôm nay, mà là ba mươi năm sau. Cho nên, hãy ngẩng đầu lên đi."
Thân hình Vân Di khẽ run lên, nói: "Vâng, sư phụ."
Hắn ngẩng đầu, trong mắt lại một lần nữa lóe lên hào quang hy vọng.
Muốn thoát khỏi số phận phong vô danh, trở thành hạ phong, đây chính là mục tiêu phấn đấu của tất cả các phong vô danh.
Thất bại hôm nay, cũng không phải là kết thúc, Công Dương Đông chọn Vân Di cũng bởi vì hắn là hạng người tâm chí kiên định, chỉ là không may gặp phải hạng người biến thái như Lâm Đình, cho nên tâm cảnh mới nhất thời bất ổn mà thôi. T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn
Công Dương Đông chậm rãi gật đầu, chỉ cần Vân Di có thể vượt qua được bóng ma ngày hôm nay, một thân tu vi nhất định có thể tiến thêm một bước.
Hắn quay đầu nhìn lại, lúc này trên lôi đài, Hứa Khí và Lâm Đình đang quấn lấy nhau, song phương kịch chiến không ngừng, đã đấu đến khó phân thắng bại.
Công Dương Đông lại một lần nữa thở dài, vận khí Bạch Thảo phong thật tốt a...
Yêu hóa biến thân của Hứa Khí không ngờ cũng là một loại biến thân thiên cầm hiếm thấy. Lúc này hắn đã hóa thán thành một con hung cầm bốn cánh, không ngừng truy đuổi, quấn lấy Lâm Đình. Đôi cánh của song phương mỗi một lần trấn động, đều đẩy lên từng cơn từng cơn cương phong cường đại, mang theo tiếng nổ vang ầm ầm.
Hứa Khí thân là một vị luyện yêu võ giả bát giai, kinh nghiệm chiến đầu cực kỳ phong phú, mỗi một lần giơ tay nhấc chân đều có thể phát huy sở trường luyện yêu võ giả thiên cầm tới cực hạn.
Nhưng hiện giờ, cho dù hắn có dốc hết toàn lực, thì vẫn không thể nào áp chế Lâm Đình, kẻ còn thấp hơn hắn tới hai giai.
Bởi vì trang bị trên người Lâm Đình hiện giờ đã khác xa lúc trước.
Trên mình con chim đại bàng mạnh mẽ kia, là một bộ khôi giáp nửa người, mang theo ánh kim sác nhàn nhạt. Phía trên bộ khôi giáp này dập dờn một tia lực lượng của gió. Được một chút lực lượng của gió này hỗ trợ, tốc độ đã cục nhanh rồi lại càng tăng thêm một bậc, chẳng hề thua kém đối phương chút nào.
Không chỉ như vậy, xung quanh thân thể hắn còn có năm tấm viên thuẫn nho nhỏ vờn quanh, bảo hộ.
Năm tấm viên thuẫn này có uy lực cực kỳ quỷ dị khó dò, chúng liên tục vờn quanh người Lâm Đình, chặn lại đại đa số công kích của Hứa Khí.
Khi đối mặt với Vân Di, Lâm Đình không hề sử dụng đến sốc mạnh trang bị, nhưng hiện giờ đối thủ của hắn lại cao hơn hắn tới hai giai, cho nên không thể tiếp tục bảo lưu sức mạnh nữa.
Trịnh Hạo Thiên cùng Dư Uy Hoa nhìn thoáng qua, cũng hoàn toàn trở nên yên tâm.
Trang bị trên người Lâm Đình đều là do Vân thái thượng trưởng lão ban tặng. Uy lực của những trang bị này hoàn toàn vượt xa cực hạn mà cấp bậc hắn có thể sở hữu.
Nếu trang bị của Hứa Khí cũng tốt như Lâm Đình, có lẽ còn có thể dựa vào thực lực cao hơn hai giai để áp chế.
Nhưng chỉ đáng tiếc, Hứa Khí chỉ là một thành viên của phong vô danh, trang bị làm sao có thể so sánh với đệ tử Vân thái thượng trưởng lão được, chính vì vậy mà lúc này, song phương tranh đấu không ngờ lại có lực lượng ngang nhau.
Đây là dựa vào lực lượng trang bị cá nhân, trang bị tốt có thể bù lại chênh lệch đẳng giai.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng thầm than. Tất cả những địch nhân, tu luyện giả thiên tài trong Phiêu Miễu Vân Hải, tu luyện giả cao giai của dị tộc mà hắn từng gặp đều có trang bị cực kỳ cường hãn, bảo khí phù triện linh tinh có hàng tá.
Nhưng nhân vật như Hứa Khí hiện giờ mới là bức họa chân chính của đại đa số tu luyện giả.
Ở trên người bọn họ, chỉ vẻn vẹn có một kiện thần binh bảo khí mà thôi. Nếu xảy ra chiến đấu với đám tu luyện giả thiên tài thì rất khó chiếm được tiện nghi trên mặt trang bị.
Chính là như lúc này, Hứa Khi rõ ràng cao hơn Lâm Đình hai giai, hơn nữa chênh lệch giữa lục giai và thất giai lại càng như trời với đất, nhưng mọi thủ đoạn công kích của hắn lại không thể nào phá vỡ phòng ngự của thuẫn bài và hộ giáp, căn bản là không thể thương tổn tới bản thể Lâm Đình, khiến cho hắn càng đánh càng buồn bực.
Mắt thấy khí thế đối phương càng lúc càng suy, trong mắt Lâm Đình chợt lóe lên một tia tinh mang.
Hắn dồn khí đan điền, một cỗ lực lượng đã tích tụ từ lâu chợt bạo phát ra.
Từ trong đôi mắt chim đại bàng chợt tỏa ra quang mang vạn trượng, bắn ra hai đạo kim sắc quang mang khổng lồ.
Sắc mặt Hứa Khí khẽ biến, hắn vỗ cánh kiệt lực bỏ chạy, nhưng hai đạo kim quang này thực sự là nhanh như chớp, chỉ trong nháy mắt đã oanh kích lên người hắn.
Đôi cánh sau lưng hắn run rẩy không ngừng, không ngờ đã bị mạnh mẽ oanh nát hơn một nửa.
Hứa Khí kêu thảm một tiếng, nặng nề ngã xuống lôi đài, trên mặt không còn tia huyết sắc.