Định Thân Thuật là năng lực thiên phú cường đại nhất của Ước sắt, ngay cả lúc giao thủ với Trịnh Hạo Thiên cũng là đền phút cuối, hẳn mới dùng tới kỹ năng nghịch thiên này.
Mà lúc này Trịnh Hạo Thiên đối mặt với đầu với yêu thú cửu giai đem năng lực cường đại này thi triển ra.
Trên trán hắn đột nhiên rạn nứt lộ ra một con mắt đen thui tràn ngập lực lượng thần bí, sau đó, một đạo quang mang như chớp bắn nhanh ra. cứ như vậy chiếu lên thân thể yêu thú.
Một đạo quang mang không mạnh mẽ. cũng không to lớn.
Sau khi tiếp xúc với đầu yêu thú có thể tích khổng lồ kia. nó bé nhỏ chỉ đáng dùng ba chữ 'không đáng kể' để hình dung.
Nếu đạo quang mang kia đổi thành một vũ khí bén nhọn, cho dù có xuyên qua thân thể con yêu thú kia, thì cũng không có khả năng tạo thành thương tổn trí mạng cho nó.
Thế nhưng đạo quang mang lại mang tới tác đụng không ngờ.
Nó tuy nhỏ bé thế nhưng một khi tiếp xúc với thân thể yêu thú. lập tức dùng một tốc độ khó tin lan tràn ra
Hầu như sau khi nó đụng vào thân thể yêu thú trong nháy mắt nó đã lan ra khắp toàn bộ thân thể yêu thú.
Sau một khắc, đầu yêu thú đỉnh chỉ động tác. không thể nhúc nhích mảy may.
Cái cổ lớn như chiếc roi đột nhiên như bị đóng băng tại chỗ, cứ như vậy lơ lửng trên không trung, chỉ là bởi lực quán tính cho nên thân thể yêu thú lập tức đồ nhào qua phương hướng đó.
Đầu yêu thú nào cao mười trượng so với con yêu thú lúc trước An An chém chết thì lớn gấp đòi. tuy rằng cổ nó chiếm chiều cao hơn phản nửa thân thể, nhưng thể tích to lớn thế này so với yêu thú trên đất liền cũng là loại tuyệt đối hiếm thấy.
Khi nó ngà xuống đất một khắc, toàn bộ mặt đất đều run rẩy, phát ra tiếng vang lớn.
Trịnh Hạo Thiên hét dài một tiếng, cổ tay run lên, bảo khí trường kiếm phá không bay ra lao tới con yêu thú kia.
Nếu yêu thú còn có thể nhúc nhích tự nhiên một kiếm này tự nhiên không tạo ra thương tồn gì quá lớn cho nó, thế nhưng lúc này yêu thú đã không thể động đậy. ngay cả tư duy đường như cũng rơi vào trạng thái đóng băng.
Vì thế hai con mắt của nó chỉ có thể trợn trừng nhìn trường kiếm đến gần mà không hề có năng lực chống lại.
"Phụp..." Một đạo kiếm quang hiện lên, bảo khí trường kiếm đâm thật sâu vào con mắt quái thú, đồng thời xoay tròn trong đó một vòng, cuối cùng chui ra ở phía sau đầu.
Dượng như bị dính một kích trí mạng. Định Thân Thuật trên ngựời quái thú rút cuộc biến mất. thân thể nó kịch liệt run rầy, tiếng thở dốc từ miệng nó vang lên ầm ầm. thân thể cao lớn lăn lộn tại chỗ.
Nhưng mà. giãy dụa đều là phí công, gằn như sau một lát. thân thể quái thú đần im lặng xuống, cuối cùng nảm yên không động đậy nữa.
Nhưng chỉ trong chốc lát này. địa hình xung quanh đã bị thân thể nó tàn phá tứ phía. Động tĩnh do một con yêu thú to lớn như thế gảy ra lúc sắp chết, dùng từ cát bụi mù trời để hỉnh dung cũng không quá đáng.
Trịnh Hạo Thiên bay ngược lại, đã rời tới một miếng đất tương đối an toàn.
Mà An An trước khi họ giao thủ đã bay tới nơi này.
Lúc này trên mặt nàng không che giấu nổi vẻ chấn kinh, đường như đối với việc Trịnh Hạo Thiên đơn giản giải quyết một con cửu giai yêu thú là việc khiến nàng cảm thấy không thể tin nổi.
Đúng thế. theo lẽ thường mà nói, yêu thú cùng giai khẳng định cường đại hơn nhân loại tu luyện giả một chút, ngay cả Trịnh Hạo Thiên tài năng tuyệt thế đi chăng nữa thì đối thủ của hắn cùng không phải yêu thú cùng giai mà là yêu thú cửu giai.
Trong lòng An An vốn đã định rằng, Trịnh Hạo Thiên có thể thắng nhưng phải trải qua mộtphen khổ đấu.
Nhưng không ngờ chỉ khoảng khắc hẳn đã giải quyết gọn gàng một đầu yêu thú cửu giai.
Hơn nữa. thủ đoạn hắn dùng khiến kẻ khác kinh tâm động phách.
Định Thân Thuật.
Nếu như lúc đầu bọn họ gặp nhau. Trịnh Hạo Thiên dùng bí pháp này đổi phó với minh thì sao?
Nghĩ tới đây trong lòng nàng có chút phát ngốc.
''Định Thân Thuật ngươi tu luyện bao lâu rồi?" An An yếu ớt hỏi.
Trịnh Hạo Thiên giật minh, hắn do dự một chút, nói: "Bí pháp này ta vừa lĩnh ngộ được."
An An chăm chú nhìn hẳn, nói: "Lúc ta xuất thủ với cự chưởng kia. ngươi đã sử dụng bí pháp để cầm cố nó. đó là công pháp gỉ?"
Nếu như ở bên ngoài, trực tiếp hỏi về bí pháp của đối phương là một chuyện không thể xảy ra.
Trừ phi là người chí thân, đã thu được toàn bộ tin nhiệm, bằng không không ai nguyện ý nói ra toàn bộ thực lực của mình.
Thế nhưng trong hoàn cảnh này, vô luận là An An hay Trịnh Hạo Thiên không nghĩ rẩng câu hỏi của nàng có gì đột ngột.
''Đó là Kim Cương Thần Mục cùng Kim Quang Thần Mục dung hợp trở thành thần quang phong ấn." Trịnh Hạo Thiên không chút che giấu.
"Kim Cương Thần Mục và Kim Quang Thần Mục." An An lầm bầm nói, nàng võ thức điểmđầu.
Hai chủng bí pháp tuy chỉ khác nhau một chữ nhưng An Ằn lại biết đây là hai đại công pháp khác nhau.
Một loại là công pháp bí truyền của kim cương bộ tộc, mà cái kia là một trong những thần công trấn phái của một trong bát đại siêu cấp môn phái Kim Quang Động.
Chỉ là tập trung hai chủng bí pháp trên một người, e rằng uy lực phát ra không hề nhỏ, ngay cả linh thể cường giả trước mặt hắn cũng bị phong ẩn trong chốc lát. cũng tương đương với việc, hắn bắt cứ lúc nào cũng có cơ hội tặng cho An An một kích chỉ mạng.
Cả nửa ngày sau An An lần thứ hai hỏi: ''Công pháp ngươi vừa sử dụng chẳng lẽ là thu được từ ngư nhân đan?"
Trịnh Hạo Thiên trịnh trọng gật đầu: "Đúng thế."
Đối với cường giả bực họ mà nói. muốn thu được một ngư nhân yêu đan không khó khàn gì, cho dù họ dùng linh thạch mua cũng không phải chuyện gì khó.
Thế nhưng Trịnh Hạo Thiên dùng khòa yêu đan ngư nhân kia thì lại khác, có thể thu được thiên phú bầm sinh của cao giai yêu đan tuyệt đối là hiếm có. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Trịnh Hạo thiên cười nhạt, bên trong ẩn chứa vài phần đắc ý.
Khi hắn tứ giai chuyện hắn đắc ý nhất là mượn lực Trang Mạt Mạt chém giết thất giai ngư nhân Ước Sắt.
Chỉ là ngay cả hắn cũng chưa từng nghĩ qua chém giết Ước sất, chỗ tốt thu được bảy giờ mới thể hiện ra.
Nụ cười trên mặt Trịnh Hạo Thiên đột nhiên biến mất. bởi vì hắn đột ngột thấy trên mặt An An nỡ một nụ cười.
Đây là nụ cười thè lương, cùng với nụ cười đắc ý của hắn hoàn toàn trái ngược.
Trong lòng ngẩn ra, Trịnh Hạo Thiên đột nhiên nhớ tới một việc, linh quang trong mất hắn chợt lóe. lòng hắn nhất thời trầm xuống.
Dưới sự tra xét của hắn. mười tầng quang vựng quanh thân nàng nay chỉ còn chín.
Tuy nói An An có năng lực thần kỳ, cho nên tầng quang vựng ẩn chứa khiến hắn không nấm rõ, nhưng Trịnh Hạo Thiên tin rằng lúc này không phải nàng muốn thế.
"Ngươi, chân khí của ngươi..."
Ánh mắt An An hơi trùng xuống, nói: ''Chúng ta tiền vào nơi này thời gian không ngắn, lực lượng của ta đã bị suy nhược."
Ngữ khí nàng vô cùng bình tĩnh đường như nói về một chuyện không quan hệ tới minh.
Nhưng Trịnh Hạo Thiên từ đầu ngón tay đang run nhè nhẹ của nàng mà nhìn ra tâm tình nàng tuyệt đối không bình tĩnh.
Đúng thế. vô luận là bất cứ kẻ nào ở trong hoàn cảnh này chỉ sợ không thể hoàn toàn bình tĩnh.
Đối với một tu luyện giả mà nói. chân khí cùng linh lực là thứ quý giá nhất của họ. thậm chí còn quan trọng hơn tính mạng.
Bởi vì trong đại linh giới, một khi mất đi vũ lực cường đại bảo vệ. như vậy một người vừa cao cao tại thượng bổng nháy mất trở thành một tên vô danh tiểu tốt.
Để một vị thập giai cường giả chứng kiến chân khí của mình dẩn biến mất. cuối cùng biến thành một người trói gà không chặt, tuyệt đối là chuyện tàn khốc.
Mà chuyện này lại phát sinh trên người một thiếu nữ yếu đuối, liền thêm vài phần màu sắc thê lương.
Trịnh Hạo Thiên đảo mất. hẳn mạnh mẽ vươn một bàn tay ra.
Lúc này, trong tay hắn đồng đạn cầm một bình ngọc, nói: "Ờ đây còn một viên bát giai yêu đan. ngươi cần dùng không?"
Trong mắt An An hiện lên vẻ phức tạp. nàng lắc nhẹ đầu, nói: "Không cẩn."
Trịnh Hạo Thiên nghiêm nghị nói: "Vì sao?"
"Bởi vì yêu hóa biến thân của ta có chút đặc thù, không thể dùng cùng các loại yêu đan khác." An An bình tĩnh nói: "Nếu dùng yêu đan chủng tộc khác như vậy ta cả đời cũng đừng mong tiến lên linh thể.
Trịnh Hạo Thiên hừ một tiếng, nói: i'Linh thể cái rắm. mạng không còn còn muốn vọng tướng linh thể sao?"
Khi nói hẳn không tự chủ dâng lên một trận tức giận mạnh mẽ, loại tức giận này khiến hắn khó hiểu.
An An cười nhẹ, tuy rẳạgìiàrig khong giải thích gì. nhưng thần sắc này dĩ nhiên là không đổi ỷ.
Trịnh Hạo Thiên đảo mắt, nói: "Cũng được, đây là quyết định của ngươi. ta mặc kệ." Hắn thu bình ngọc vào không gian giới chỉ. dường như thực sự bỏ mặc.
An An hơi nghiêng đầu. sắc mặt buồn cười nói: "Ngươi định chờ thực lực của ta roi xuống thất giai cường bách ta dùng khỏa yêu đan kia?"
Trịnh Hạo Thiên giật minh nói: "Ta không có ý nghĩ đó. ngươi trăm phương ngàn kế giết ta. lẽ nào ta còn muốn tìm cách cứu ngươi."
Trong lòng An An dâng lên niềm đau xót khó hiểu, sắc mặt nhanh chóng ảm đạm xuống.
Nàng thầm nghĩ, đến tuột cùng là xảy ra chuyện gỉ? Lẽ nào vì tiến vào trong này ta hẳn phải chết, tiếc nuối nhiều năm khổ tu sắp phải bỏ phí sao? Sao tâm tỉnh ta hôm nay sao bỗng nhiên đa sầu đa cảm như vậy?
Ánh mắt Trịnh Hạo Thiên lướt qua trên mặt nàng, đột nhiên ma xui quỷ khiến thế nào lại nói: "Kỳ thực ngươi đoán không sai, ta định làm thế."
"Cái gỉ?"
"Chờ chân khí ngươi tụt xuống bát giai ta sẽ chế trụ ngươi cho ngươi ăn ngư nhân yêu đan." Trịnh Hạo Thiên nghiêng đầu qua, đường như tự nói với minh: "Còn mạng còn tất cả. nếu không còn mệnh như vậy một chút hi vọng cũng không còn."
An An kinh ngạc há miệng, đột nhiên nàng cười, khuôn mặt xinh đẹp nớ một nụ cười tươi như hoa mang theo vui mừng vô hạn.