Kiệt lực thở dài mấy hơi, chân khí trong nội thể An An mới dần dần hồi phục được một chút.
Nàng thả lỏng thân thể tùy ý để cự trảo của Trịnh Hạo Thiên mang đi mà không hề giãy dụa, chỉ là bên ngoài thân thể nàng xuất hiện một tầng bạch sắc quang mang nhàn nhạt bảo vệ thân thể khỏi gió táp vào.
"Nhanh dùng thuốc..." Giọng nói của Trịnh Hạo Thiên phảng phất như ầm ầm nổ bên tai nàng.
An An tức giận trừng mắt nhìn Đại Đằng Điểu trên đỉnh đầu, nói: "Người cho đó là đan dược kia gì, là rác vứt ven đường hả? Ta cũng chỉ có một viên mà thôi, vừa dùng rồi."
Trịnh Hạo Thiên thầm thở dài một tiếng, hắn quả nhiên đoán không sai, loại đan dược trân quý như vậy, ngay cả trên người thập giai cường giả cũng không có nhiều lắm.
Vừa rồi An An tiêu hao chân khí gần như không còn, thế nhưng vừa uống viên đan dược kia vào trong nháy mắt một lần nữa như sinh long hoạt hổ, hiển nhiên, khỏa đan dược vừa rồi có năng lực hồi phục chân khí trong nháy mắt.
Đây tuyệt đối là đan dược thập giai cực phẩm, giá trị cực kỳ to lớn, tuyệt đối không dưới thập giai siêu phẩm sinh mệnh phù triện.
An An trên người có một viên cũng là chuyện không tồi rồi, đủ để chứng minh bối cảnh phía sau nàng thâm hậu cỡ nào.
Khẽ hừ một tiếng, Trịnh Hạo Thiên lật cự trảo, hai đạo phù triện đã bay đến phía trước thân thể nàng.
An An tuy rằng bị cự trảo tóm chặt nhưng hai tay nàng vẫn có thể tự do hoạt động, lúc này vươn tay nhận lấy hai đạo phù triện đồng thời liếc nhìn.
Sau đó, trên mặt nàng hiện ra vẻ kinh ngạc.
Không ngờ là hai trương cửu giai sinh mệnh phù triện, mà điều khiến nàng kinh hỉ nhất là hai trương sinh mệnh phù triện này không ngờ đều là siêu phẩm.
Siêu phẩm cửu giai sinh mệnh phù triện tương đương với trung phẩm thập giai a.
Chỉ cần sử dụng là có thể hồi phục một nửa chân khí của thập giai tu luyện giả, mà hai siêu phẩm cửu giai sinh mệnh phù tự nhiên có thể khiến chân khí của nàng hoàn toàn hồi phục.
Tuy nàng đã thông qua con đường nào đó biết được, Trịnh Hạo Thiên là một vị Ngọc Phù sư quang hệ cường đại.
Thế nhưng nàng cũng không nghĩ tới, Trịnh Hạo Thiên lại có thể xuất ra cửu giai siêu phẩm sinh mệnh phù.
Phải biết rằng, tu vi Trịnh Hạo Thiên hiện tại mới là thất giai a.....
Tại giờ khắc này, trong lòng An An nổi lên nghi vấn khôn cùng, hai tấm phù triện này liệu có phải Trịnh Hạo Thiên tự mình luyện chế ra hay không?
Nếu như tự hắn luyện chế, nhưng vậy quang hệ ngọc phù sư này quả thật đáng sợ.
"Bà nương chết tiệt, còn không dùng mau đi." Giọng nói kinh sợ của Trịnh Hạo Thiên một lần nữa vang lên kéo tinh thần đang hoảng hốt của An An về vị trí cũ.
An An hừ một tiếng, cho dù nang giận ngứa răng nhưng cũng biết lúc này không phải lúc phát tác.
Nàng xé rách hai tấm phù triện, đồng thời nhẹ vỗ lên thân thể.
Nhất thời vô số đạo quang điểm màu trắng bắt đầu bao phủ thân thể nàng, đồng thời trong tức khắc hòa vào trong vòng chân khí trong cơ thể, khiến đan điền đang khô kiệt của nàng lại một lần nữa căng tràn.
Mà bản thân An An đang uể oải cũng trở nên sáng láng.
"Bà nương chết tiệt, ta lần này cứu ngươi..." Trịnh Hạo Thiên vừa kiệt lực phi hành vừa quát: "Ngươi cần phải biết ơn báo đáp a." Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
An An cười nhạt, nói: "Ta hiểu ý tứ của ngươi, trước khi thoát hiểm, ta sẽ không xuất thủ với ngươi." Nàng vừa nghĩ đến một màn nguy hiểm lúc trước lại khẽ thở dài: "Ngươi coi như thông minh, hiểu được đạo lý đồng tâm hiệp lực."
Nàng vừa thi triển toàn lực, đưa toàn bộ chân khí tụ lại một điểm, đồng thời mượn thần binh trong tay mới có thể phá vỡ không gian, tạo ra một con đường sống từ tay một vị linh thể cường giả.
Đó cũng là bất đắc dĩ, nếu là Trịnh Hạo Thiên một mình bỏ chạy như vậy nàng phải chết không nghi ngờ.
Nhưng mà, Trịnh Hạo Thiên hiển nhiên cũng là một người thông minh, hắn biết vị cường giả kia lợi hại đồng thời càng hiểu rằng chỉ bằng một mình hắn căn bản không thể giãy thoát khỏi không gian trói buộc, mà biện pháp duy nhất chính là mang theo An An bỏ chạy, chỉ có hai người liên thủ, đồng thời hỗ trợ lẫn nhau thì mới có thể từ tay vị linh thể cường giả kia đoạt lại hai cái mạng.
Bỗng nhiên, không gian xung quanh bọn họ một lần nữa trở nên quỷ dị.
Trong mắt bọn họ, hoàn cảnh xung quanh xảy ra biến hóa cực lớn, phía trước bắt đầu trở nên gấp khúc, mà mọi vật xung quanh trở nên chậm chạp, dường như cả trời đất đang bị quay chậm lại.
"Ra tay đi!" Trịnh Hạo Thiên kiệt lực gào lên.
Trong mắt An An lóe lên thần quang, tay nàng một lần nữa xuất hiện đoản kiếm, mũi kiếm lộ ra một cỗ quang mang trắng như ngọc.
Sau đó, nàng nhẹ vung tay, toàn bộ lực lượng quỷ dị trong không gian nhất thời dừng lại, đồng thời trong tích tắc lộ ra một lỗ thủng lớn.
Trịnh Hạo Thiên vung mạnh hai cánh, ngay khi không gian được khai mở lại một lần nữa vọt ra ngoài.
Nếu như bọn họ lần đầu phối hợp còn bỡ ngỡ thì lúc này lại cực kỳ ăn ý, ngay khi lỗ thủng xuất hiện, Trịnh Hạo Thiên đã tung cánh vọt ra ngoài.
An An thở dài một hơi, bởi vì có kinh nghiệm hai lần trước lúc này nàng tuy tiêu hao hơn phân nửa chân khí nhưng so với hai lần đầu thì tốt hơn nhiều.
Mà Trịnh Hạo Thiên cũng thở phào trong lòng, hắn thầm hô may mắn.
Lúc trước hắn lựa chọn chính xác nếu không có An An cùng bảo kiếm thần kỳ phá vỡ không gian, hắn quả thực rất khó bằng lực lượng bản thân mà thoát ra.
Có thể, khi hắn sử dụng tam mục chi lực cũng có thể có hi vọng, nhưng hắn tuyệt đối không nắm chắc, cũng không muốn mạo hiểm.
Linh quang chợt lóe, một đạo phù triện bay về phía An An.
An An nhận lấy, nói: "Sao chỉ có một cái?"
Trịnh Hạo Thiên lãnh đạm nói: "Ngươi cho đây là phù triện gì, rác vứt bên đường hả? Ta không còn nhiều, ngươi đã dùng ba cái rồi đó."
An An hừ một tiếng, vỗ phù triện lên thân thể, sau khi cỗ bạch sắc được hấp thu hết, chân khí của nàng cũng hồi phục thêm một nửa.
Lúc này, nàng đã mơ hồ đoán ra ý định của Trịnh Hạo Thiên, hắn là muốn khống chế tổng số chân khí của nàng, không muốn nàng khôi phục trạng thái đỉnh cao.
Nhưng mà, biết thế thì nàng cũng không làm gì được.
Một nén nhang sau, xung quanh bọn họ một lần nữa nổi lên biến hóa đáng sợ, cảm giác trói buộc lại một lần nữa xuất hiện.
An An không nói hai lời, một kiếm chém ra mở ra từ không gian trói buộc một lỗ hổng, mà Trịnh Hạo Thiên cũng nắm bắt thời cơ vọt ra ngoài.
Mấy lần như vậy, phối hợp của họ ngày càng ăn ý, An An khống chế phóng ra đoản kiếm chi quang càng lúc càng vừa vặn, mỗi lần phóng ra kiếm quang đều đủ mở ra trong không gian trói buộc một khe hở, chỉ đủ để Đại Bằng điểu thoát thân.
Bọn họ cũng không biết vị linh thể cường giả kia đuổi đến lúc nào, nhưng cửu giai sinh mệnh phù triện trong tay Trịnh Hạo Thiên khẳng định có hạn, vì thế An An đều tận lực tiết kiệm, không dám có chút lãng phí.
Mà trên thực tế, sau khi bọn họ rời khỏi mảnh gió mưa kia, một ngư nhân cường giả ngửa mặt hú dài, xung quanh thân thể hắn vô tận điện quang tán loạn, khiến hắn không khác gì người điện.
Hắn lớn tiếng tru lên khiến cho trời đất tràn ngập điện quang ba động, mà xung quanh hắn cũng trở thành thế giới của lôi điện.
"A....."
Hắn lại kêu lên một tiếng dài, trong âm thanh tràn ngập phẫn nộ.
Từ trong phiến gió lốc kia phát hiện ra một Đại Bằng Điểu cùng một nhân loại thập giai tu luyện giả, hắn đã mấy lần xuất thủ thế nhưng cuối cùng không thu được kết quả gì.
Mà đã tới mức này, hắn càng không thể buông tha.
Chỉ là, hiện tại hắn đang mượn lôi điện đầy trời để luyện một kiện thần binh, căn bản không thể sử dụng chân thân, thậm chí còn không thể sử dụng linh thể phân thân để truy tung.
Chỉ có thể dùng một tia linh niệm điều khiển một bộ phận linh thể hóa thân là cự chưởng để đuổi theo hai tiểu tử kia.
Nhiều lần thất bại khiến hắn tức giận vô cùng, thế nhưng vừa nghĩ tới thời khắc quan trọng sắp tới, hắn cũng chỉ có thể bỏ qua ý niệm tự mình truy đuổi trong đầu.
Hừ, hai tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia muốn so sự kiên trì, vậy chậm rãi mà chơi đùa đi.
Hắn thu liễm tâm thần, lực chú ý trở về phía bên trong lôi điện, mà chuyện truy đuổi hai tiểu tử kia cứ giao cho một tia thần niệm cùng cự linh chưởng hoàn thành đi.
Hắn tin rằng, sau khi hai tiểu tử kia suy kiệt, chính là lúc bọn chúng bị tóm.
..........
Xoẹt....
Không gian lại một lần nữa bị xé rách, mà Trịnh Hạo Thiên cũng lại một lần nữa từ đó phi thân ra.
Nhưng mà, sắc mặt bọn họ hiện giờ lại cực kỳ khó coi..
Vô luận Trịnh Hạo Thiên tăng tốc đến mức nào, vị linh thể cường giả kia đều tìm được phương vị của hắn. Tuy thủ đoạn của đối phương sử dụng đều giống y hệt nhay - không gian phong tỏa và cự linh chưởng đột tập.
Nhưng cho dù như thế, hai người Trịnh Hạo Thiên vẫn mệt đến nỗi không thở nổi.
Linh thể cường giả, thì ra đây mới chính là thực lực của linh thể cường giả.
"Cứ thế này không xong." An An lại vỗ lên thân thể một sinh mệnh phù triện, giọng nói ngưng trọng: "Chúng ta phải liên thủ đánh tan cự chưởng kia, bằng không chắc chắc sẽ kiệt lực mà chết."
Trịnh Hạo Thiên giãy nảy: "Ngươi điên rồi, đây chính là linh thể cường giả, ngươi muốn chịu chết cũng đừng kéo theo ta."
Hắn đã từng thấy qua uy năng của linh thể cường giả, đặc biệt là ở trong tiểu linh giới, khi đó Liệt Hỏa Linh Giả cùng Thổ Tịch giao chiến khiến hắn đại khai nhãn giới, trong lòng vẫn sợ hãi không ngớt.
Loại trình độ này, tuyệt đối không phải hắn hiện tại có thể thắng được.
"Ngươi yên tâm, cũng không phải linh thể cường giả chân chính." An An bình tĩnh nói: "Nếu họ tự mình đuổi theo, chúng ta sao có thể chạy tới lúc này."
Trịnh Hạo Thiên giật mình, nhớ tới cách thức xuất hiện của cự chưởng trong lòng có chút hiểu ra.
"Nếu ta đoán không sai, người này đã có việc trên người, cho nên không cách nào rời đi, vì thế bàn tay đang đuổi theo chúng ra chỉ là một tia thần niệm cùng một bộ phận lực lượng linh thể, chỉ cần chúng ta hợp lực, vị tất đã không thể đánh tan nó."