"Thất giai..."
"Không ngờ hẳn đã tấn chức đến thất giai rồi."
Mấy vị thái trượng trưởng lão thi nhau chẹp miệng xưng kỳ. Đến lúc này. cho dù là Nghiêm Lôi Minh và Trần Hùng Địch cũng đã tin vào lời An Băng Hải nói.
Nếu không phải Trịnh Hạo Thiên đột nhiên có cảm ngộ, bế quan tu luyện thì hôm nay làm sao có thể đột phá cực hạn. từ giờ trở đi trở thành một tu luyện giả cao giai được.
Tu luyện giả muốn đột phá một giai? Đây là việc nói dễ hơn làm.
Đặc biệt là linh khí sư: muốn đột phá đến đẳng cấp giai hơn đồng thời bảo trì đẳng cấp không thay đổi. thường thường bọn họ phải bỏ ra rất nhiều công sức chuẩn bị.
Cho nên vào giờ khắc này, cho dù là có người bảo với bọn hắn. vụ tập kích Trần Tà và Mặc Không Văn là do một tay Trịnh Hạo Thiên đựng lên. thì bọn họ cũng chỉ cười khẩy mà thôi.
Chỉ là, sau khi cảm ứng được khí tức thắt giai nồng đậm. ngưng thực từ trên người Trịnh Hạo Thiên tỏa ra, biều tình tất cả mọi người đều vô cùng kỳ lạ.
Nghiêm Lôi Minh. Trần Hùng Địch và Dvrơng Bắt ủy đương nhiên là vô cùng cảm khái, còn Cao Cầu lại không hề che đấu sự vui mừng của mình chút nào. hắn cắt tiếng cười dài, nói: "Không nghĩ tới Trịnh Hạo Thiên lại tiếp tục đột phá. Đây thật sự là chuyện vui lớn của Vạn Kiếm tông chúng ta. Ha ha, các vị, chờ sau khi trở về, lão phu sẽ làm chủ, mời mọi người tới uống một chén, thế nào?"
Mấy người Lãnh tiên tử, Thuần Liễu Liễu và Nguyên Liêm lập tức đáp ứng. không chút do dự.
Trong lòng bọn hắn có lẽ cũng có vài phần đố kỵ. nhưng Trịnh Hạo Thiên có thể tấn chức vào lúc này. khiến tất cả mọi người phải công nhận khả năng của hắn. cho nên một chút đố kỵ đó chỉ thoáng lóe lên rồi lập tức biến mắt.
Nghiêm Lỏi Minh phất phất tay áo, nói: "Các vị, lão phu còn phải đi tìm Trần Tà. thứ lỗi không bồi tiếp được."
Dứt lời, hắn liền hóa thành một đạo quang mang, bay về phương xa. Trần Hùng Địch ho khan một tiếng, nói: ''Các vị, người nọ có thể đả thương Trần Tà cả bổn môn và Mặc Không Văn của Ngũ Sát điện, đương nhiên cũng có thể uy hiếp môn hạ đệ tử của các vị. chẳng lẽ các vị nghĩ rằng. một khi đám môn hạ đệ tử đụng độ phải kẻ đó. cũng có thể bỏ lại đồng đội, chạy thoát giống như Mặc Không Văn sao?"
Sắc mặt mọi người đều khẽ biến, đặc biệt là Dương Bất ủy, sắc mặt lại càng trở nên khỏi coi.
Trẳn Hùng Địch nói như vậy. không cẩn nghĩ cũng biết, chinh là đang châm chọc Mặc Không Văn bỏ rơi bằng hữu mà bỏ chạy. Hắn hừ lạnh một tiếng: "Không Văn, sau này hành sự phải cẩn thận hơn một chút, gặp địch quá mạnh mẽ thì phải đặt an toàn bản thân lên đầu. có thể tự động bỏ chạy, ngàn vạn lẳn không được bảt chước người nào đó, bắt giữ hai đồng đội, uy hiếp đồng tộc, hiểu chưa?"
Mặc Không Văn lập tức khom người cung kính nói: "Đệ tử tuân mệnh."
Cơ nhục trên mặt đám người Lành tiên tử đều khẽ giật giật, như cười như không, còn sắc mựt Trần Hùng Địch lại càng xanh lét. Hẳn tức giận hừ một tiếng, cũng hóa thành một đạo quang mang bay đi, chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng đáng đầu nữa.
Dương Bắt ủy lạnh lùng, cười nói: "Không tự xem lại mình dạy đồ ra cái thứ gi lại còn đi chỉ trích người khác, hừ...."
Nguyên Liêm ho nhẹ một tiếng, nói: ''Các vị, thật ra Trần huynh nói cũng có vài phần đạo lý. Lão phu cũng có chút không yên. muốn đi tìm kiếm một phen."
Đám người Lãnh tiên tử ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng đều khẽ gật đầu.
Người nọ quá mức thần bí và cường đại. ngay cả Trần Tà mang theo ngụy pháp khí Khốn Long tác gặp phải người này. e rằng cùng đã lành ít dữ nhiều. Nếu môn hạ đệ tử các phái khác gặp phải, hậu quả chắc cũng chẳng khá hơn được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mà trong Phiêu Miểu vân Hải đều là đệ tử tinh anh ưu tú nhất của các phái, cho dù là ai cùng không thể ngồi yên. không lý tới.
Nguyên Liêm cong ngón tay, liên tục búng ra. truyền tin tức nơi này về cho mấy vị thái trượng trưởng lão trong Phiêu Miểu vân Hải. Tiếp đó toàn bộ mười vị thái thượng trưởng lão ở đây cùng nhau liên thủ. dốc toàn lực tim kiếm mấy ngày.
Chỉ là. thời hạn một tháng đã trôi qua, đệ tử tinh anh các phái cũng phải trở về, nhưng mọi người đều không thu hoạch được gì.
Nghiêm Lôi Minh và Trần Hùng Địch mặc dù không cam lòng, nhưng cũng chẳng biết nên làmthế nào.
Bọn họ thậm chí còn hoài nghi Mặc Không Văn, nhưng lại không có chứng cứ cho nên cũng không có cách nào, cuối cùng đành phải thường thức hương vị ngầm bồ hòn làm ngọt như Hồn Độn sơn.
Thân thể Trịnh Hạo Thiên khẽ rung lên một cái. cảm thụ những cổ khí tức cường đại trấng trợn tra xét thân thể hắn mà không dám có bất cứ chút phản kháng nào.
Những luồng khí tức này. cái nào cùng cường đại vô cùng. Đối diện với chúng. Trịnh Hạo Thiên đã tiến giai thành công nhưng vẫn có vẻ quá nhỏ bé. phảng phất như người ta chỉ cần thò tay ra là có thể dễ dàng bóp chết hắn.
Vào giờ khắc này, tất cả lòng kiêu ngạo và tự tin của hắn đều sụp đồ hoàn toàn.
Nếu hắn có thực lực tương đương với cường giả linh thể, thì những người này làm sao dám trắng trợn dùng thân niệm tra xét như thế. khiến hắn giống như vị đặt dưới kính hiền vi. cả người từ trên xuống dưới bị người ta nhìn không sót chút nào.
Cái cảm giác này thực sự quá khó chịu và cực kỳ nhục nhã.
Bất quá, đối điện với một đám cường giả linh thể. từ tận đáy lòng hắn cũng có một cảm giác bấtlực.
Nhưng cái loại cảm giác nản lòng, bất lực này chỉ lóe lên trong thời gian ngắn, rồi lập tức bị hắn đập tan thành từng mảnh nhỏ.
Hẩn đã nắm giữ lực lượng ý chí cường đại trong thiên địa. bản tâm đã sớm cứng rắn như kim cường. Tuy bị khí thế cường giả trấn áp. nhưng hắn tuyệt đối không bởi thế mà nổi giận.
Lúc này, sau khi nổi khiếp sợ qua đi. trong lòng phảng phất như đang điên cuồng hô hét.
"Thực lực. thực lực. ta muốn thực lực...."
Hắn phảng phất như lại tràn đầy động lực phấn đấu. trong đôi mắt lại trở nên sáng ngời.
Chỉ cần có thực lực cường đại hơn mấy thái trượng trưởng lão. thì hắn mới được bọn họ chẩp nhận và tôn trọng.
Trịnh Hạo Thiên thẩm thể trong lòng, nhất định có một ngày, hắn sẽ khiến mọi người phải nhìn hắn với ánh mất khác, phải khiến cho bọn họ vĩnh viễn không dám khinh suất dùng thần niệm trước mặt minh.
Dẳn dẩn. mấy đạo thần niệm âm hàn. hoặc cường liệt, hoặc là tràn đầy khí tức lãng lệ lẳn lượt rời khỏi thân thể hắn.
Trịnh Hạo Thiên thở phào nhẹ nhôm một hơi. sắc thái khác thường trong con ngươi dẩn đần bình ồn trở lại.
Hắn chậm rãi đứng lên, sải bước ra ngoài.
Lúc này. trên người hắn đã không còn lộ ra bất cứ cảm xúc xao động nào nữa rồi. giống như chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh vậy.
Tại cửa huyệt động. Dư Uy Hoa đang đứng yên, vẻ mặt nghiêm nghị. Tuy hắn không hề yêu hóa biến thân, nhưng trên người lại tràn ngập một loại khí tức kiên cường quyết liệt.
Mười cường giả linh thể trắng trợn dừng thần niệm tra xét, hắn đương nhiên cũng có cảm ứng.
Tâm tình Dư Uy Hoa giờ khắc này tuyệt đối không bình tĩnh nổi. sở dĩ hắn đứng ở cửa huyệt động, cũng là có ý định xả thân ngăn địch. Nếu đám cường giả linh thể muốn xông vào chỗ Trịnh Hạo Thiên bế quan tu luyện, thì trước tiên phải bước qua xác hẳn đà.
Bất quá, đám cường giả linh thể này cũng không quá đáng, sau khi Trịnh Hạo Thiên xuất động, tuyệt đại đa số thần niệm đều đột nhiên biến mất.
"Hạo Thiên. Uy Hoa. các ngươi ra đi." Một giọng nói quen thuộc vang lên bên ngoài động.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, thẩm thở phào một hơi nhẹ nhôm.
Hai đạo thân ảnh vừa lóe lên đã rời khỏi huyệt động, lao đi nhanh như chớp, trực tiếp xuất hiện trước người Cao cầu.
"Bái kiến thái trượng trưởng lão."
Đối diện với thái trượng trưởng lão của bổn môn. tâm tình của bọn họ hoàn toàn thả lòng, không còn cảm giác phẫn nộ mà nặng nể lúc trước.
Cao Cầu mỉm cười gật đầu, nói: "Hạo Thiên ngươi... quả nhiên không làm ta thất vọng."
Trịnh Hạo Thiên vội vàng nói: "Thái thượng trưởng lão. đệ tử lần này tấn chức bất quá chỉ là may mắn và thôi."
Cao Cầu không nhịn được, cất tiếng cười ha hả, nói: ''Tu luyện giả tiến giai chính là kết quả của việc tích lũy thực lực. Nhưng muốn thuận lợi tiến giai, kỳ thật cũng là vận may. Hắc hắc, năm đó lão phu cũng từ một đám may mắn mà chui ra. Ngươi đó, không cần khiêm tốn thế đâu...."
Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người. Không nghĩ tới, vị thái trượng trưởng lão này cùng có lúc khôi hãi như thế.
Nhưng hắn lại không biết, tâm tình Cao cầu lúc này thật sự là rất tốt. có thể nói là mấy chục năm qua chưa từng có.
Bát đại siêu cấp môn phái mặc dù dà kết thành liên minh, thậm chí còn dùng chung nguồn tài nguyên trong Phiêu Miểu vân Hải. nhưng thực chất. giữa các môn các phái vẫn quan hệ cạnh tranh.
Hiện giờ mấy người Trịnh Hạo Thiên có biểu hiện xuất sắc như vậy. công lao của hắn cùng càng lớn, sau này được môn phái đánh giá càng cao.
Trịnh Hạo Thiên đảo mất nhìn sang bên cạnh, thấy An Bàng Hải đang im lặng đứng một bên, vội vàng nói: "An sư tỷ. đa tạ sư tý đã hộ pháp cho tiểu đệ."
An Băng Hải khẽ mỉm cười, nói: "Sư đệ. quá khách khí rải."
Cao Cầu thu hồi vẻ tuơi cười, cong ngón tay búng ra. một bình ngọc đã rơi trên tay An BăngHải.
"Người có công thủ hộ đệ tử bổn tòng, đây là lão phu thường cho ngươi, nhận lấy đi."
An Băng Hải hơi do dự một chút, cuối cùng khẽ khom người, nói: "Trướng giả ban thường không dám từ. đa tạ Cao thái trượng trưởng lão."
Cao Cầu nhẹ nhàng nói: "Hạo Thiên, nếu các ngươi đã xong xuôi, vậy theo An Băng Hải trở về Vân Hải đi."
Trịnh Hạo Thiên nghiêm nghị nói: ''Thái thượng trưởng lão, thời gian săn thú còn chưa kêt thúc, cho nên...."
Nhưng hắn còn chưa kịp nói xong thì Cao cầu đã vung tay chặn lại, đem chuyện một vị cao thủ thần bí đột nhiên xuất hiện ngoài vân hải. đồng thời đánh trọng thương Mặc Không Văn. tập sát Trẳn Tà kể lại một lượt.
Hắn trầm giọng nói: "Người này lai lịch quỷ dị khó lường, trước khi điều tra rõ. các ngươi phải hành động cấn thận, cho nên lần săn thú này không cẩn tiếp tục nữa."
Lúc này Trịnh Hạo Thiên mới gật mạnh đầu, bất quá, trong ánh mắt hắn và Dư Uy Hoa nhìn về phí An Bàng Hải lại ít nhiều có một chút áy náy và tạ lồi.
Vị An sư tỷ này đã thủ hộ an toàn cho bọn hẳn. tuyệt đối có thể nói là tận tâm tận lực, nhưng bọn hẳn lại lợi dụng chuyên này, khiến nàng đứng ra làm chứng cho bọn hắn.
Bất quá, nếu không phải như vậy. đám người Nghiêm Lõi Minh làm sao lại dề dàng tin tưởng chuyện này không liên quan đến bọn hắn.
Trong tai Trịnh Hạo Thiên và Dư Uy Hoa đột nhiên vang lên thanh âm lầm bẩm, tựa như tiếng côn trùng của Cao cầu.
"Trên người Trần Tà có mạng ngụy pháp khí Khốn Long tác. Dù sao cũng là một kiện chí bảo. Có lẽ là Mặc Không Văn tham bảo bối. cho nên liên hợp môn hạ Ngũ sát điện vây giết người này. Hắc hắc, bất quá chuyện này chẳng có chứng cứ, Nghiêm Lõi Minh cũng chẳng làm gi được, cứ để cho bọn chúng chó cắn chó. chúng ta đứng ngoài xem trò vui đi."
Trịnh Hạo Thiên Dư Uy Hoa hai người đưa mắt nhìn nhau. Lúc này bọn họ mới hiểu ra. thì trong lòng đám thái trượng trưởng lão đều nghi ngờ như vậy.
Cao Cầu vừa vung tay áo lên. đã tạo ra một cơn cuồng phong, mọi người vào bên trong, đồng thời hóa thành một đạo quang mang, bay thẳng vào trong vân hải.
Hiện giờ ở ngoài vân hải đã có chút hung hiểm, hắn cũng không muốn hai nhân tài mới xuất hiện của bổn tông này lại gặp phải nguy hiểm gì....