"Hô…."
Thân hình đang bay của Trịnh Hạo Thiên đột nhiên ngừng lại, hắn đảo mắt nhìn một vòng, nói: "Mộng Yểm, chúng ta trở về thôi."
Lúc này, bọn họ đã dừng lại bên trong Trấn Ma Tháp gần mười ngày.
Trong mười ngày này, bọn họ thu nạp ít nhất hơn vạn thiên ma. Có thể lấy được chiến tích như vậy, hiển nhiên là dựa vào tốc độ phi hành cực kỳ mau lẹ của Độn Thiên Chu cùng nhãn lực cường đại của Trịnh Hạo Thiên, nhưng trọng yếu nhất là bởi vì có Mộng Yểm tồn tại.
Khi nó sử dụng viên bát ( bát, chén tròn ) thả ra một mảnh bóng đêm, trên căn bản tất cả thiên ma đều không có chút năng lực chống cự bị thu nạp vào.
Duy chỉ có một lần gặp phải một con thiên ma biến dị, cư nhiên không bị lực lượng tinh thần Mộng Yểm khống chế mà bỏ chạy rời đi, vẫn là Trịnh Hạo Thiên xuất thủ lấy Quang Minh kiếm đánh trọng thương nó, cuối cùng mới thuận lợi bắt được.
Thực lực Mộng Yểm mặc dù cường đại, nhưng dù sao thương thế vẫn chưa lành, không cách nào phóng ra lực chiến đấu cường đại nhất.
Bất quá, ở phụ cận con thiên ma biến dị này, bọn họ lại thu hoạch được hai trăm thiên ma, coi như là chuyện mừng ngoài ý muốn.
Hiện tại, Trịnh Hạo Thiên đã tiêu hao linh quang cùng sinh mệnh phù triện hều như sạch sẽ, không thể nào điều khiển Độn Thiên Chu phi hành không ngủ không nghỉ nữa.
Mà hoàn cảnh ở đây, trừ phi là vạn bất đắc dĩ, nếu không hắn tuyệt đối không hóa thành chim đại bàng, cho nên lúc này hắn mới đưa ra đề nghị trở về.
Mộng Yểm chần chờ một chút, nói: "Đáng tiếc, số lượng thiên ma chúng ta thu thập được quá ít, nhiều nhất chỉ có thể tấn thăng linh khí hắc ám đến bảo khí thôi."
Trịnh Hạo Thiên hơi giật mình, lúc này số lượng thiên ma trong tay bọn họ đã hơn một vạn rồi, cư nhiên chỉ có thể làm linh khí tấn thăng bảo khí….
"Mộng Yểm, cần bao nhiêu thiên ma mới có thể làm cho bát tròn tấn thăng đến pháp khí?"
"Ít nhất phải trăm vạn thiên ma, mới có thể khiến nó tấn thăng đến ngụy pháp khí, về phần pháp khí chân chính thì…" Mộng Yểm suy tính một chút, nói: "Vậy còn phải xem cơ duyên xảo hợp nữa, bất quá phải tiêu hao ít nhất là một ức thiên ma trở lên."
"Một ức…"
Trịnh Hạo Thiên hít một hơi lãnh khí thật sâu, mặc dù hắn đã sớm biết, muốn đạt được pháp khí cũng không dễ dàng, nhưng mà khó khăn này thật sự quá mức cường đại đi.
"Thật ra thì, chúng ta chưa chắc phải thu thập một ức thiên ma." Thanh âm Mộng Yểm tiếp tục vang lên: "Chỉ cần chúng ta có thể bắt đầu vài đầu Ma Vương, vậy khả năng khiến nó tấn thăng pháp khí ngược lại còn cao hơn một bậc."
"Ma Vương…." Trịnh Hạo Thiên liên tục cười khổ, nói: "Tốt hơn chúng ta chậm rãi thu thập thiên ma cho rồi."
Ma Vương, đây chính là tồn tại cường đại ngang với linh giả trong nhân loại, hiện tại Trịnh Hạo Thiên sao có thể chọc vào.
Lấy ra ngọc bài, Trịnh Hạo Thiên đối chiếu phương vị một chút, nói: "Mộng Yểm, ngươi ẩn tàng cho kỹ, chúng ta phải trở về thế giới nhân loại rồi."
"Ta biết." Mộng Yểm tựa hồ biết Trịnh Hạo Thiên đang lo lắng chuyện gì, nói: "Chỉ cần ta không hiện thân ra ngoài, nhân loại các ngươi sẽ không thể nào cảm giác sự tồn tại của ta."
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, năng lực ẩn nấp của Mộng Yểm có thể nói là đệ nhất thiên hạ, trừ phi là vị thái thượng trưởng lão Thất Nguyên Mon kia lần nữa trở về Phiêu Miểu đại lục, hơn nữa còn đối mặt với hắn, nếu không hắn quả quyết không ai có thể nhìn ra hành tung.
Thân hình khẽ động, Độn Thiên Chu biến thành một đạo mây hồng, trong nháy mắt bay về truyền tống trận nhân loại phương xa.
Lúc còn cách truyền tống trận mười dặm, hắn thu hồi Độn Thiên Chu, dùng Phù Quang Lược Ảnh thuật chạy tới truyền tống trận đồ.
Tu luyện giả ngũ giai tuy đã là tu luyện giả trung cấp rồi, nhưng mà có thể có được linh khí phi hành cùng linh khí thuẫn bài vẫn ít ỏi không có ai.
Bình thường đệ tử ngũ giai Vạn Kiếm Tông ở Luyện Yêu động cùng Trấn Ma Tháp, đều sử dụng linh khí chi quang chạy trối chết, đuổi theo kẻ dịch, đi đường thì toàn dùng Phù Quang Lược Ảnh thuật.
Trịnh Hạo Thiên làm như vậy, chính là không muốn chọc người ta chú ý.
Quả nhiên, lúc hắn tiến vào bên trong truyền tống trận đồ, cũng không có người nào đặc biệt chú ý đến hắn.
Sau khi lấy ra mười tấm linh khí phù triện, Trịnh Hạo Thiên đã được truyền tống về Phượng Sồ Phong.
Nhìn quang mang bạch sắc quanh người chậm rãi thối lui, trên đỉnh đầu là ánh sáng mặt trời chói mắt, Trịnh Hạo Thiên thậm chí còn cảm thấy bồi hồi không dứt. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Đây là lần đầu tiên hắn tiến vào Trấn Ma Tháp, địa phương vĩnh viễn không có ánh sáng mặt trời tồn tại.
Cho nên khi đi ra ngoài, nhìn thấy ánh mặt trời chói chang kia, không khỏi cảm thấy một tia thân thiết.
Song, ở sâu trong đầu hắn, một thanh âm hài hòa vang lên: "Ánh sáng đáng ghét, nhân loại các ngươi thật là kỳ quái, tại sao muốn sống dưới ánh sáng chứ?"
Trịnh Hạo Thiên hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức thấy buồn cười.
Chuyện này có lẽ là chuyện bất đồng lớn nhất giữa nhân loại cùng thiên ma.
Hắn đảo mắt một vòng, lúc này trong truyền tống trận đồ truyền ra ngoài dãy người không ngớt. Hiển nhiên là sau khi chiến tranh cùng Kim Cương nhất tộc, Luyện Yêu Động cùng Trấn Ma Tháp lần nữa khôi phục lại phồn vinh.
Bước nhanh rời khổi Phượng Sồ Phong, ở ngoài ngọn núi điều khiển Độn Thiên Chu trở về Bạch Thảo Phong.
Nhưng mà, hắn vừa mới tới Bạch Thảo Phong, thậm chí còn chưa tiến vào, đã thấy được mấy thân ảnh quen thuộc ở lưng chừng núi.
Bọn họ vũ động quyền cước, đang luận bàn vũ kỹ, tràng diện cực kỳ náo nhiệt.
"Dư thúc, Lâm thúc, Nhạc thúc, các người đã trở lại…"
Trịnh Hạo Thiên hưng phấn gọi một tiếng, linh lực cuồn cuộn dưới chân, tốc độ Độn Thiên Chu lập tức tăng vọt gấp đôi, nhanh chóng hạ xuống trước đám người.
Khi hắn tới trước phòng ốc, đám người Dư Kiến Thăng đã thu hồi quyền cước, cười dài nhìn lại.
"Hạo Thiên, lần này ngươi đã đại xuất danh tiếng rồi, ngay cả chúng ta ở Phi Thiên Phong cũng nghe được rất nhiều lời đồn đại về ngươi." Dư Kiến Thăng bước nhanh tới, đánh giá trên dưới Trịnh Hạo Thiên một phen, nặng nề đánh một quyền lên bả vai hắn, hưng phấn nói: "Ngươi, không làm cho Tiểu Linh giới Hàn Lâm chúng ta mất thể diện mà."
Trịnh Hạo Thiên gật gật đầu, hắn biết Dư Kiến Thăng rất nặng tình với quê hương, mặc dù đi tới Đại Linh giới, nhưng vẫn chưa quên tất cả về Tiểu Linh giới, cho nên sau khi nghe được thanh danh của mình mới lộ ra vẻ vui vẻ như thế.
Nhạc Mãnh than nhẹ một tiếng, nói: "Hạo Thiên, ngươi đã là linh khí sư ngũ giai. Mấy trưởng bối chúng ta ở trước mặt ngươi, thật là xấu hổ mà."
Đôi mắt Trịnh Hạo Thiên chợt lóe tinh quang, nói: "Nhạc thúc, tất cả các vị đều tấn thăng tứ giai rồi, chắc chắn không còn cách xa ngũ giai đâu."
Nhạc Mãnh hơi nắm chặt tay lại, nói: "Cho dù chúng ta tấn thăng ngũ giai, cũng không cách nào cùng…" Hắn điểm nhẹ ta lên lồng ngực Trịnh Hạo Thiên, mỉm cười nói: "So được với quái thai này."
Dư Kiến Thăng cùng Lâm Bảo Hoa nhìn nhau cười một phen, hàm ý những lời này, chỉ có ba người bọn họ rõ ràng.
Trịnh Hạo Thiên cười nhẹ, nói: "Lâm Đình cùng Uy Hoa đâu?"
"Bọn chúng vừa gặp nhau đã không yên rồi." Lâm Bảo Hoa tức giận: "Chúng đến hậu sơn tỷ võ."
Dư Kiến Thăng nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Hạo Thiên, hai đứa chúng trẻ tuổi không hiểu chuyện, sau ngày ngươi cần phải quan tâm một chút, tránh cho chúng thua thiệt."
Trịnh Hạo Thiên cười khổ gật đầu, trong lòng cũng thầm nghĩ, bọn họ so với ta còn lớn hơn vài tuổi mà.
Bất quá, những lời này của Dư Kiến Thăng, bất luận là Lâm Bảo Hoa hay Nhạc Mãnh tựa hồ đều đồng tình, chuyện này càng làm cho hắn có chút buồn bực.
Vẻ mặt Nhạc Mãnh đột nhiên ngưng tụ, nói: "Hạo Thiên, mấy người chúng ta đang tu luyện trên Phi Thiên Phong, thì Vân Thái Thượng trưởng lão đột nhiên đuổi xuống, nói ngươi muốn dẫn chúng ta đi tới một thánh địa tốt hơn tu luyện."
Trịnh Hạo Thiên cũng không giấu diếm, lập lại lời Vân Thái Thượng trưởng lão một lần.
Chân mày Nhạc Mãnh khẽ nhíu, nói: "Đây là tâm ý chân thành của Vân Thái Thượng trưởng lão, nếu mà vận dụng tốt, đối với ngươi, đối với cả Bạch Thảo Phong đều là ích lợi rất lớn, ngươi cần phải lựa chọn cho tốt đó."
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, nói: "Nhạc thúc, tiểu chất đã tính toán rồi, ngài giúp đỡ tham khảo một chút xem sao."
Dư Kiến Thăng cùng Lâm Bảo Hoa liếc mắt nhìn nhau, cũng ngậm miệng lại, nghe bọn hắn thảo luận.
Ở thế hệ ba người, Nhạc Mãnh không thể nghi ngờ có kiến thức rộng rãi nhất, kinh nghiệm phong phú tuyệt đối vượt xa hai người bọn họ, cho nên hai người bọn họ cam tâm tình nguyện làm thính giả.
Chỉ chốc lát sau, thúc chất hai người Trịnh Hạo Thiên đã thương nghị thỏa đáng.
Mà lúc này, Hoắc Khánh Cương mới từ xa chạy tới, cao giọng nói: "Trịnh sư huynh, Truyện sư thúc cùng Phượng Sồ Phong Cao sư huynh, còn có…" Hắn dừng một chút, thanh âm có chút nhẹ lại: "Còn có Khô Vinh Phong Miêu Bồi Đức sư…sư thúc tới thăm."
Hoắc Khánh Cương đi theo Trịnh Hạo Thiên đã lâu, tự nhiên biết rõ tình cảm giữa Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư, cho nên lúc nhắc tới Miêu Bồi Đức giọng nói mang vài phần quái dị.
Trịnh Hạo Thiên cùng Nhạc Mãnh nhìn nhau cười một tiếng, bọn họ vừa mới đề cập tới mấy người này, không nghĩ tới vừa nhắc bọn họ đã cùng nhau chạy đến rồi.
Nhạc Mãnh trầm giọng nói: "Hạo Thiên, dao sắc dễ đứt tay, lập tức quyết định đi, nếu không chậm trễ lại sinh biến."
Trịnh Hạo Thiên ngưng trọng gật đầu, nói: "Tiểu chất hiểu rồi."
Tuy nói hiện giờ hắn có địa vị tương đối cao ở Bạch Thảo Phong, cho dù là Truyện Phàn Cao khi phái Hoắc Khánh Cương đến báo tin cũng nói là mang người đến thăm, nhưng Trịnh Hạo Thiên cũng không muốn ở một chỗ ngồi chồ khách đến bái phỏng.
Lúc này, bên trong đại sảnh Bạch Thảo Phong, hai phụ tử Truyện Cảnh Thụy đang nhiệt tình trò chuyện cùng Miêu Bồi Đức.
Đặc biệt là lão nhân Truyện Cảnh Thụy, vẻ mặt càng tươi rói, giống như trẻ lại vài chục tuổi vậy.
Bạch Thảo Phong kể từ khi có Trịnh Hạo Thiên gia nhập, địa vị ở trong Vạn Kiếm Tông tăng lên tương đối nhanh.
Trước kia cho dù phong đầu vô danh ở chung quanh cũng chưa chắc có người nguyện ý đến Bạch Thảo Phong. Mà hiện tại ngay cả danh nhân trung phong đầu đều liên tiếp tới thăm hỏi.
Mặc dù Truyền Cảnh Thụy biết bọn họ tới đây thật ra là vì Trịnh Hạo Thiên, nhưng lão vẫn an lòng, sự đắc ý khó có thể tả được.
Nhìn thấy Trịnh Hạo Thiên tiến vào bên trong đại sảnh, Truyền Cảnh Thụy hiển nhiên tự mình đứng lên, cười nói: "Hạo Thiên, mau tới ra mắt hai vị khách nhân."
Trịnh Hạo Thiên vội vàng bước nhanh lại, đi tới trước mặt hắn, nói: "Sư tổ, ngài ngồi đi."
Truyền Cảnh Thụy vung tay áo lên, nói: "Yên tâm, thân thể sư tổ ngươi rất khỏe mạnh, cho dù sống thêm năm trăm năm nữa cũng không có vấn đề gì.
Trịnh Hạo Thiên cùng Truyện Phàn Cao đều cười khổ tiếp lời, bất quá trừ phi tấn thăng đến cảnh giới linh thể, hoặc là phục dụng thiên tài địa bảo gì đó trong truyền thuyết, nếu không nguyên thọ nhân loại há có thể dễ dàng đạt tới năm trăm năm.
Truyền Cảnh Thụy cất cao giọng: "Hai vị này có việc muốn thương lượng với ngươi, Hạo Thiên…" Hắn thâm ý nhìn Trịnh Hạo Thiên sâu sắc một cái, nói: "Bạch Thảo Phong chúng ta tất cả đều do ngươi làm chủ."
Dứt lời, hắn gật gật đầu về mọi người, rồi xoay người rời khỏi đại sảnh.