Tiếng hò hét trong thành dần dần lắng xuống. Viên nhân kẻ thì trốn chạy kẻ thì đã chết. Ngoại trừ một số kẻ đang nằm rên rỉ trên đất, giờ toàn thành không còn thấy bóng dáng của Kim Cương nhất tộc nào khác.
Số lượng lớn nhân loại tu luyện giả vẻ mặt hưng phấn thu dọn chiến trường, từ ánh mắt bọn họ có thể thấy được trận chiến này đã đem lại cho bọn họ không ít chiến lợi phẩm.
Mà trên thực tế đúng là vậy, ngoại trừ những người đã bị chết, lúc này đây những người còn sống tuyệt đối có thể lấy được không ít đồ tốt, so với việc thường ngày xâm nhập vào yêu động của đồng giai hay vào trấn ma tháp thì có lời hơn nhiều.
Nhưng không phải tất cả đều đang thu gom chiến trường. Đám người đứng đầu nhân loại tu luyện giả và một số linh khí sư đã sớm hội tụ ở ngoài thành.
Trịnh Hạo Thiên lật qua lật lại Kim cương chiến kỳ nói :" Chiến kỳ này không biết là dùng vật gì tạo nên, vậy mà lại bền chắc như thế." Bên cạnh hắn là hơn mười vị lục giai cường giả và những nhân vật đứng đầu linh khí sư giống như những vì tinh tú đang vây quanh ánh nguyệt vậy.
Tuy hắn chỉ là tứ giai tu luyện giả, nhưng tuyệt không một ai đem cách đối đãi với tứ giai tu luyện ra đối đãi với hắn.
Vưu Tĩnh Khang cười khổ một tiếng nói :" Trịnh sư đệ, đây là thủ pháp đặc thù của Kim Cương nhất tộc. Nghe nói rất nhiều cường giả của Kim cương nhất tộc đều lấy chiến kỳ làm thần bình. Hắc hắc, chúng ta đã tận mắt nhìn thấy không thể không tin rồi."
Đa số luyện yêu võ giả vẫn còn thấy sợ hãi liền gật đầu đồng ý. Từ Bang Thành trước khi chết đã cắm chiến kỳ vào thân mình, huyết tế toàn bộ huyết dịch trong cơ thể, khắc sâu ấn tượng vào mọi người và vĩnh viễn khó có thể phai mờ.
An Vu Tuệ mỉm cười nói :" Trịnh sư đệ, Truyền Tống Trận đã bố trí ổn thỏa rồi, ngươi xem..."
Trịnh Hạo Thiên bật cười nói :" Truyền Tống Trận đã bố trí thỏa đáng, tiểu đệ tất nhiên là phải nghe theo sự sắp đặt của sư tỷ rồi."
Trong lòng mọi người không khỏi than thầm oán thán. Ngươi mà sống tốt vậy thì mới gọi là có quỷ rồi.
An Vu Tuệ khẽ gật đầu , đưa tay làm thủ thế mời, đưa mọi người tới một mảnh đất trống.
Đây là nơi bằng phẳng nhất ngoài thành, lại qua sự gia công của linh khí sư đúng là trơn nhẵn như gương. Lúc này trên mặt đất dày đặc những đường vân kì dị. Trong những đường vân này dường như còn ẩn chứa một loại lực lượng thần bí. Bọn hắn vừa đứng trên đều cảm nhận được một cảm giác kì dị làm tâm thần dao động.
Trịnh Hạo Thiên tới trung tâm trận đồ rồi đặt Kim cương chiến kỳ lên một khối bình đài tứ phương. Sau đó lấy ra một khối ngọc thạch, ghi lại hết những kinh nghiệm mình trải qua trong trận chiến này rồi đặt ở bên cạnh chiến kỳ.
Đám người An Vu Tuệ đồng thời lấy ra một khối ngọc thạch, đem hết những gì bọn họ nghe được nhìn được vào khối ngọc thạch.
Tuy của mỗi người đều khác nhau. Nhưng lúc đoạt chiến kỳ, người nào cũng góp sức nhiều nhất thì không dám có chút hàm hồ.
Dù sao ở đây có rất nhiều người mà cũng không phải là người mù. Là trung phong cường giả cũng dám mở to mắt thao láo bịa đặt.
Xong xuôi mọi thứ, tất cả lui ra khỏi trận đồ. An Vu Tuệ nhẹ nhàng vung tay lên. Mấy vị linh khí sư tu luyện trận pháp liền tiến lên trước, đem các linh khí phù triện đã được chuẩn bị đặt vào các vị trí mấu chốt.
Sau một lát, một đạo cự đại bạch quang bao phủ cả trận đồ. Khi bạch quang tiêu tan hết, chiến kỳ cùng khối ngọc thạch trong trận đồ hoàn toàn biến mất.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Hạo Thiên nhìn thấy Truyền Tống Trận đồ. Trên mặt hắn vẫn thản nhiên nhưng trong lòng thì đang tấm tắc khen kì lạ.
Hâm mộ là hâm mộ, hắn hoàn toàn không có ý định chuyển thành tu trận pháp sư. T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn
Thiên phú của mỗi người rất khác nhau. Hắn có thể đạt được thành tựu lớn lao từ ngọc phù sư thượng cũng không có nghĩa là hắn thích hợp trở thành trận pháp sư.
Đang lúc mọi người nhẹ nhõm thở một hơi, trận đồ bỗng nhiên lay động, sau đó một đạo bạch sắc huyễn ảnh từ trên bình đài lượn lờ bay lên;.
Đám người linh khí sư An Vu Tuệ đều nhìn nhau. Mặc dù các nàng cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện này.
Nhưng mà đến khi mọi người nhìn rõ ràng huyễn ảnh trong trận đồ, sắc mặt không khỏi đại biến, đồng loạt khom người hô vang :" Bái kiến Vân thái thượng trưởng lão."
Trịnh Hạo Thiên không khỏi rùng mình, thái thượng trưởng lão....
Đây chính là cường giả đứng đầu trong Vạn Kiếm Tông. Cho dù là nhân vật tuyệt đỉnh như Văn Nhân Băng Oánh khi đứng trước thái thượng trưởng lão môn này cũng phải khom lưng cúi đầu cung kính lễ phép.
Trịnh Hạo Thiên lập tức theo mọi người khom lưng cúi xuống đồng thời khóe mắt liếc nhìn lên.
Huyễn ảnh này hiện ra một vị lão giả nho sinh, gương mặt hòa nhã giống như một vị đại thúc mang nụ cười chân thành.
Nhìn thấy thái độ của những người khác Trịnh Hạo Thiên cũng hiểu rõ vị lão nhân này quyết không thể coi thường.
Vân thái thượng trưởng lão chậm rãi gật đầu một cái nói :"Các ngươi làm rất tốt, trong hai mươi thành xếp thứ ba."
Mọi người kinh ngạc liếc nhìn nhau, vừa mừng vừa sợ.
Xếp thứ ba...Đối với tất cả mà nói đây là vinh quang to lớn không thể xem nhẹ.
Đến tận đây, mọi người nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên mang theo ánh mắt khác thường. Dù sao công lao lớn nhất trong trận chiến này đã bị vị thanh niên tứ giai cường giả này đoạt mất rồi. Sau khi trở về tông môn không biết sẽ được ban thưởng hậu hĩnh thế nào.
Vân thái thượng trưởng lão nhìn khắp lượt không bỏ sót một gương mặt nào. Hắn chậm rãi nói :"Lão phu có tin tức phải báo cho các ngươi, và muốn các ngươi đi làm."
"Xin người phân phó." Mọi người lại khom người nói .
"Theo tin tức của lão phu, Tích thành cách đây mấy vạn dặm đột nhiên truyền tống đến một loạt Kim Cương vương tộc. Bọn chúng đột nhiên xuất hiện khiến cho đệ tử bổn môn ở Tích thành trở tay không kịp. Chẳng những công thành thất bại mà còn thương vong thê thảm." Vân thái thượng trưởng lão trầm giọng nói :" Hôm nay Kim cương vương tộc sẽ đem theo người tiến về Thái thành. Mấy người các ngươi mau thu dọn lập tức đến viện trợ."
Sắc mặt tất cả khẽ biến. Tuy ngoài miệng đã đáp nhưng người nào người nấy ánh mắt lập lòe, tựa hồ có chút kiêng dè.
Vân thái thượng trưởng lão chăm chú nhìn tất cả rồi nói tiếp :" Ta hiểu các ngươi đang suy nghĩ gì. Nhưng các ngươi phải nhớ kĩ, bất luận các ngươi thuộc phong nào, nhưng vinh viễn đều thuộc về môn hạ đệ tử của Vạn Kiếm Tông. Lần này nếu chỉ khoanh tay đứng nhìn như vậy sau này các ngươi có gặp nạn tất nhiên sẽ không có ai đến giúp các ngươi." Hắn nhẹ nhàng vung tay áo nói :" Lần này cứu viện, nếu người nào dám không tận tâm tận lực mà làm qua loa cho xong, lão phu nhất định sẽ bẩm báo chưởng giáo chân nhân, trục xuất khỏi môn phái."
Lời của hắn tuy không nặng,cũng không nghiêm khắc, nhưng lại ẩn chứa cự đại sát khí. Trong nội tâm bọn họ không dám có chút gì muốn làm trái.
Vân thái thượng trưởng lão nhẹ nhàng nói :" Các ngươi....tự giải quyết cho tốt."
Vừa dứt lời, phiến huyễn ảnh trong trận đồ liền biến mất
Mọi người vẫn đứng thẳng, nhìn nhau cười khổ. Ai cũng không ngờ rằng lại bị nhận nhiệm vụ khó nhằn như vậy.
Vưu Tĩnh Khang than nhẹ một tiếng nói :" Trịnh sư đệ, theo ý kiến của ngươi phải làm thế nào?"
Đại Linh giới quả nhiên là kẻ mạnh làm vua. Tuy Trịnh Hạo Thiên chỉ có tu vi tứ giai nhưng thực lực cường đại hắn thể hiện ra, Vưu Tĩnh Khang càng phải hỏi hắn đầu tiên.
Trịnh Hạo Thiên trầm ngâm một lát rồi nói :" Không đi không được."
Mọi người lần lượt gật đầu, An Vu Tuệ nói :" Mấy người chúng ta đều bị thái thượng trưởng lão nhìn đúng mặt, dù thế nào cũng phải đến đó. Nhưng mà ở đây phải lưu lại một số người nhất định để quét sạch chiến trường và cũng không thể yếu quá, đề phòng trường hợp bọn Viên nhân quay đầu đâm chúng ta. Chúng ta sẽ không còn mặt mũi nào nữa."
Vưu Tĩnh Khang than nhẹ một tiếng nói :" Ngu huynh trước khi đi, gia sư từng có nói , Đại năng nhân tộc chúng ta sẽ đích thân ra tay chặt đứt liên lạc cùng thông đạo nối với Đại Tiểu linh giới. Nhưng bây giờ...ài..."
Trước mặt mọi người tuy hắn không dám nói vô lễ với những đại năng môn của nhân tộc nhưng chút tư vị oán hận trong đó thì mọi người đều rõ.
Chỉ là lúc này tâm tư của mọi người đều giống nhau, đều có chút bất mãn với những đại năng.
Tuy nhiên bọn họ không biết, cái mà đại năng nhân tộc làm được cũng chỉ là hạn chết Kim cương nhất tộc tiến hành quy mô truyền tống mà thôi. Mà truyền tống quy mô nhỏ trăm người trở xuống thôi căn bản chính là khó lòng phòng bị.
Nhưng trăm người đến đây cũng không ảnh hưởng gì lớn tới đại cục. Kim cương nhất tộc thông minh thì quyết không thể đưa ra lựa chọn gần như chịu chết này. Những kẻ này nhất định là có mục đích khác mà đại năng nhân tộc không thể dự đoán được.
Trịnh Hạo Thiên hơi nhếch khóe miệng, trong lòng hắn tự nhiên cảm ứng được một hướng nhìn nào đó.
Ẩn ẩn, hắn dường như dự cảm được hướng nhìn đó ẩn chứa sự nguy hiểm cực lớn.
An Vu Tuệ chú ý đến động tác của hắn liền nhìn sang hướng đó một cái, trong nội tâm hiểu rõ liền trấn an hắn :" Trịnh sư đệ, ngươi không cần lo lắng."
Trịnh Hạo Thiên khẽ giật mình, thầm nghĩ ta có thể lo lắng cái gi đây?
Nhưng trên mặt hắn lại mang theo một nụ cười nói :"Đa tạ An sư tỷ."
An Vu Tuệ khẽ gật đầu nói tiếp :" Tuy là những kẻ Kim cương vương tộc có thực lực khá mạnh nhưng chúng ta nếu như có sự chuẩn bị nhất định sẽ không rơi vào thế hạ phong."
"Không sai, Vân thái thượng trưởng lão cũng nói ;các sư huynh đệ ở Tích thành sở dĩ gặp thất bại là vì những kẻ này tới đột ngột, nên bọn họ vội vàng không có sự chuẩn bị thôi." Trầm Kim Đồng cũng tán đồng :" Trừ khi cả đám đấy cùng thi triển Kim cương huyết tế, nếu không cũng chưa chắc có thể làm gì chúng ta."
Vưu Tĩnh Khang cũng gật đầu nói :" Sư đệ nói rất đúng. Hơn nữa Cao Thăng sư huynh lại là đệ tử hạch tâm của Phượng Sồ phong. Tu vi đã vượt xa đông giai huynh đệ, dưới sự dẫn đầu của huynh ấy có gặp Kim cương vương tộc cũng thừa sức tự bảo vệ mình."
Trịnh Hạo Thiên đang cười tủm tỉm bỗng nhiên sắc mặt có phần khó hiểu, hoài nghi hỏi :" Kim cương vương tộc với Cao Thăng sư huynh có liên quan gì?"
An Vu Tuệ kinh ngạc hỏi :" Trịnh sư đệ chả lẽ không biết? Cao Thăng sư huynh dẫn đầu đồng môn đệ! Tự mình công hạ Thái thành, đoạt được Kim cương chiến kỳ, xếp đệ nhất trong mười hai thành à !"
Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên càng lúc càng khó coi, hắn bỗng nhiên chỉ tay về phương hướng cảm thấy nguy hiểm , lạnh lùng nói :"Thái thành ở hướng này?"
An Vu Tuệ không hiểu gì gật đầu, không rõ Trịnh Hạo Thiên vì sao kích động như thế.
Mí mắt bỗng nháy liên hồi, Trịnh Hạo Thiên liền dậm mạnh chân xuống đất, bảo khí Độn Thiên châu đã đột ngột xuất hiện dưới chân. Sau đó hóa thành đạo bạch quang, nháy mắt phóng vút xa không thấy ....