Khí tức dâng trào trong nháy mắt đã lan rộng, toàn bộ thành thị đều cảm ứng được cổ khí tức khủng bố. Tất cả những người giao chiến đều ẩn ẩn cảm nhận thấy sự rung động.
Cổ khí tức sinh ra thật quá cường đại, đã vượt xa khỏi cực hạn mà luyện yêu võ giả lục giai có thể đạt tới.
Nó uy nghiêm như núi, nó rộng lớn như biển, nó hung mãnh như vực sâu...
Vưu Tĩnh Khang đang ở giữa không trung, sắc mặt hắn liền đại biến. Chớp mắt, hắn cũng kịp phản ứng, cuộn tròn cả người lại, chiến giáp trên người chồng lên nhau. thuẫn bài linh khí trong lúc tối hậu lóe lên, bảo vệ quanh người hắn.
Nhưng cho dù như thế, khi sóng xung kích do vụ nổ ập tới, thân thể của hắn vẫn cứ như diều đứt dây, bị quăng mạnh ra xa.
Trong thời khắc cuối cùng, hắn vẫn kịp nhìn thấy một cảnh làm hắn ngổn ngang cảm xúc.
Sức mạnh xung kích do vụ nổ xảy ra cường đại đến như vậy, vậy mà người thanh niên ở gần kia lại hoàn toàn có thể ngăn cản lại nó.
Bảo khí thuẫn bài của hắn tràn đầy quang mang uy nghiêm, chặn lại cỗ sức mạnh cuồn cuộn ở bên ngoài.
Là thần kiếm, bảo khí như vậy...
Nếu như ít phút này Trịnh Hạo Thiên sử dụng bảo khí, Vưu Tĩnh Khang còn chút ít ý niệm kì dị, giờ thì lúc này toàn bộ những ý niệm này đã tan thành mây khói.
Từ Bang Thành, sử dụng Kim cương huyết tế, một cường giả Viên nhân lấy mạng đổi mạng, lại dễ dàng bị kẻ này tiêu diệt. Mà sóng xung kích cường hãn như vậy lại không cách nào làm sứt mẻ chút gì mặt thuẫn phòng hộ của hắn. Thực lực như vậy đã hoàn toàn phá vỡ ý niệm không hợp thời của hắn.
Trịnh Hạo Thiên bình tĩnh đứng giữa không trung, Độn Thiên Chu dưới chân hắn lay động chút ít rồi biến mất.
Sức mạnh cường đại của Hải Vương thuẫn quả nhiên là không gì so sánh nổi. Bạo kiếm thuật của hắn tuy cũng rất cường đại nhưng một ít tàn dư sóng xung kích của vụ nổ cũng không thể nào gây uy hiếp với mặt thuẫn này.
Tên Viên nhân này đích xác là rất cường đại, nhưng nếu thật sự so sánh với Ước Sắt của Ngư nhân tộc thì còn kém rất nhiều.
Ước Sắt không có sự bảo vệ của Hải Vương thuẫn thì vô phương chống đỡ nổi sức nổ mãnh liệt của ba trăm tiểu long, lại càng không cần phải nói hắn có một nửa huyết thống kim cương huyết tộc.
Một lát sau, khí tức ở đây dần dần khôi phục. Trịnh Hạo Thiên chỉ cần vươn tay ra, Kim Cương chiến kì đang là là rơi xuống mặt đất tự nhiên bay lên giống như có người cầm vậy, hơn nữa còn bay vào trong tay hắn.
Vưu Tĩnh Khang đứng ở xa nhìn thật tiếc nuối. Nhưng không dám có chút động thủ, e sợ hành động thiếu suy nghĩ sẽ khiến cho vị đồng môn sư đệ này hiểu lầm.
"Kim cương chiến kì..."
Xa xa, đột nhiên truyền đến mấy đạo kinh hô.
Chờ cho mọi việc yên ắng trở lại , tất cả lục giai cường giả Vạn Kiếm tông vốn bỏ chạy đã lần lượt quay về.
Một vị lục giai lão giả bước nhanh lên trên, hắn đảo mắt một vòng, phát ra một tràng cười :" Hay cho tên Từ Bang Thành ngu ngốc, lại không cách nào áp chế nổi yêu lực trong cơ thể, đã tự bạo mà chết rồi."
Đám đông khẽ giật mình, trao đổi ánh nhìn rồi cùng cảm thấy thoải mái.
Bọn họ tất nhiên là đều nhìn thấy sự thảm hại của Vưu Tĩnh Khang, cũng nhìn thấy chiến kì đang ở trong tay Trịnh Hạo Thiên. Nhưng nhãn lực của bọn họ cũng vô cùng sắc bén, chỉ cần lướt qua cũng biết, Vưu Tĩnh Khang đã thế sức suy yếu, còn người thanh niên kia cũng chỉ có tu vi tứ giai.
Tuy đám đông đều biết, cái chết của Từ Bang Thành tất phải có liên quan tới hai người kia, nhưng bọn họ tuyệt đối không muốn thừa nhận.
Lục giai lão giả nheo mắt nhìn :" Vị sư đệ này, kim cương chiến kì cực kì quan trọng, ngươi mau giao cho lão phu bảo vệ, tất nhiên sẽ không thể thiếu phần có lợi cho ngươi rồi."
Sắc mặt Vưu Tĩnh Khang lập tức trở nên cổ quái, hắn lập tức nhận ra ý đồ của kẻ này.
Nhìn thấy Kim cương chiến kỳ rơi vào tay của tứ giai đồng môn, rõ ràng người người sẽ không phục. Thật ra Vưu Tĩnh Khang cũng muốn giữ làm của riêng, nhưng vấn đề là sau khi hắn nhìn rõ thực lực của Trịnh Hạo Thiên rồi thì hoàn toàn không có cái gan đó.
"Đào Ngột ngươi muốn làm gì?" Một kẻ khác đi nhanh lên trước đến bên Vưu Tĩnh Khang, cao giọng nói :" Các ngươi mù mắt rồi à, không nhìn thấy Vưu sư huynh còn ở đây." Hắn dương dương tự đắc nói tiếp :" Tên viên nhân này rõ ràng là Vưu sư huynh tỏ rõ đại thần uy tiêu diệt, vậy thì chiến kì này chắc chắn phải thuộc về Tam Bảo phong chúng ta."
Lão giả Đào Ngột lặng lẽ cười nói :" Trầm Kim Đồng, ngươi nói tên viên nhân kia là do Vưu sư huynh giết, thế có bằng chứng gì không." Rồi hắn nhìn khắp một lượt nói tiếp :" Vậy vị sư huynh nào đã nhìn thấy, xin mời đứng ra nói."
Trong mười mấy người, người của Tam bảo phong chiếm một phần tư. Nhưng những kẻ lục giai cường giả đứng đầu của mỗi phong rõ ràng đều đã có sự thỏa thuận ngầm với nhau, đều không muốn để phần công lao này cho Tam bảo phong.
Vẻ mặt Trầm Kim Đông tràn đầy sự giận dữ, đang định nói thì bị Vưu Tĩnh Khang xua tay nói:" Tên viên nhân này không phải ta giết..."
Trầm Kim Đồng khẽ giật mình, vội la lên :" Sư huynh, ngài..."
Đám người Đào Ngột lập tức vô cùng vui sướng. Nếu như Vưu Tĩnh Khang cứ khăng khăng tên viên nhân là do hắn giết, vậy thì cho dù bọn họ muốn chiếm đoạt chiến kỳ cũng phải kiêng kị thực lực cường đại của Tam bảo phong.
Nhưng Vưu Tĩnh Khang đã phủ nhận, tình huống này sẽ hoàn toàn khác.
Đào Ngột kinh hỉ nói :" Mọi người nghe rõ rồi đấy, Vưu sư huynh cũng nói rồi. Tên viên nhân là do nổ tung mà chết, không phải tự tay hắn giết. Như vậy cứ dựa theo hiệp nghị mà làm thôi." Hắn vừa dứt lời , thân hình rung lên đã nhào tới trước mặt Trịnh Hạo Thiên ở giữa không trung. Mấy người không chịu thiếu phần, cũng theo sát phía sau hắn.
Nhưng còn có vài người vẻ mặt vô cùng ngưng trọng nhìn Trịnh Hạo Thiên. Trên mặt bọn họ hiện rõ tia nghi hoặc và do dự. Mà Vưu Tĩnh Khang có biểu hiện quá kì quái, không hề giống với con người của hắn.
Trong ánh mắt Đào Ngột tràn ngập vẻ tham lam thấy lợi tối mắt. Sợ những người kia sẽ tranh đoạt với hắn, lúc xuất thủ càng không chút lưu tình, một tay đoạt chiến kỳ, tay kia hung hãn bổ xuống ngực Trịnh HạoThiên.
Một tu luyện võ giả tứ giai nếu bị một chưởng hung mãnh không chút lưu tình bổ tới chắc chắn là phải chết không chút nghi ngờ.
Kẻ này vì đoạt chiến kỳ cho dù trước mặt là đồng môn cũng vẫn tàn nhẫn ra tay hạ độc thủ.
Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên khẽ trầm, chân khí cường đại nháy mắt đã truyền vào trong bảo khí. Độn thiên thuyền lập tức cấp tốc chạy vút đi. Trên bầu trời chỉ để lại một đạo bạch sắc quang ngân, còn chỗ cũ chỉ lưu lại chút tàn ảnh chập chờn rồi cũng sớm tiêu tan.
"Bảo khí..."
Cảm nhận được khí tức của độn thiên thuyền, mấy người lập tức kinh hãi hô lên.
Vưu Tĩnh Khang thở dài một hơi. Hắn cuối cùng cũng biết, trên người Trịnh Hạo Thiên không chỉ có hai kiện bảo khí mà chắc chắn phải có hơn ba kiện bảo khí.
Chỉ có điều , làm hắn không cách nào giải thích nổi. Trong môn phái có một nhân vật như vậy tại làm sao mà hắn chưa từng nghe đến?
Đám người Đào Ngột không hẹn mà cùng lao đi. Trong đôi mắt bọn chúng rừng rực đỏ như lửa.
Chiến kỳ, bảo khí....
Mặc dù có mấy người đã phát giác ra việc không hay mà ngừng lại, nhưng Đào Ngột và hai vị lục giai cường giả kia vẫn bị lợi ích làm u mê. Bọn họ tiếp tục truy kích theo hướng Trịnh Hạo Thiên.
Trên người bọn họ, dâng tràn lên sát ý mãnh liệt.
Một kẻ tứ giai tu luyện giả lại có được thứ mà bọn họ không có. Thế mà dám trước mặt bọn họ cả gan đoạt lấy kim cương chiến kỳ. Cái này không phải là tự tìm đường chết sao.
Nhưng mà, đúng lúc bọn họ vọt tới, trước mắt bỗng nhiên phát sáng.
Là kiếm quang, phút chốc kiếm quang càng ngày càng mãnh liệt trước mắt bọn họ.
Ba kẻ luyện yêu võ giả đồng thời hét một tiếng to. Cơ thể bọn chúng liền được bảo vệ bởi chiến giáp, linh khí chi quang càng lúc càng thịnh.
Bọn họ có tự tin tuyệt đối. Đối phó với tứ giai linh khí sư, chiến giáp và linh khí phòng hộ của bọn chúng tuyệt đối có thể ngăn cản lại đạo kiếm quang này.
Thế nhưng, chỉ trong một khắc một tiếng thê lương thảm thiết từ trong miệng bọn chúng truyền ra.
Kiếm quang sắc bén xông thẳng đến,xuyên thủng linh khí phòng hộ, phá vỡ chiến giáp, đâm sâu vào thân thể bọn chúng.
Tuy bọn chúng đã yêu hóa biến thân mà cường độ cơ thể sau khi yêu hóa vượt xa cơ thể loài người nhưng dưới đòn công kích của kiếm quang lại chả khác gì tờ giấy vụn.
Đào Ngột thảm thiết kêu :" Bảo khí chi quang.... không thể..."
Lúc này đám người mới rõ, hóa ra ngàn đạo kiếm quang lại là linh khí chi quang, chứ không phải bảo khí chi quang.
"Ộc..."
Hơn mười đạo máu tươi từ trên người ba kẻ này bỗng chốc phun ra, thoáng chốc đã cơ thể bọn chúng bị nhuộm bởi huyết thành ba huyết nhân.
Tuy nhiên càng làm bọn kinh hồn bạt vía , trên người Trịnh Hạo Thiên sôi trào sát khí và nộ hỏa mãnh liệt.
Lúc này, vai trò giữa kẻ đi săn và bị săn đã hoán đổi cho nhau.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, liều mạng quay đầu bỏ chạy không màng tới máu tươi đang ròng ròng chảy ra.
Trịnh Hạo Thiên vươn tay nhất điểm. Ngàn đạo kiếm quang trong không trung đang xoay quang liền hóa thành kiếm quang chi hải lưu động, rồi đuổi theo kẻ kia, hoàn toàn bao phủ lấy hắn.
Tiếng kêu thảm thiết bỗng nhiên bị đứt đoạn, khi kiếm hải quay về, kẻ này ngã phịch xuống, té lăn trên đất, khí tức đã cạn kiệt.
Kẻ còn lại sợ hãi đến mức trên mặt không còn chút máu nào :" Ta Mã Hội Minh, đệ tử hạ phong Đế Y phong , sư huynh tha mạng."
Tuy hắn có lục giai tu vi, còn Trịnh Hạo Thiên chỉ có bốn tầng vầng sáng, nhưng lúc này cũng sẽ chẳng có ai cho rằng hắn chỉ là tứ giai đồng môn bình thường. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Trịnh Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng nói :" Các người ra tay, có từng nghĩ sẽ tha ta."
Hắn nhẹ nhàng vung tay lên, hơn ngàn bảo khí kiếm quang chuyển động bao xung quanh hắn.
Từ Bang Thành sau khi lên đến thất giai, mới đủ sức kháng lại bảo khí chi quang. Nhưng lục giai cường giả lại không có tấm chắn linh khí phòng ngự phía trước chỉ có thể dựa vào linh khí hộ thân và chiến giáp.
Lại một tiếng hét thảm, kiếm quang thu liễm lại thì trên người này cũng không còn chút khí tức nào.
Cơ thể Đào Ngột khẽ run rẩy, hắn thì thào mấy tiếng :" Sư huynh, hiểu lầm, hiểu lầm....Tại hạ là đệ tử của trung phong Ngọa Long phong, xin hãy nể mặt bản phong , đại sư huynh bỏ qua tiểu đệ lần này. Tiểu đệ sau này tất có báo đáp."
Trịnh Hạo Thiên chỉ lạnh lùng nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu, lại vươn tay điểm.
Hơn một ngàn kiếm quang lao đến, tràn ngập không trung...