"Giết…."
Một tiếng quát đinh tai nhức óc vang lên, hơn ngàn đạo kiếm quang, bay múa trên hư không lập tức lao thẳng xuống phía dưới, trong nháy mắt đánh chết ba viên nhân đang dựa vào nơi hiểm yếu chống cự trên mặt đất.
Ba viên nhân này rõ ràng là những kẻ mạnh nhất trong thôn, những viên nhân còn lại thấy ba người bọn họ cũng chết trong tay nhân loại, liền không khỏi nảy lòng kinh sợ. Hai viên nhân giao thủ với Vương Vũ cùng Hoắc Khánh Cương giao quát lên như sấm, bọn họ đồng thời nổi giận gầm lên một tiếng, liều mạng nhào tới.
Lúc mới giao thủ, hai viên nhân này hết sức kiêng kỵ linh khí trong tay hai người Vương Vũ, nhưng mà khi nhìn thấy đồng bạn chết thảm. Bọn họ lập tức vứt bỏ tất cả sợ hãi, liều chết lưỡng bại câu thương hung mãnh phóng tới.
Song, khi bọn hắn lại gần, Vương Vũ cùng Hoắc Khánh Cương mới nhàn nhã vung linh khí lên, không ngừng phóng ra linh khí chi quang, tựa hồ không để một kích liều mạng của chúng trong lòng.
Quả nhiên, khi hai viên nhân này vọt tới, cũng đột ngột đụng phải hai tấm chắn khổng lồ.
Hai tấm chắn này là linh khí thuần túy về phòng ngự, một khi quán thâu chân khi linh lực, nhất thời sẽ cứng rắn như kim cương, nặng như thái sơn. Lực lượng hai viên nhân này mặc dù hơn xa tu sĩ nhân loại, nhưng mà cũng không cách nào chống lại linh khí.
Sau đó, từng đạo linh khí chi quang từ trên trời giáng xuống, vẽ lên thân hình cường hãn của hai tên viên vô số vết thương.
Hai tên viên nhân gầm thét lên, nhưng vết thương trên nguời càng ngày càng nhiều, bọn họ rốt cuộc sinh lòng e sợ, xoay người muốn chạy trốn. Nhưng giờ phút này đã quá trễ rồi, hai đạo quang mang cự đại phóng tới, đâm vào trái tim bọn chúng, hai tên viên nhân chạy không được nhiêu thì đã vô lực ngã xuống, hoàn tắt thở.
Trịnh Hạo Thiên chân đạp Độn Thiên Chu đứng trên bầu trời nhìn cảnh bọn họ giết chết con tên viên nhân, cũng chậm rãi gật đầu, cười nói: "Vương huynh, Hoắc huynh, các người điều khiển linh khí càng lúc càng thuần thục rồi…."
Vương Vũ cùng Hoắc Khánh Cương nhìn nhau cười một tiếng, trong mắt bọn họ mơ hồ đều có tia hứng phấn, cho dù tâm cơ tương đối thâm trầm như Vương Vũ cũng không ngoại lệ.
Hai người bọn họ ở Đại Linh giới cũng từng trải qua nhiều lần giao chiến nhưng còn chưa lần nào thoải mái dễ dàng như lúc này.
Mặc dù đối thủ của bọn hắn cũng cường hãn giống trước, nhưng lúc này bọn họ đã thoát thai hoán cốt rồi.
Bất luận là linh khí công kích, phòng ngự hay né tránh cũng đã hơn xa dĩ vãng, hơn nữa trên người bọn hắn còn có hơn trăm tấm sinh mệnh cùng linh quang phù triện thượng phẩm, nên bọn họ không cần phải lo lắng đến vấn đề chân khí linh lực không đủ nữa.
Dưới tình huống như vậy, bọn họ có thể đánh chết hai viên nhân cấp thấp trong Kim Cương tộc cũng không là chuyện quá khó khăn gì…
Đương nhiên, hai viên nhân trước mắt này cũng không phải là Kim Cương vương tộc chân chính, chỉ là mang trong người một ít huyết thống kim cương mà thôi.
Nếu không, hai người Vương Vũ có một thân trang bị gấp đôi đi nữa, cũng khó mà có thể dễ dàng đắc thủ như vậy.
Vương Vũ xoay chuyển ánh mắt, nói: "Hoắc huynh, ta đi hỏi người trong thôn, chiến kỳ ở đâu đi…" Lời còn chưa dứt, thân hình hắn đã lóe lên, truy kích những viên nhân bình thường phía xa xa.
Trịnh Hạo Thiên đứng trên bầu trời, khẽ gật đầu với Hoắc Khánh Cương, Hoắc Khánh Cương lập tức phóng vào trong thôn, chỉ chốc lát sau, một thạch thất đã sụp đổ, Hoắc Khánh Cương bước ra, tay cầm một đại kỳ khổng lồ màu đỏ như máu.
Hắn tùy tiện ném tới, cây đại kỳ giống như mọc cánh bay về phía Trịnh Hạo Thiên.
Giữa không trung, Trịnh Hạo Thiên đưa tay bắt lấy đại kỳ.
Đây là thôn xóm thứ ba mà bọn họ đi qua, mỗi thôn xóm đều có một số tu sĩ viên nhân, võ lực bọn chúng có mạnh có yếu, nhưng mà cho đến lúc này, viên nhân mạnh nhất cũng không quá ngũ giai, những viên nhân này dưới công kích của bảo khí đương nhiên khó giữ được tính mạng mạng.
Đây chính là uy lực của bảo khí, linh khí còn xa mới có thể so sánh.
Bất quá, chỉ tứ giai mà có thể không kiêng nể, phóng ra nhiều linh khí chi quang như thế, sợ là cũng chỉ có Trịnh Hạo Thiên mới có đủ linh quang phù triện để làm.
Nếu mà đổi lại những linh khí sư khác, ngay cả khi hộ thân, cũng thật cẩn thận, không dám đem ra dùng.
Ánh mắt nhìn lên đại kỳ trong chốc lát, Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc nói: "Cây đại kỳ này có chút khác biệt…"
Hai cây đại kỳ cướp đoạt lúc trước mặc dù cũng đỏ lòm như máu, nhưng nếu lấy chiều dài mà nói, rõ ràng ngắn hơn một đoạn.
"Ha ha, Trịnh huynh có chuyện không biết, Kim Cương nhất tộc thờ phụng Chiến Kỳ nên cũng căn cứ vào thực lực của thôn xóm mà định. Đại kỳ càng dài thì thực lực thôm xóm đó càng mạnh. Chúng ta lúc trước đi qua hai thôm xóm không đến trăm hộ, mà thôn xóm này lại có hơn hai trăm hộ, chiến kỳ tự nhiên có chút khác biệt.." Vương Vũ cười dài bay tới.
Linh khí phi hành mà hắn lựa chọn chính là một con phi điểu, mặc dù tốc độ phi hành không cách nào bằng với Độn Thiên Chu, nhưng mà trên phương diện linh hoạt lại cao hơn môt bậc.
Như vậy là đủ cho hắn có thể dễ dàng đuổi theo viên nhân bình thường, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh.
Trịnh Hạo Thiên khẽ mỉm cười, nói: "Thì ra là vậy…."
Thân hình Vương Vũ dừng lại, nói: "Trịnh huynh, kế tiếp có hai lựa chọn…" Hắn tự tay chỉ hai phương hướng, nói tiếp: "Từ đây đi về phía nam mười dặm, là một thôm xóm quy mô nhỏ không tới trăm hộ, mà ba mươi dặm về phía tây, lại có một thôn xóm hơn nghìn hộ, mà nghe nói ở đó có một vị cường giả viên nhân lục giai.
Khi nói đến lục giai, sắc mặt Vương Vũ cũng ngưng trọng.
Bất quá, hắn cũng không có chút sợ hãi. Bởi vì hắn biết chiến tích của Trịnh Hạo Thiên, ngay cả chiến tướng ngư nhân vương tộc thất giai cũng vặt lông được, thì càng không cần nói đến viên nhân lục giai bình thường.
Phải biết rằng, tình trong loại Tiểu Linh giới này căn bản không thể nào có Kim Cương vương tộc chân chính xuất hiện.
Nếu không phải thế, phản công lần nay cũng sẽ không có nhiều người báo danh tham gia như vậy.
Trịnh Hạo Thiên thấy buồn cười, nói: "Viên nhân lục giai sao, bản thân ta cũng muốn thử một chút."
Vương Vũ cùng Hoắc Khánh Cương đồng thời trao đổi ánh mắt hưng phấn, bọn họ điều khiển thần binh phi hành, hóa thành ba đạo bạch quang bay đi.
Khoảng cách ba mươi dặm trong giây lát đã tới, khi bọn hắn tiến vào thôn cũng có chút ngoài ý muốn, bầu trời trên thôn cư nhiên bao phủ một tầng quang mang bạch sắc nhàn nhạt.
"Vòng phòng hộ…" Hoắc Khánh Cương nhất thời giật mình, cười khổ nói: "Những viên nhân này nhất định là nhận được tin tức, nên đã sớm có phòng bị…"
Trịnh Hạo Thiên cười ngạo nghễ, nói: "Chỉ là một trận pháp phòng ngự thôi mà, nhìn ta ra tay phá nó nè…"
"Chờ một chút…" Vương Vũ đột nhiên đưa tay lên, sắc mặt ngưng trọng nói: "Trịnh huynh, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao, chỉ là một bộ lạc ngàn hộ trên Tiểu Linh giới sao có thể có trận pháp phòng ngự chứ…."
Chân mày Trịnh Hạo Thiên nhướng lên, hắn tuy không hiểu nhiều về Kim Cương nhất tộc nhưng cũng tuyệt không xa lạ gì.
Trận pháp phòng ngự này tương đối phổ biến ở nhân tộc, nhưng mà ở yêu ma tinh quái, đặc biệt là nhị tộc tứ thành chủng tộc, thì tương đối hiếm thấy.
Đó không phải là do bọn chúng không thông tuệ bằng con người, mà bởi vì bọn chúng trời sinh cường hãn, có thói quen dùng thực lực bản thân đối chiến với kẻ khác. Hiếm ai nguyện ý tiêu phí tinh lực đi nghiên cứu những lực lượng huyền ảo phức tạp này.
Cho nên bây giờ xuất hiện trận đồ phòng ngự có vẻ tương đối quỷ dị.
"Vương đại ca, ý ngươi là…." Hoắc Khánh Cương trong lòng nhảy dựng, nói: "Cái thôn này có địa vị trọng yếu nhất trong các vùng phụ cận?"
Vương Vũ lặng lẽ cười một tiếng, nói: "Có lẽ là vậy, nhưng mà cũng có thể do một vị viên nhân vương tộc vừa lúc đi ngang qua, mà trận pháp phòng ngự này cũng là do hắn mang đến đây…"
Đôi mắt Trịnh Hạo Thiên mơ hồ phát sáng, vương giả Kim Cương nhất tộc ư….
Đó mới là một trong Yêu Ma Tinh Quái Nhị Thập Tứ Thánh chân chính, nếu mà có thể giết chết thì thu hoạch lần này tuyệt đối rất nhiều.
Nếu như là những tu luyện giả tam, tứ giai khác, khi thấy được màn hào quang quỷ dị này, thì sẽ lập tức rút lui trong im lặng. Cho dù là ba vị tu luyện giả lục giai, cũng phải đánh giá một phen.
Nhưng Trịnh Hạo Thiên lại bất đồng, bải tẩy trên người hắn có rất nhiều, chỉ cần không gặp phải cường giả vương tộc thất giai, thì hắn không chút sợ hãi nào.
"Chúng ta ra tay…." Trịnh Hạo Thiên trầm giọng nói: "Xem thử hôm nay có may mắn lớn hay không…"
Hắn vung tay áo lên, ba nghìn đạo kiếm quang nhất thời phóng ra, bọn nó xẹt qua trong hư không rít lên từng đạo xé gió, hung hăng đụng vào màn hào quang.
Ba nghìn đạo kiếm quang, đó chính là ba nghìn đạo bảo khí chi quang oanh kích.
Mặc dù những kiếm quang này cũng không hóa thành tiểu long nên chưa phóng ra uy năng cường đại nhất. Nhưng bảo khí vẫn là bảo khí, uy lực cường đại vô cùng.
Tiếng ầm ầm vang lên thật lớn, tầng phòng ngự bị đập nát như vỏ trứng, tan vỡ ra.
"Rống…."
Từ phía dưới truyền đến một thanh âm kêu to thô bạo tràn đầy tức giận.
Hai thân hình cao lớn cơ hồ đồng thời nhảy ra.
Trên thân hai tên viên nhân này phóng thích tầng tầng ánh sáng, bất quá một người có sáu tầng, còn một người chỉ có năm tầng mà thôi.
Nhưng mà, tên viên nhân năm tầng kia lại có vóc dáng cường tráng hơn tên viên nhân sáu tầng, hơn nữa, bộ dáng nó lại rất khác với viên nhân bình thường. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Dáng người hắn cực kỳ cường tráng, thậm chí có mấy phần giống gấu, độ dày của bàn tay cũng có thiên hướng giống tay gấu, chẳng qua là năm ngón tay hắn thon dài linh hoạt hơn, vượt xa tay gấu có thể với tới. Mà trên thân thể của hắn còn có một tầng lông mao kim sắc.
"Kim Cương Vương Tộc…." Vương Vũ thấp giọng nói.
Đây chính là bộ dáng đặc thù của Kim Cương Vương Tộc, hình thể bọn họ tương đối gần với bộ dáng vượn, gấu hợp thể. Nhưng bọn hắn đồng thời có sự linh hoạt của vượn và hung mãnh của gấu, khó đối phó hơn nhiều so với viên nhân bình thường.
"Các ngươi chỉ là ba con kiến hôi, lại dám mạo phạm Thạch Bá đại nhân vĩ đại, ta phải bầm thây các ngươi, ăn vào bụng mới được."
Theo thanh âm rống giận lên, thân thể vốn đã cường tráng của hắn lại bành trướng, trở nên càng thêm ghê rợn.
Sau đó, hai chân hắn đạp mạnh, cư nhiên nhảy lên, đánh tới ba người trên cao.