Khí xoáy tụ trong não vực đột nhiên chuyển động mau lẹ, hơn nữa làm cho hắn khó tin chính là Chủng Tử Ấn Ký của hắc ám cư nhiên khuyếch tán trên quy mô lớn, hơn nữa còn lan rộng ra.
Biến cố này tới nhanh như vậy, làm cho hắn không ứng phó được, hắn căn bản không có bất cứ phản ứng gì.
Gần như chỉ trong chớp mắt, lực lượng hắc ám đã thống trị khí xoáy tụ trong não vực. Ngay vào lúc này, năng lực cảm ứng của Trịnh Hạo Thiên đột nhiên trở nên rõ ràng, trình độ cũng không phải tăng lên một chút, mà là tăng lên đến mức khó tin.
Mũi tên tiến vào đáy biển càng sâu, cảm ứng của hắn lại càng rõ ràng.
Hắn có thể xuyên thấu qua linh lực nhìn thấy quy mô hải tộc trong biển rộng.
Ngoài đó những con phi tiễn ngư hung mãnh dị thường không thể nghi ngờ có số lượng nhiều nhất. Số lượng chúng cực kỳ đông đảo vượt xa cả tưởng tượng của Trịnh Hạo Thiên.
Một rừng rậm rạp phi tiễn ngư như vậy làm cho da đầu của Trịnh Hạo Thiên có chút tê dại.
Loại cảm ứng này làm Trịnh Hạo Thiên cảm thấy tương đối kinh ngạc.
Ngày xưa lúc thử điều khiển Thần Ky nỏ ở Bạch Thảo Phong, hắn cũng từng dùng linh lực bám vào trường tiễn rồi bắn ra ngoài. Nhưng khi đó cảm ứng của hắn tuyệt đối không có mãnh liệt như bây giờ, thậm chí không bằng được một phần mười.
Hắn biết, chuyện này khẳng định là vì mình đột phá tứ giai nên lực lượng hắc ám ở não vực đột biến, vì vậy mới có thể tạo ra biến hóa kinh người như thế.
Trong lúc những người khác cực cực khổ khổ cảm ứng tin tức linh lực truyền về, thì Trịnh Hạo Thiên đã cảm ứng xong, phương hướng trường tiễn hắn bắn ra, cũng không có bất cứ dị thường gì.
Mặc dù sinh vật cổ quái trong hải dương tuyệt đối không ít, nhưng không có bất kỳ sinh vật nào có thể thôn phệ số lượng phi tiễn ngư khổng lồ giống Thôn Thổ thú.
Cho nên hắn lập tức kêu người lắp trường tiễn vào.
Theo lệnh của Mục Cẩm, từng tiễn từng tiễn được bắn về phía biển rộng. Mà dựa vào lực lượng hắc ám cường đại trong não vực, năng lực cảm ứng của hắn lại càng mạnh mẽ, phạm vi cảm ứng cũng rộng lớn thêm.
Lúc Trình Gia Chấn nổi giận đùng đùng tiến vào tháp, Trịnh Hạo Thiên đã cảm ứng được một chỗ dị thường ở trong biển rộng.
Tại nơi đó, một con quái vật khổng lồ giống như thủy mẫu biển sâu đang ẩn nấp, hai mang bên thân nó chậm rãi co rút lại, mà ở trong đó là một rừng phi tiễn ngư rậm rạp.
Đột nhiên, nó há to mồm ra, một số lượng xa xỉ phi tiễn ngư nhất thời phóng ra, bắn lên cao theo hướng bất đồng, trong nháy mắt phá vỡ mặt nước trùng kích ra ngoài.
Sau khi làm xong tất cả, thân thể nó liền chậm chạp lại như rùa, tựa hồ chỉ ở một chỗ không dịch chuyển.
Trịnh Hạo Thiên lập tức biết được con quái vật này là Thôn Thổ thú trân quý ở biển rộng.
Hắn quyết định cực nhanh, cắt đứt lời nói của Trình Gia Chấn, hơn nữa còn kêu người thay Thần Ky tiễn chân chính vào.
Động tác Mục Cẩm cũng rất nhanh, không chút chậm chạp, ngay lúc Mục Cẩm lắp đặt xong, thân thể hắn thậm chí còn chưa kịp rời đi, Trịnh Hạo Thiên đã bắn tiễn này ra.
Thần Ky tiễn chân chính, là một loại linh khí hạ phẩm chỉ có thể sử dụng một lần.
Bất quá, mặc dù nó là linh khí hạ phẩm, nhưng nếu mà phóng xuất toàn bộ lực lượng được tích súc trong nó, thì sẽ sinh ra uy năng cường đại, không dưới một số bảo khí.
Dù sao, sử dụng một lần, thì Thần Ky tiễn liền tan xương nát thịt, không còn tồn tại chút gì.
Trên Thần Ky tiễn, có khắc vô số phù triện đều là do luyện khí sư tam giai khổ cực khắc vào, giá một mũi Thần Ky tiễn ít nhất phải trên vạn linh thạch.
Gia tộc của Trình Gia Chấn ở Trấn Hải thành đúng là cường đại, trong vòng trăm năm, đã tích lũy được năm trăm mũi Thần Ky tiễn, mà đó cũng là toàn bộ tài sản của hắn.
Lúc này, Thần Ky tiễn từ trên nỏ bắn ra, trong nháy mắt đã vượt qua cực hạn mà con người có thể dõi theo.
Nước biển phía xa xa đột nhiên bạo liệt ra, giống như chỗ đó đang kịch liệt nổ mạnh, một thông đạo khổng lồ dần dần nứt ra.
Không sai, đó không phải là một cái hố, mà chính là một thông đạo.
Đây là uy năng chân chính của Thần Ky tiễn, một khi bắn ra, là có thể trong nháy mắt thiêu đốt tất cả sinh mệnh của mình. Nhưng mà quá trình thiêu đốt này, lại có thể phóng xuất ra đủ nhiệt lượng, để đốt cháy mọi thứ xung quanh.
Cho dù là nước biển mênh mông vô tận đen ám và thâm sâu, cũng không thể ngăn cản hoàn toàn quá trình thiêu đốt này.
Ý niệm linh khí của Trịnh Hạo Thiên cũng bám vào trên Thần Ky tiễn, ở giờ khắc này, hắn cảm ứng được năng lượng trong mũi tên nháy mắt tuôn trào ra.
Đây là lực lượng cùng tín niệm đã đi thì vĩnh viễn không quay đầu.
Mặc dù nó giống như một vật chết, nhưng mà được sinh ra dưới bàn tay tạo hình của con người.
Ngay thời khắc sinh ra, nó đã được giao sứ mạng như vậy.
Trên Bạch Thảo Phong, trường tiễn Trịnh Hạo Thiên bắn ra đều là tiễn bình thường. Vạn Kiếm Tông mặc dù là phú hào một phương, nhưng Bạch Thảo Phong cũng không hào phóng đến mức dùng linh khí hạ phẩm để chơi đùa.
Vì vậy, cho đến giờ phút này, Trịnh Hạo Thiên mới là lần đầu chân chính tiếp xúc Thần Ky tiễn, hơn nữa thể nghiệm được chân lý ẩn tiềm trong tiễn.
Tâm hắn kịch liệt rung động, không hiểu sao, ngay cả thân thể của hắn tựa hồ cũng có chút run rẩy.
Dưới cảm ứng của linh lực, ý niệm hắn thậm chí mơ hồ dung làm một thể vào tiễn.
"Ầm…."
Nước biển chợt bạo liệt, biển sâu cũng không cách nào ngăn cản tiễn này.
Con Thôn Thổ thú khổng lồ tựa hồ cảm ứng được nguy cơ phủ xuống, thân hình nó lay động trên diện rộng, thân hình khổng lồ cư nhiên hoàn toàn di động nhanh chóng.
Nhưng mà, mặc dù có nhanh, có điều vẫn không nhanh bằng tốc độ như thiểm điện của Thần Ky tiễn.
Mắt thấy mũi kiếm mang theo hỏa diễm khổng lồ sắp sửa đâm vào thân thể Thôn Thổ thú, đột nhiên, một cỗ lực lượng kỳ dị giống như từ trong hư không hiện lên.
Chỉ trong sát na, đã ngạnh kháng với mũi tiễn.
Một cỗ lực lượng mênh mông truyền đến mũi tiễn, áp lực cực đại phảng phất như hoàn toàn áp chế ý niệm trên mũi tiễn.
Trịnh Hạo Thiên rống giận hừ một tiếng, hắn không nghĩ ngợi nhiều đã mãnh liệt truyền lệnh, ý niệm linh lực dưới đáy biển nhanh chóng phản hồi.
Thần Ky tiễn ầm ầm bạo liệt, ngọn lửa cường đại tiếp tục trùng kích vào thân thể con Thôn Thổ thú.
Nó rên rỉ thống khổ, cả thân hình cuộn lại vào nhau.
Thần Ky tiễn cũng không thể đâm thủng thân thể nó, mà cũng không làm cơ thể nó bạo liệt, cho nên thương thế còn thua xa hai từ trí mạng.
Nhưng dù là vậy, con Thôn Thổ thú cũng nhanh chóng bơi ra phía xa, tựa hồ không bao giờ muốn tới gần khu vực lúc nãy.
Ở phía sau nó, truyền đến một tiếng vang kỳ dị, con Thôn Thổ thú do dự nửa ngày, cuối cùng cự tuyệt tiếng triệu hoán, mà bơi tiếp về phía biển sâu.
Sau khi Thôn Thổ thú rời đi, một ít sinh vật hải dượng và yêu thú cường đại cũng đong đưa thân hình cổ quái, chậm rãi du đãng đến.
Thôn Thổ thú ở hải dượng có địa vị rất đặc thù, mặc dù trên danh nghĩa phục tùng bộ tộc ngư nhân, nhưng nếu mà chúng nó không muốn phục tùng lệnh, thì ngư nhân cũng không thể làm gì được.
Một con ngư nhân hình thể thon dài chậm rãi lay động, ánh mắt lạnh lùng giống như nhìn thấu qua nước biển thâm sâu thấy được tháp lâu trên thành tường, trên mặt hắn tràn đầy sát khí, rống lên một thanh âm thê lương như từng gợn nước nhanh chóng truyền ra….
"U….u…..u"
Trên tháp lâu, Trịnh Hạo Thiên đột nhiên tức giận hừ một tiếng.
Hắn chỉ cảm thấy đầu đau như nứt ra, người vừa rồi ra tay ngăn cản Thần Ky tiễn lại, rõ rãng chính là tên ngư nhân đứng đầu.
Mặc dù Trịnh Hạo Thiên cũng không biết thực lực tên này đến bực nào, nhưng hắn có thể khẳng định một chút, thực lực tên ngư nhân này vô cùng cường đại, không phải là người mà mình có thể với tới. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Chỉ sử dụng một đầu ngón tay, đã gần như áp chế hoàn toàn Thần Ky tiễn, nếu như không phải linh khí hạ phẩm này có đặc điểm chạm vào liền bạo liệt, có lẽ hắn căn bản không thể làm bị thương con Thôn Thổ thú kia.
"Trịnh huynh, sao rồi?" Một thanh âm có chút mong đợi vang lên.
Trịnh Hạo Thiên nhíu mày, nghiêng đầu nhìn lại, lúc này mới phát giác ra cả lâu cư nhiên yên lặng như tờ, từ các linh khí sư cho đến Mục Cẩm đều mở to mắt, nhìn chằm chằm vào hắn.
Mà người xấu hổ nhất, không thể nghi ngờ chính là người nổi giận đùng đùng xông tới Trình Gia Chấn. Lúc này trên mặt hắn miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười, nhưng nụ cười cực kỳ khó coi.
Trịnh Hạo Thiên gật gật đầu một cái, nói: "Thần Ky tiễn bị một tên ngư nhân cực mạnh chặn lại, nhưng lúc mũi tiễn bạo liệt khoảng cách rất gần với Thôn Thổ thú, hẳn là đã làm nó bị thương…."
Tất cả mọi người không hẹn cùng nhau hít một ngụm lương khí, Trình Gia Chấn nói: "Tên đó là ai, mà cư nhiên có thể ngăn cản Thần Ky tiễn? Bây giờ mà ngư nhân lại có cường giả như vậy sao?"
Mọi người ở đây đều biết uy năng cường đại của Thần Ky tiễn. Nếu mà có thể ngăn cản được nó, thì tu vi người này chỉ sợ đã tới cảnh giới thất giai, tuyệt đối không có ai ở đây chống lại được.
Ngoài cửa đột ngột vang lên một trận kinh hô, một người kêu lên: "Phó bang chủ, hải tộc tiến công đến….."
Ngay khi nghe được câu này, tia nghi ngờ trên mặt mọi người nhất thời biến mất.
Nếu như không phải Thôn Thổ thú bị thương lùi đi, chọc giận đến hải tộc, thì chúng nó há chịu bỏ chiến thuật công thành mạnh mẽ bằng phi tiễn ngư chứ.
Sắc mặt Mục Cẩm khẽ biến, đột nhiên hướng Trịnh Hạo Thiên khom người thật sâu, nói: "Đa tạ Trịnh huynh ra tay đánh lui Thôn Thổ thú. Nếu không hôm nay chúng ta khó thoát khỏi kiếp nạn này…."
Trịnh Hạo Thiên vung tay lên, nói: "Hai vị hãy mau ra ngoài ứng phó hải tộc đi, nếu mà chút nữa ngư nhân xuất hiện, Trịnh mỗ sẽ ra tay tương trợ…."
Trình Gia Chấn cùng Mục Cẩm lần lượt gật đầu, hai người lập tức ra ngoài chỉ huy mọi người ứng chiến.
Trịnh Hạo Thiên lắc lắc đầu, cảm giác mê muội lúc nãy đã hoàn toàn biến mất.
Nhưng mà, khi hắn lần nữa trở lại cỗ Thần Ky nỏ, liền cảm thấy ánh mắt chung quanh có chút bất đồng.
Ở trong đám người bọn họ, niên kỷ Trịnh Hạo Thiên không thể nghi ngờ là nhỏ nhất, cho nên mọi người cũng không để vào mắt. Nhưng lúc này, cho là Vương Vũ có tu vi tứ giai cũng phải kính trọng hắn vài phần, đột ngột xảy ra biến hóa như vậy làm cho Trịnh Hạo Thiên thầm than trong lòng.
Cường giả, quả nhiên đi tới đâu cũng được tôn kính.
Hắn thu liễm tinh thần, nói: "Lắp tiễn, tiễn bình thường….."