Vân lão cùng Lỗ đại sư đều là hạng hỏa nhãn kim tinh, bọn họ chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra tiểu cô nương này điều khiển tốc độ kiếm quang với tốc độ rợn người, chỉ trong chốc lát không ngờ đã rèn luyện xong hạch tâm kiếm quang.
Hơn nữa, những kiếm quang này dưới sự điều khiển của nàng không ngờ như sống dậy, mỗi đạo kiếm quang như một giọt nước mưa, những giọt nước mưa này dường như không có chút lực lượng, thế nhưng chỉ bằng lực lượng yếu ớt này, chúng lại không ngừng tạo thành một vùng sóng nước lưu động.
Mà vùng sóng nước này như hòa vào cả vùng quang hải, vô luận quang hải trung kích ra sao, đều không thể phân tán được một mảnh sóng nước này.
Dần dần, thân thể nàng bay lên, trong quang hải như bèo trồi, phập phồng trên mặt nước, nàng như là một con cá trong biển lớn, dưới hoàn cảnh thích hợp mà nhẹ nhàng vui vẻ bơi lội.
Nếu như nói Ngưng Kiếm thuật của Trịnh Hạo Thiên đối kháng với quang hải, đó là nắm vững một từ cương. Hắn có thể đối kháng với quang hải từ trên trời rơi xuống sừng sững không ngã chính vì chữ cương này.
Cừu Hinh Dư lúc này lại phát huy chữ nhu tới cực hạn.
Nàng không thể nghạnh kháng quang hải vô tận, như vậy muốn chống chọi lại chỉ có cách dung nhập vào quang hải, hóa thành một bộ phận trong đó.
Quang hải tuy rằng cường đại ở điểm vô biên, nhưng năng lực cường đại cũng có tác dụng rất ít với một bộ phận bên trong nó.
Vì thế, Cừu Hinh Dư có thể làm được điểm này chẳng khác nào nàng ở vào thế bất bại.
Tiểu kiếm hải kiếm trận này ngay cả trong Vạn Kiếm tông cũng là một cái tên hiển hách.
Cho dù là Văn Nhân Băng Oánh thiên phú trác tuyệt, cũng tại ngũ giai mới tu luyện thành công, hôm nay Cừu Hinh Dư mới có tam giai đã có thể miễn cưỡng sử dụng ra.
Điều đó đương nhiên cũng do nàng thiên phú cực cao, nhưng cũng liên quan đến nàng tu luyện Cực Âm Nội Mị thuật.
Chính bởi môn công pháp này, nàng mới có thể phát huy chữ 'nhu' này tới cực hạn, khiến nàng khi chịu áp lực lớn, liền kích phát tiềm năng tạo thành tiểu kiếm hải.
**************
Trên bầu trời truyền tới thần niệm mờ mịt, biểu hiện của hai người trong quang hải đều không lọt khỏi mắt bọn họ.
Tại tam giai vô luận thi triển ra kiếm kỹ cường đại nhất trong Vạn Kiếm quyết Ngưng Kiếm Thuật, hay là thi triển kiếm trận cường đại nhất là kiếm hải, đều là chuyện không thể tin nổi.
Nhưng một ngày hôm nay, hai tổ hợp cường đại nhất trong Vạn Kiếm quyết đồng thời xuất hiện trong thí luyện Vạn Kiếm các.
Trong lúc nhất thời, đông đảo cường giả trên Phi Thiên phong đã xảy ra vô số ý niệm giao lưu. Bọn họ thảo luận chính là vấn đề ba thiên tài kinh thế tuyệt diệu trong lần thí luyện Vạn Kiếm các hôm nay.
Rút cuộc, vô cùng kiếm hải cũng dần biến mất.
Trịnh Hạo Thiên thở dài một hơi, hắn ngưng thần nhìn xung quanh không khỏi nao nao.
Dựa theo tính toán của hắn, dưới uy lực của đệ thất quang hải, ngoại trừ hắn ở ngoài người có khả năng trụ lại cao nhất chính là Trương Vĩ Cừu cùng Từ Hinh hai vị cực phẩm luyện yêu vũ giả kia.
Tu vi của họ đều đã đạt tới tam giai đỉnh phong, khí tức sinh mệnh trên người tràn đầy, chính là để chuẩn bị cho bước cuối cùng này.
Không hỏi cũng biết, bọn họ chuẩn bị rất kỹ cho này hôm nay.
Vì thế, bọn họ mới có khả năng qua đệ thất quang hải.
Nhưng mà, trên thực tế sau khi quang hải lần bảy chấm dứt, trên phong đầu chỉ còn lại hai người trơ trọi, ngoại trừ hắn không ngờ người kia lại là Cừu Hinh Dư.
Trịnh Hạo Thiên dụi dụi mắt rút cuộc cũng tin rằng mình không bị hoa mắt.
Miệng hắn dần nhếch lên lộ ra một nụ cười, tuy rằng hắn không biết tại sao Cừu Hinh Dư có thể vượt qua quang hải kinh khủng kia, nhưng đối với kết quả này, hắn tuyệt đối hoan hô cả năm chi.
Hai người nhìn nhau một hồi, sau đó đều bật cười, đều hiểu tâm tư của đối phương.
Cổ vũ, cố gắng, tiến xa hơn......
Thu hồi ánh mắt, trong mắt Cừu Hinh Dư hiện lên vẻ đau khổ.
Nàng biết, trên người mình mặc dù xảy ra biến hóa kỳ diệu, nhưng mà nếu muốn so với quang ám song tu linh khí sư chỉ là si tâm vọng tưởng.
Nhưng ngay cả như vậy, nàng cũng không nghĩ sẽ bảo Trịnh Hạo Thiên nhường mình.
Tuy rằng tin rằng chỉ cần mở miệng, Trịnh Hạo Thiên nhất định sẽ đồng ý. Nhưng mà, từ đáy lòng nàng không muốn nói với hắn, bởi lòng kiêu ngạo của nàng không cho phép nàng làm thế, cho dù biết rõ không địch lại, cho dù biết tất bại, nàng cũng làm hết sức mình, quyết không hối hận.
***************
Ngay khi hai người quay mặt, bên ngoài quang tráo các cường giả đi cùng từ các phong đầu đều đổ dồn ánh mắt vào Miêu Bồi Đức cùng Truyện Phàn Cao.
Lúc này, Truyện Phàn Cao bởi quá kích động mà khuôn mặt đỏ bừng.
Hơn mười năm tu dưỡng tựa hộ đều sụp đổ vào lúc này.
Nhưng mà, không có ai trách hắn thất thố, bởi vì tất cả mọi người đều biết, chỉ sợ nếu mình là hắn cũng không khá hơn bao nhiêu.
Lúc này trong Vạn Kiếm các thí luyện có ba người khiến toàn trường náo động, trong đó Bạch Thảo phong có hai người, chuyện như vậy đối với vô danh phong mà nói tuyệt đối là vạn năm khó gặp, hắn nếu có thể bảo trì trấn tĩnh mới là có quỷ.
Mà ngược lại với hắn chính là Miêu Bồi Đức sắc mặt âm trầm.
Hắn biết phụ thân cùng nữ đệ tử này có ước định, hắn cũng biết nữ đệ tử này tính tình quật cường thế nào.
Vì thế, hắn mới là người lo lắng duy nhất ở đây.
Hôm nay nếu Cừu Hinh Dư thực sự có thể kiên trì đến phút cuối thật sao? Hắn không thật sự không có nửa điểm tin tưởng.
"Ầm ầm......." Trên đỉnh đầu chợt truyền tới tiếng sấm nổ vang, lập tức ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn.
"Lần thứ tám, hắc hắc. bao nhiêu năm qua chúng ta chưa được chứng kiến quang hải lần tám rồi......"
Một âm thanh cảm thán thật dài vang lên, âm thanh gợi ra cho mọi người kí ức vô hận, mỗi người đều toát ra vẻ hồi tưởng.
Bọn họ đã từng như đám Trịnh Hạo Thiên, đặt chân trên đỉnh núi này thừa nhận quang hải như hồng thủy trút xuống.
Nhưng mà, lần thứ tám trong vạn ức kiếm hải, quả thật là không biết bao nhiêu năm chưa gặp.
"Ầm...... ầm....."
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, trên đỉnh đầu quang vũ rút cuộc xuất hiện.
Quang hải ầm ầm trút xuống, chúng bộc phát ra một cỗ lực lượng dâng trào.
Một cỗ lực lượng như búa tạ giáng xuống trên người hai nhân loại phìa dưới.
Lúc này lực lượng lần tám cao hơn lần bảy đến mấy lần.
Cừu Hinh Dư lập tức điều khiển kiếm quang hóa thành người cá, tùy theo quang hải mà bơi lượn, tiểu kiếm trận của nàng phát huy tới cực hạn, cho dù đối diện với sóng gió ngập trời cũng khó chạm tới nàng.
Chỉ là, sau một lát, Cừu Hinh Dư hoảng sợ phát hiện.
Lực lượng tuôn trào từ trên trời xuống ngày càng mạnh, dần dần đã vượt qua cực hạn của nàng.
Nàng lập tức hiểu ra, kiếm quang lần tám kỳ thực không phải tam giai cường giả có thể thừa nhận. Vô luận là nàng lĩnh ngộ được tinh diệu trong kiếm trận thế nhưng thực lực bản thân còn kém, cho nên thúc thủ vô sách.
Hàm răng nàng cắn chặt, dược lực của Cực âm đan được thả ra, khiến nàng có thể chống đỡ thêm một khoảng thời gian nữa.
Lúc này trong đầu nàng chỉ còn một ý niệm.
Kiên trì, kiên trì.....
Có thể kiên trì được càng lâu càng tốt, nàng đã bất kể thành bại rồi. Nếu như nói Cừu Hinh Dư bị lực lượng mạnh mẽ đánh sâu vào thì thủ đoạn cường ngạnh của Trịnh Hạo Thiên còn chật vật hơn nhiều.
Theo lực lượng quang hải không ngừng tăng lên, mỗi khắc hắn đều cảm nhận được áp lực cực lớn, mà theo áp lực không ngừng gia tăng, ngay cả kiếm quang đã cô đọng cũng đạt tới cực hạn, không thể duy trì được nữa.
Trong vô cùng quang hải trùng kích Trịnh Hạo Thiên trong lòng dâng lên một loại lệ khí khó hiểu,
Trong não vực của hắn mầm mống quang ám không kìm được nảy lên, tựa hồ như muốn thỏa thích phát tiết ra.
Trong mắt hắn toát ra tinh quang nhè nhẹ, trên người Trịnh Hạo thiên chậm rãi nổi lên một cỗ khí tức, ngay khi ba trăm sáu tư kiếm quang gần đến cực hạn, hắn rút cuộc không nhịn được muốn thả ra toàn bộ lực lượng.
Tay hắn đã để trên đai lưng, chỉ cần tâm niệm khẽ động là có thể toàn bộ kích phát ra một nghìn đạo kiếm quang.
Nhưng mà, hắn cũng không biết, ngay khi khí tức trên người hắn vừa cải biến nhất thời có vài thần niệm bắt đầu quan tâm tới hắn.
Những thần niệm này đều cảm thụ được khí tức trên người hắn biến hóa, đặc biệt là loại lực lượng dâng trào này càng khiến người khác rung động.
Nhưng người có thể cảm nhận một màn này không ai là không quyền uy ngập trời, trái tim bọn họ lúc này đều đập nhanh hơn một chút.
Trong lòng bọn họ không hẹn mà cũng hiện lên một ý niệm trong đầu. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Chẳng lẽ có người lần nữa đột phá cực hạn? Hơn nữa đây chính là một vị linh khí sư a.
"Ầm, ầm, ầm......"
Trịnh Hạo Thiên trong lòng kịch liệt nhảy lên, hắn đột ngột cảm ứng được trên người hắn có vô số ánh mắt, những ánh mắt này tập trung trên người hắn dường như muốn nhìn thấu cái gì.
Quang ám linh khí trong não vực tựa hồ cũng cảm ứng được những thần niệm này, chúng nó nhất thời bắt đầu tự động thu liễm lại.
Trong nháy mắt Trịnh Hạo Thiên đã âận chuyển vô số ý niệm trong đầu.
Thì ra trong quang hải vô tận này cũng có người thăm dò được.
Loại năng lực này mạnh mẽ đã vượt qua nhận thức của hắn, nếu không phải có quang ám ấn ký, hắn tuyệt đối không phát hiện ra.
Tâm niệm vừa chuyển, Trịnh Hạo Thiên lặng lẽ bỏ tay khỏi eo.
Sau một lát, quang hải không lồ rút cuộc hoàn toàn áp chế Ngưng Kiếm thuật.
Vô số tiếng vỡ vụn vang lên, kiếm quang của Trịnh Hạo Thiên đều không chịu nổi áp lực mà nổ tung.
Quang hải vô tận tràn xuống, bao trọn lấy thân thể hắn, rút cuộc biến thành một quầng sáng, tiêu thất.
Trên Phi Thiên phong, hơn mười tiếng thở dài đồng thời vang lên.
Bọn họ đều phát ra âm thanh tiếc hận
"Hắn, thất bại rồi......"
Chỉ là, hắn thực sự thất bại sao?