Một cảm giác nguy hiếm không thể hình dung được đột nhiên dâng lên trong lòng Chương Đào và Cảnh Hồng Xuyên.

Trong khoảnh khắc khi nhìn thấy một nhóm kiếm quang từ bên hông Trịnh Hạo Thiên phóng ra, trong lòng bọn hắn lập tức lạnh lẽo xuống.

Là môn hạ đệ tử Vạn Kiếm tông, bọn họ đương nhiên hiểu được uy lực Vạn Kiếm quyết, tư chất của linh khí sư ảnh hưởng tới uy lực môn công pháp này lớn đến cỡ nào.

Bảy bảy bốn mươi chín đạo kiếm quang đã là cực hạn mà nhị giai thượng phẩm linh khí sư bảy khí xoáy có thể đạt tới.

Một khi kiếm quang vượt quá số lượng này, chứng tỏ số lượng khí xoáy của người này tuyệt đối lớn hơn bảy luồng.

Vạn Kiếm quyết là một trong những công pháp khẩu quyết cường đại bậc nhất, số lượng khí xoáy cùng ảnh hưởng tới uy lực môn công pháp này, chỉ cần hơn kém nhau một luồng khí xoáy cùng đã là khác biệt như trời với đất rồi.

Loại chênh lệch uy lực này, khi đẳng giai càng được đề cao thì nó càng lớn lên, cuối cùng sẽ đến mức không tưởng tượng nổi.

Trong nháy mắt ba mươi hai đạo kiếm quang cùng nhau phóng lên trời.

Chúng tỏa ra một vầng hào quang lăng lệ khó có thể địch được, dung hợp với lưỡi kiếm trên không trung thành một thế hoàn mỹ, dầy đặc, chặt chẽ. Tiếp đó, toàn bộ chín chín tám mươi mốt đạo kiếm quang giống như mưa sa bão táp cùng nhau giáng xuống.

Chỉ trong chớp mắt, tám mươi mốt đạo kiếm quang giống như thiên ngoại phi tiên đánh cho bốn mươi chín đạo kiếm quang của Cảnh Hồng Xuyên thất linh bát lạc, không thể nào hình thành võng kiếm chặt chẽ như ban đầu nửa.

Ba mươi hai đạo kiếm quang, ba mươi hai đạo kiếm quang này trong nháy mắt đã hình chênh lệch thật lớn.

Ở cảnh giới nhất giai, bảy khí xoáy và chín khí xoáy chỉ hớn kém nhau hai đạo kiếm quang, nếu dựa vào thuật khống chế tinh diệu, có lẽ cũng không có chênh lệch quá lớn. Nhưng nếu tiến cấp đến nhị giai, bảy khí xoáy và chín khí xoáy sẽ chênh lệch tới ba mươi hai đạo kiếm quang.

Trong nháy mắt song phương đã phân thắng bại.

Đây là chênh lệch thực lực tuyệt đối. Tuy Cảnh Hồng Xuyên khống chế kiếm quang tinh diệu hơn Trịnh Hạo Thiên một bậc, nhưng trong khoảnh khắc khí tám mươi mốt đạo kiếm quang kia giáng xuống như Thái Sơn áp đỉnh, kiếm quang của hắn vẫn hoàn toàn vỡ nát.

Chương Đào hú lên quái dị, trong giây phút nhìn thấy kiếm quang quanh người Trịnh Hạo Thiên đại thịnh, hắn không những lập tức lùi lại, mà còn bỏ mặc cả đồng bọn, giống như một con chó hoang chân chính, vụt một tiếng đã chui vào trong rừng, bỏ chạy thục mạng không dám quay đầu lại một cái..

Sau khi Trịnh Hạo Thiên đánh tan bốn mươi chín đạo kiếm quang xong, hắn mới bắt ngờ phát hiện. Chương Đào đã trốn mất từ lúc nào rồi.

Cảnh Hồng Xuyên nổi giận gầm lên một tiếng, cổ tay vừa lật đã lấy ra một thanh bảo kiếm linh khí.

Tuy kiếm quang do linh khí chi quang đã bị đánh tan hơn phân nửa, nhưng uy lực của bản thân thanh linh khí này vẫn còn, hơn nửa đó cùng là chỗ dựa duy nhất của hắn lúc này. Cho dù biết mình không phải là đối thủ của Trịnh Hạo Thiên, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không bó tay chịu trói.

Trịnh Hạo Thiên cất tiếng cười to, ngón tay vừa điểm ra, chín chín tám mươi mốt đạo kiếm quang lập tức lại giáng xuống, bay lượn đánh tứ phía xung quanh Cảnh Hồng Xuyên.

Cảnh Hổng Xuyên đỡ trái hở phải, bất kể hắn có chống đỡ thế nào, dưới những đòn tấn công như vũ bão, vẫn liên tục lui bước về phía sau, căn bản không có đất để phản kháng.

Trịnh Hạo Thiên tập trung tinh thần cao độ, vẻ ngoài vẫn như đang toàn lực chuyên chí đối phó Cảnh Hồng Xuyên nhưng đại bộ phận tám tư vẫn chú ý để phòng xung quanh.

Tuy hắn rất muốn một kiếm đánh bại hoàn toàn người trước mặt, thậm chí còn là đánh chết tại chỗ, nhưng không hiểu vì sao, trong lòng hắn lại có một cảm giác lo lắng không thể giải thích được.

Hắn ẩn ước cảm giác được, tựa hồ trong hư không đang có một đôi mắt theo dõi từng hành động của hắn.

Thuật ẩn nấp của người này đã đạt tới mức xuất thần nhập hóa, cho dù với thính lực như sói của hắn cùng không thể nghe ra chút manh mối nào, nếu không phải hắn có giác quan thứ sáu cực kỳ nhạy cảm thì có lẽ đã bị qua mặt rồi.

Trong đầu hắn liên tục lóe lên vô số ý niệm, ngay sau đó hắn liền đưa ra một quyết định khác thường.

Quát lạnh một tiếng, chín chín tám mươi mốt đạo kiếm quang đột nhiên bạo phát, càng trở nên kịch liệt.

Từng đạo từng đạo kiếm quang trùng trùng điệp điệp, phảng phất như hợp thành một thể, hóa thành một dòng nước cuốn về phía Cảnh Hồng Xuyên, uy lực cường đại không thể đỡ. Cảnh Hồng Xuyên kêu thảm một tiếng, linh khí trong tay cuối cùng cũng không thể giữ được nửa, cuối cùng bị vô tận kiếm quang mạnh mẽ đánh bay ra ngoài. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Bất quá những đạo kiếm quang này chỉ tiếp tục bay lượn quanh người hắn hai vòng một lập tức thu liễm toàn bộ.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng có chút đắc ý, đây chính là kỹ xảo khống chế hắn vừa mới học được trong trận đấu với Cảnh Hồng Xuyên. Bây giờ gậy ông đập lưng ông, quả nhiên là một mũi tên trúng hai con chim.

Cảnh Hồng Xuyên sắc mặt lộ vẻ thê lương, hắn sững sờ nhìn về phía trước, vẻ lãnh ngạo trong mắt đã sớm biến mất không thấy tăm hơi.

Trịnh Hạo Thiên hừ nhẹ một tiếng nói: "Với thủ đoạn hai người các ngươi đối phó với ta, ngay cả ta có đánh chết các ngươi tại chỗ cùng không có gì quá đáng, bất quá, chúng ta tốt xấu gì cũng là đông môn, lần này ta cũng không so do với các ngươi nửa."

Thần tình trong ánh mắt Cảnh Hồng Xuyên biến đổi không ngừng, cũng không biết là vui mừng hay là oán giận nửa.

Trịnh Hạo Thiên xoay người rời đi, thanh âm của hắn từ trong rừng vảng vẳng vọng lại: "Ngươi kiếm được một bằng hữu tốt đấy, bổn sự chạy trốn quả thật không tệ, so với ngươi còn nhanh hơn."

Vẻ mặt Cảnh Hồng Xuyên lập tức trở nên khó coi dị thường, trong con ngươi lại không che dấu chút nào toát ra một tia sát khí lăng lệ.*

Bất quá tia sát khí này không phải là nhằm vào vị linh khí sư vừa mới đánh bại hắn, mà phần nhiều là nhằm vào kẻ vừa mới lâm trận bỏ chạy - Chương Đào.

Hắn dù sao cũng là một vị tam giai tu luyện giả, hơn nửa trên người cũng có một kiện linh khí. Nếu như hai người liên thủ, tuy chưa chắc đã thắng được, nhưng vị tất đã không thể toàn thân trở ra.

Cảnh Hồng Xuyên càng nghĩ càng tức giận, hắn cũng chẳng phải là người lòng dạ rộng lớn gì, đã hận thấu xương Chương Đào rồi.

Lầm lũi nhặt thanh bảo kiếm linh khí dưới đất lên, hắn nhìn mà nghiến răng ken két.

Một kích cuối cùng của Trịnh Hạo Thiên lực lượng quá lớn, không ngờ đã mạnh mẽ chấn mẻ thanh bảo kiếm linh khí. Tuy loại thương tổn này không phải là chí mạng đối với linh khí, nhưng muốn hoàn toàn khôi phục lại, không chỉ cần có một lượng lớn thời gian mà còn phải rèn lại một lần nửa. Khoản tiền này tuyệt đối cực kỳ xa xỉ, đủ để khiến cho hắn xót một một thời gian.

Hung hăng dậm chân một cái, hắn xoay người rời đi, nhìn bộ dáng hầm hầm muốn giết người của hắn lúc này, chỉ sợ sau này Chương Đào tuyệt đối không thể sống tốt được.

Sau bóng dáng Cảnh Hồng Xuyên biến mất, trên hư không bổng nhiên hiện ra hai bóng người phảng phất như là u linh.

Một người trong đó chính là Cao Thăng, còn người còn lại chính là lão nhân đầu bạc than thở một câu trong tầng thứ mười đại lâu.

"Sư thúc, Trịnh sư đệ rời khỏi khu tu luyện quá lâu, đệ tử phải dẫn hắn trở về." Cao Thăng khom người một cái thật sâu, cười khổ nói."

Lão nhân kia trầm ngâm trong chốc lát, đột nhiên hỏi: "Ngươi thấy tiểu từ này là người thế nào?"

Cao Thăng nghiêm sắc mặt, vội vàng nói: "Bẩm sư thúc. Trịnh sư đệ là một cực phẩm linh khí sư thiên phú dị bẩm, hắn chẳng những có thể luyện chế quang hệ phù lục, hơn nửa trên phương diện tu luyện Vạn Kiếm quyết cũng có thiên phú kinh nhân. Ngày sau nhất định sẽ trở thành rường cột của bản môn."

Lão nhân khẽ lắc đầu, nói: "Thiên của hắn ra sao, cái này quá rõ ràng rồi, không cần ngươi phải quảng cáo. Ta hỏi là hỏi, ngươi thấy cách làm người của hắn"

Cao Thăng trầm mặc một hồi lâu, nói, 'Trịnh sư đệ nhìn qua có vẻ giống như người thù dai, nhưng trên thực tế, hắn lại là người hiền hậu, có thể nói là miệng rắn lòng mềm."

Lão nhân nhẹ nhàng nói: "Ta nghe nói hắn có quan hệ thân mật với Vạn Bảo Hiên, vậy tâm tư của hắn đối với Vạn Bảo Hiên chúng ta thế nào đây?"

Cao Thăng lúc này lại nghiêm túc suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cao giọng nói: "Sư thúc, quan hệ của Trịnh Hạo Thiên và Vạn Bảo Hiên là dựa trên lợi ích. Ngài cùng thấy, hắn không chỉ đem Sinh Mệnh phù bán cho môn hạ đệ tử Vạn Kiếm tông chúng ta, hơn nửa còn là thượng phẩm cùng cực phẩm phù lục. Phỏng chừng những thứ hắn bán cho Vạn Bảo Hiên đều là trung phẩm và hạ phẩm Sinh Mệnh phù. Nếu không hắn bất kể thế nào cùng không thể nào trong một thời gian ngắn đã tập hợp được số lượng Sinh Mệnh phù nhiều như vậy. Cho nên, tâm Trịnh sư đệ kỳ thực vẫn hướng về Vạn Kiếm tông chúng ta.

Lão nhân hài lòng gật đầu, đối với điểm này, ngay cả hắn cùng không thể phủ nhận.

Bất quá nếu để cho bọn họ biết phù lục tiêu chuẩn dò Trịnh Hạo Thiên chế tác ra, thì chỉ sợ ý nghĩ này của bọn họ sẽ lập tức quay ngoắt một trăm tám mươi độ.

Tinh thần Cao Thăng phấn chấn, tiếp tục nói: "Chương Đào và Cảnh Hồng Xuyên sỉ nhục hắn như vậy, nhưng cuối cùng hắn vẫn không thèm so đo, đồng thời còn niệm tình đồng môn dễ dàng bỏ qua cho Cảnh Hồng Xuyên. Từ đó có thể thấy được, hắn tâm địa thiện lương, hơn nửa còn trung thành tận tâm với bổn môn, tuyệt không hai lòng."

Lão nhân thở dài một tiếng nói: "Chỉ mong đều được như ngươi nói."

Hắn phất phất tay. Cao Thăng lập tức như nhặt được đại xa, khẽ khom người hành lễ rồi lập tức hướng về phía Trịnh Hạo Thiên vừa rời đi mà đuồi theo.

Lão nhìn thân ảnh hắn dần dần biến mất, lẩm bẩm nói: "Quang minh ngọc phù sư. Vạn Kiếm tông chúng ta đã nhiêu năm rồi chưa từng gặp. Đứa nhỏ này tuy miệng cứng rắn, tính tình ngay thăng nhưng tâm địa cũng không tệ. Nếu ngày sau có thể phát triển, hắc hắc..."

Ống aạy áo rộng thùng thình chợt vung lên, thân hình hắn lập tức trở nên mơ hồ, chỉ sau một cơn gió thổi qua liền biến mất vô tung vô ảnh.

Trịnh Hạo Thiên bước đi không nhanh không chậm. Hắn đi dạo một vòng bên ngoài, rồi mới đi về phía huyệt động trong lòng núi.

Vừa mới bước qua chỗ rẽ thì đã nhìn thấy Cao Thăng đang tươi cười thân thiết đứng trên đường.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng rùng mình, chẳng lẽ vừa rồi là hắn đứng rinh coi mình, Bất quá hắn lập tức gạt đi khả năng này. Thực lực Cao Thăng tuy mạng hơn hắn rất nhiều, nhưng muốn có thể hoàn toàn che dấu linh giác của hắn thì không có khả năng.

Chẳng biết tại sao, từ khi tấn chức linh khí sư xong, linh giác của hắn càng ngày càng trở nên mẫn tuệ, uy năng tiến thêm một bước lớn.

Trong lòng nhanh chóng thoát khỏi suy tư, trên mặt hắn lập tức nờ ra một nụ cười nói: "Cao sư huynh, ngươi thế nào lại tới đây?"

Cao Thăng cười ha ha, nói: "Trịnh sư đệ, không tường được, chỉ một tháng không gặp mà ngươi chẳng những tấn chức nhị giai, mà còn tu luyện Vạn Kiếm quyết tới cảnh tới đỉnh phong, thật sự là đáng chúc mừng a."

Vẻ mặt Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc, nói: "Cao sư huynh, không ngờ là ngươi đứng nhìn trộm ta?"

Cao Thăng chậm rãi gật đầu, nói: "Không chỉ có ta, còn có một vị trưởng bối cũng ở đó...."

Trịnh Hạo Thiên lúc này mới thoải mái gật đầu, xem ra đại năng giả chân chính mới là vị trưởng bối kia.

Cao Thăng đột nhiên thở dài một tiếng, cảm khái nói, ''Trịnh sư đệ, không ngờ ngươi lại là một vì quang hệ ngọc phù sư... Lẽ ra khi các ngươi mới tiến vào đại Linh giới, nhìn thấy Dư sư đệ dùng Sinh Mệnh phù, ngu huynh phải đoán ra rồi mới đúng...."*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play