Kinh tế tỉnh Đông Hải so với tỉnh Nam Thiên mà nói là chênh lệch khá lớn. Vương Quốc Hoa từ Ân Châu tỉnh Nam Thiên đến thị xã Thiết Châu tỉnh Đông Hải nhận chức tuy cấp bậc không đổi nhưng người khác nhìn như thế nào cũng thấy là bị đá đi.

Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy tỉnh Đông Hải Quách Nguyệt Mẫn trong thời gian này không vui gì mấy, luôn thích nổi giận. Nguyên nhân là do chức bí thư thị ủy Thiết Châu vốn do ả đề cử hai ứng viên, không ngờ bí thư tỉnh ủy Mã Dược Đông lại nói vấn đề này không được thảo luận ở hội nghị thường vụ.

Tên Vương Quốc Hoa không biết từ đâu chui ra. theo cách nói của Mã Dược Đông thì trung ương có tinh thần mạnh dạn đề bạt sử dụng cán bộ trẻ.

Mã Dược Đông là bí thư tỉnh ủy, ở tỉnh Đông Hải tuy không phải một tay che trời nhưng ít nhất không ai dám khiêu chiến quyền uy của y.

Trong lòng không thoải mái nên Quách Nguyệt Mẫn hay mắng mỏ cấp dưới. Đúng lúc này trưởng phòng quản lý cán bộ số một Lưu Chính Hà dẫn một cán bộ trẻ tới.

- Trưởng ban, vị này là đồng chí Vương Quốc Hoa.

Lưu Chính Hà giới thiệu xong, Vương Quốc Hoa đi lên ân cần chào hỏi:

- Trưởng ban Quách.

Quách Nguyệt Mẫn chỉ nhìn Vương Quốc Hoa một chút sau đó xua tay đuổi thư ký ra.

Bề ngoài trông Quách Nguyệt Mẫn rất bình thường nhưng trong lòng khá giật mình. Quách Nguyệt Mẫn tuy trước đó biết Vương Quốc Hoa là cán bộ trẻ nhưng không ngờ trẻ thành như vậy. Một bí thư thị ủy cấp giám đốc sở thì dù như thế nào cũng phải tầm 40 chứ? Quách Nguyệt Mẫn rất nhanh ý thức được tên này có lai lịch, người như vậy có thể không đắc tội sẽ không đắc tội. Không phải nói là sợ mà là không cần thiết phải như vậy.

Cầm hồ sơ Vương Quốc Hoa đưa tới, Quách Nguyệt Mẫn chỉ ghế lạnh nhạt nói:

- Đồng chí Quốc Hoa ngồi chờ chút.

Quách Nguyệt Mẫn mở tài liệu đọc, lần này đến tỉnh Đông Hải Vương Quốc Hoa cũng không rõ mình sẽ đảm nhiệm chức gì.

Sau khi học xong, trường đưa tài liệu cho hắn bảo hắn đến báo danh với Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy tỉnh Đông Hải.

Quách Nguyệt Mẫn đọc rất chăm chú, đọc đến cuối cùng không khỏi thầm giật mình.

Vương Quốc Hoa lúc ở tỉnh Nam Thiên không ngờ đã là bí thư thị ủy cấp giám đốc sở, đến Thiết Châu nhận chức xem ra là bị thấp đi một bậc.

Quách Nguyệt Mẫn ngẩng đầu nhìn Vương Quốc Hoa bình ổn ngồi đó.

Quách Nguyệt Mẫn không có ấn tượng tốt đối với Vương Quốc Hoa vì Vương Quốc Hoa phá hỏng việc của mình. Quách Nguyệt Mẫn cầm máy ấn số rồi nói:

- Bí thư, Vương Quốc Hoa đã tới.

Bên kia rất nhanh đáp.

- Ừ, thủ tục xong xuôi thì bảo cậu ta tới đây.

Quách Nguyệt Mẫn thầm giật mình, bí thư Mã sao coi trọng Vương Quốc Hoa đến mức như vậy, vừa tới đã gặp?

- Lão Lưu, anh mang đồng chí Vương Quốc Hoa đến văn phòng bí thư, bí thư muốn gặp.

Quách Nguyệt Mẫn không thích Vương Quốc Hoa nhưng không dám chậm trễ chỉ thị của Mã Dược Đông.

- Đồng chí Quốc Hoa, bí thư muốn gặp cậu, tôi sẽ không giữ lại, lát nữa cậu tới cầm thủ tục liên quan.

Vương Quốc Hoa đứng dậy, Quách Nguyệt Mẫn đưa tay nói:

- Chờ chút, đồng chí Quốc Hoa đã được bố trí chỗ ở chưa?

- Tôi đã thuê phòng tại khách sạn, ở khách sạn Hồng Vận gần tỉnh ủy.

Quách Nguyệt Mẫn nói:

- Vậy 9h sáng mai cậu đến văn phòng tôi, tôi cử người đưa cậu xuống.

Mã Dược Đông tuổi đã khá cao, không còn không gian phát triển lên, làm hết khóa này sẽ lui. Trong tám năm chấp chính ở tỉnh Đông Hải, Mã Dược Đông nổi tiếng với chữ “ổn”

Hai khóa gần hết, kinh tế tỉnh Đông Hải cũng ổn định tăng lên, tốc độ không quá nhanh, không quá chậm.

Vương Quốc Hoa không bất ngờ gì với việc Mã Dược Đông muốn gặp mình. Sau khi gặp qư ở trường Đảng, Vương Quốc Hoa vẫn suy nghĩ nguyên nhân trong đó. Qư nếu muốn gặp mình có cần tới trường không?

Nhiều thứ Vương Quốc Hoa chỉ có thể tự mình suy nghĩ, ví dụ như Mã Dược Đông lập tức gọi tới vậy.

- Bí thư.

Vương Quốc Hoa đi theo thư ký vào trong, hắn hơi khom người ân cần chào hỏi.

Thư ký Mã Dược Đông ghé tai nói gì đó với lãnh đạo, Mã Dược Đông nghe xong mỉm cười nói:

- Đồng chí Vương Quốc Hoa, quan hệ của cậu trực tiếp điều từ Ban tổ chức cán bộ trung ương xuống, tỉnh ủy sau khi thận trọng cân nhắc quyết định bổ nhiệm cậu làm bí thư thị ủy Thiết Châu. Ngồi xuống nói chuyện.

Bí thư Mã rất nhiệt tình, Vương Quốc Hoa vội vàng tiến lên hai bước cầm tay Mã Dược Đông.

- Cảm ơn tổ chức tin tưởng tôi.

- Qư vẫn khỏe chứ?

Mã Dược Đông chờ người khác ra mới cười hỏi một câu.

Vương Quốc Hoa ngẩn ra nhưng mặt vẫn mỉm cười nói:

- Lúc tốt nghiệp trường Đảng trung ương tôi đã gặp qư một lần, qư rất khỏe.

Việc bổ nhiệm Vương Quốc Hoa thực ra là do khi Mã Dược Đông lên Bắc Kinh họp, Lý Hưng Quốc nói chuyện với y. Là người bên cạnh qư, lời của Lý Hưng Quốc không khác gì ý của qư. Mã Dược Đông còn hai năm nữa là lui nên hoàn toàn không cần kiên trì với chức vụ bí thư thị ủy Thiết Châu làm gì.

Tình hình của Vương Quốc Hoa, Mã Dược Đông cũng biết không ít. Vương Quốc Hoa này khá thuận lợi, mới đầu Mã Dược Đông còn tưởng có lợi từ Sở Giang Thu, sau đó y mới biết không phải như vậy. Vương Quốc Hoa không phải đi theo Sở Giang Thu mà là dựa vào Hứa Nam Hạ.

Chuyện của Hứa Nam Hạ thì Mã Dược Đông cũng biết.

Bị Hứa Kiến Thiết liên lụy vì thế Hứa Nam Hạ vốn có xu hế bay lên nhưng lần này coi như bị thương nặng. Nếu không với tuổi của Hứa Nam Hạ thì đi lên bước nữa không phải là không thể. Mã Dược Đông chỉ là không hiểu một chuyện vì sao Vương Quốc Hoa không đi theo Sở Giang Thu, mà lại dựa vào qư?

Câu hỏi này Mã Dược Đông sẽ không đi hỏi, y chỉ khách khí quan tâm một chút tình hình cuộc sống của Vương Quốc Hoa, hai bên nói chuyện khoảng mười phút, Mã Dược Đông ho khan một tiếng để thư ký tiến vào.

- Bí thư, còn năm phút nữa ngài phải chủ trì một hội nghị.

Vương Quốc Hoa thức thời đứng lên nói:

- Bí thư, tôi xin về trước.

Vương Quốc Hoa mở cửa thì Lưu Chính Hà đã chờ ở đó, y cười cười mời Vương Quốc Hoa đi xuống. Bên phía Quách Nguyệt Mẫn Vương Quốc Hoa không cần sang nữa, hắn trực tiếp đến văn phòng Lưu Chính Hà.

Lưu Chính Hà nói chuyện với Vương Quốc Hoa một chút nhưng không hỏi ra gì cả. Miệng Vương Quốc Hoa rất chặt, Lưu Chính Hà có nhiều nỗi băn khoăn nhưng lại không nghe ra được gì.

- Quốc Hoa, tôi đọc tài liệu thấy trước đây anh công tác ở tỉnh Nam Thiên, sao lại đến tỉnh Đông Hải?

Lưu Chính Hà trực tiếp hỏi, y thầm nghĩ đối phương không đến mức không trả lời câu này chứ?

- Trưởng phòng Lưu không hổ là cán bộ ở Ban tổ chức cán bộ, hỏi rất cẩn thận.

Vương Quốc Hoa tuy cười nhưng mắt hiện rõ vẻ nghiêm khắc. Một tên trưởng phòng không ngờ nói chuyện như chất vấn với một bí thư thị ủy? Nếu muốn nói chuyện ngang hàng thì ít ra cũng phải là một phó trưởng ban.

Lưu Chính Hà nghe xong không khỏi xấu hổ, y đứng lên pha trà mà tim đập khá mạnh. Thằng kia có ánh mắt khá đáng sợ, nhìn làm người ta nổi da gà.

- Tôi chỉ thuận miệng nói mà thôi.

Lưu Chính Hà bưng cốc trà đến thì thái độ cũng cung kính hơn.

- Thực ra nói với anh cũng không có gì, tổ chức cần, tôi sẽ đến. Tôi là cán bộ Đảng viên nên không có quyền lực cò kè mặc cả với tổ chức.

Vương Quốc Hoa từ tốn nói, giọng điệu cũng dịu đi coi như cho Lưu Chính Hà bậc thang đi xuống. Chẳng qua Lưu Chính Hà không dám hỏi này hỏi kia nữa, vừa nãy bị thiệt đã quá đủ rồi.

Lát sau máy điện thoại của Lưu Chính Hà vang lên, y nghe xong vội vàng đứng lên nói:

- Trưởng ban Cao, ừ ừ, tôi tới ngay.

Y dập máy rồi cười nói:

- Bí thư Vương, Trưởng ban Cao mời ngài đi một chuyến, mai Trưởng ban Cao đưa ngài xuống.

Vương Quốc Hoa cười đứng lên nói:

- Làm phiền rồi.

- Nên mà nên mà.

Lưu Chính Hà nói xong liền khách khí đi trước dẫn đường.

Tuổi của Phó trưởng ban Cao thoạt nhìn không nhỏ, ít nhất phải tầm gần 60. Trưởng ban Cao ngồi sau bàn làm việc hai mắt nhìn Vương Quốc Hoa rồi nói:

- Đồng chí Quốc Hoa đến, tôi phụ trách đưa cậu xuống, cậu có cần nghỉ một ngày, ngày kia rồi xuống Thiết Châu không?

Vương Quốc Hoa cười nói:

- Tôi thì không sao, chủ yếu do Trưởng ban Cao an bài.

Vương Quốc Hoa nói vậy nhưng trong lòng lại khó chịu với đối phương. Tên này còn ra vẻ hơn cả Quách Nguyệt Mẫn, dù hắn có là Phó trưởng ban thường trực thì cũng chỉ ngang cấp với mình mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play