- Hai đồng chí này muốn nói chuyện với cậu, nói chuyện ngay ở đây.

Nói xong Hứa Nam Hạ đứng lên mặt không chút thay đổi đi ra ngoài.

- Anh là Vương Quốc Hoa? Nguyên phó chánh văn phòng tỉnh ủy kiêm chủ nhiệm Ban giám sát?

Đối diện có một nam một nữ đều mặc âu phục màu đen, mặt nghiêm túc. Hứa Nam Hạ vừa ra, người đàn ông tuổi lớn hơn đã đứng lên nói.

Vương Quốc Hoa gật đầu.

- Tôi là Vương Quốc Hoa.

- Ngồi xuống nói chuyện.

Người đàn ông khoảng 40 tuổi nói chuyện khá khách khí nhưng người phụ nữ còn lại nhìn Vương Quốc Hoa với ánh mắt đầy coi thường.

Vương Quốc Hoa ngồi xuống, người đàn ông lấy thuốc đưa tới một điếu.

- Hút không?

- Cảm ơn.

Vương Quốc Hoa cầm lấy châm cho mình.

- Chúng tôi ở ban số 6 – Ủy ban kỷ luật trung ương, tôi là trưởng ban Lam Vệ Hoa, đây là thẻ công tác của tôi.

Người đàn ông vừa nói vừa đưa thẻ công tác tới, Vương Quốc Hoa rất bình tĩnh cầm xem, sau đó người phụ nữ kia cũng đưa thẻ tới nhưng không nói gì. Vương Quốc Hoa cười cản lại.

- Không cần, tôi tin tưởng thân phận các vị. Thật ra tôi vừa rồi cũng chỉ muốn xem thẻ công tác của hai vị có gì khác biệt hay không mà thôi.

Bốp, người phụ nữ ném mạnh thẻ công tác xuống bàn.

- Vương Quốc Hoa, anh thành thật một chút, đừng có mà giở trò. Người như anh tôi thấy nhiều rồi, hôm nay tới tìm anh nói chuyện đó là.

Cô gái nói được một nửa nhưng bị Lam Vệ Hoa nhìn tới nên đành ngoan ngoãn ngậm miệng.

- Đồng chí Vương Quốc Hoa, bây giờ chúng ta bắt đầu nói chuyện, vừa nãy đồng chí bên tôi không bình tĩnh, mong anh bỏ qua.

Lam Vệ Hoa nói chuyện rất có tiết tấu, không nhanh, có lực như từng chút một đánh vào lòng người.

Vương Quốc Hoa không e ngại nên có thể bình tĩnh nhìn tới. Lam Vệ Hoa không khỏi giật mình, biểu hiện của Vương Quốc Hoa khác hẳn độ tuổi của hắn. Nhất là sau khi biết lai lịch của bọn họ mà không có biến hoá, cảm giác này làm người ta thấy hắn như không có vấn đề.

Đương nhiên Lam Vệ Hoa cũng gặp không ít cán bộ kiểu như thế này.

Người phụ nữ kia thất thố là do thái độ của Hứa Nam Hạ. Ngay từ đầu Diệp Sam mang hai người tới, Hứa Nam Hạ đã tỏ vẻ bất mãn nhưng vẫn đồng ý yêu cầu của bọn họ, cũng kiên nhẫn ngồi ở văn phòng chờ Vương Quốc Hoa xuất hiện. Trong quá trình đợi, Hứa Nam Hạ chỉ cúi đầu xem văn bản nhưng tâm trạng bất mãn của ông ai cũng có thể nhìn ra.

- Ha ha, nói bỏ qua thì quá nghiêm trọng rồi. Có việc cứ hỏi, tôi hiểu tâm trạng của các vị.

Vương Quốc Hoa vẫn bình tĩnh, người phụ nữ kia nhướng mày định nói nhưng Lam Vệ Hoa đã giành trước.

- Vậy bắt đầu đi.

Vương Quốc Hoa ngồi thẳng lưng, đặt tay lên đùi chờ nghe hỏi.

- Chúng tôi nhận được đơn tố cáo nói lúc anh làm phó chánh văn phòng tỉnh ủy đã lợi dụng quyền lực bức bách nhà kinh doanh bán giá thấp, người tiếp nhận vụ làm ăn này là cô gái tên Hoàng Nhàn có quan hệ với anh, mời anh trả lời.

- Vấn đề này anh nên đi hỏi nhà kinh doanh kia mới đúng, giao dịch chi tiết trong đó tôi cũng không rõ, về phần nói dùng quyền lực áp bức nhà kinh doanh càng là chuyện không có hình bóng.

Vương Quốc Hoa vừa nói xong, người phụ nữ kia cười lạnh nói:

- Vương Quốc Hoa, anh nên chịu trách nhiệm với lời nói của mình, chính sách Đảng tôi sẽ không lặp lại.

Vương Quốc Hoa sa sầm mặt nói:

- Chính sách Đảng tôi hiểu, không cần cô nhắc. Cho rằng tôi có vấn đề các vị có thể tra, kỷ luật Đảng, quốc pháp không phải là bài biện, là nhân viên phá án thì trình độ dụ cung của cô quá bình thường.

Lam Vệ Hoa nhíu mày lạnh lùng nhìn cô gái kia sau đó nói với Vương Quốc Hoa:

- Vương Quốc Hoa, điều tra đương nhiên là chúng tôi sẽ điều tra, chẳng qua tôi hy vọng anh quý trọng cơ hội của mình, chủ động nói rõ vấn đề.

Lam Vệ Hoa đang dao động cũng bất mãn với ả phụ nữ kia. Ả là tạm thời được đổi, trước đó Lam Vệ Hoa không quen mà điều từ ban khác đến. Cách đặt câu hỏi của ả này thực ra không vấn đề gì mấy nhưng nếu bị đối phương túm thì khác.

- Nếu điều tra thì không cần phải hỏi, tôi tin chỉ cần các vị đi điều tra sẽ thấy tôi trong sạch. Về phần câu hỏi của đồng chí kia nghi ngờ là dụ cung hy vọng ghi vào biên bản, nếu không tôi từ chối ký tên.

Vương Quốc Hoa đâu chịu chấp nhận.

- Xem ra anh có tâm trạng, bây giờ không còn sớm nữa, ăn trước, nghỉ rồi chúng ta làm việc tiếp.

Lam Vệ Hoa đứng lên nói, hắn nhìn ả phụ nữ bên cạnh sau đó đi ra. Ả ta có chút do dự nhưng vẫn đứng lên theo.

Cửa vừa đóng lại, Lam Vệ Hoa thấy bên ngoài không ai liền trầm mặt nói:

- Chu Cầm, cô làm công tác này nhiều năm sao còn xúc động như vậy?

Chu Cầm buồn bực cúi đầu không giải thích. Lam Vệ Hoa lúc này mới thản nhiên nói:

- Vụ án của Vương Quốc Hoa còn chưa xác định, bây giờ chưa có chứng cứ rõ ràng, hắn không phải người tình nghi bình thường đâu.

Chu Cầm có chút khẩn trương nhìn về phía cửa. Lam Vệ Hoa khẽ thở dài một tiếng thầm nghĩ lần này đúng là gặp phải việc khó chơi. Nhưng bên trên có lệnh, Lam Vệ Hoa không thể không đi. Y ngay từ đầu đã không quá nắm chắc về vụ việc này, nhưng cấp trên kiên trì điều tra, Lam Vệ Hoa đã từng đề nghị nên do Ủy ban kỷ luật tỉnh Nam Thiên phụ trách nhưng lãnh đạo bác bỏ. Từ chứng cứ hiện có thì không thể làm gì được Vương Quốc Hoa, nhưng sao cấp trên lại ra lệnh này?

Lam Vệ Hoa và Chu Cầm đã tới tỉnh Nam Thiên vài ngày, bên Ủy ban kỷ luật tỉnh rất phối hợp nhưng không tra ra đầu mối đáng giá nào. Dù là chuyện Vương Quốc Hoa bức bách nhà kinh doanh bán giá thấp cũng là đầu mối miễn cưỡng.

Cuộc nói chuyện lần này Lam Vệ Hoa vốn không định tiến hành nhưng lãnh đạo bên trên chỉ thị phải làm thế. Lam Vệ Hoa đã khách quan báo cáo nói hỏi cũng không chắc hỏi được gì, nhưng lãnh đạo có ý rõ ràng là tra không được thì có khi sẽ hỏi ra. Hiện tượng này Lam Vệ Hoa đã gặp không ít, vấn đề vốn không biết nhưng lại hỏi ra.

Mấu chốt là lần hỏi này có áp lực rất lớn. bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ mặc dù không nói câu phản đối nhưng thái độ rất bất mãn, Hứa Nam Hạ là ủy viên Bộ chính trị cơ mà.

Có nhân viên chờ ngoài, Lam Vệ Hoa dặn đi mua cơm hộp. Lam Vệ Hoa bưng một hộp vào đưa cho Vương Quốc Hoa.

- Ăn đi, ăn xong rồi nói tiếp.

Vương Quốc Hoa cầm họp không quên nói câu cảm ơn.

Lam Vệ Hoa ra khỏi văn phòng đóng cửa lại mới nói với Chu Cầm:

- Ăn nhanh, hỏi xong rồi đi.

Chu Cầm tưởng mình nghe lầm, ngẩn ra một chút:

- Cứ đi như vậy sao?

Lam Vệ Hoa không nhanh không chậm liếc nhìn ả một cái:

- Cô thấy sao?

Hai người vào lại, Vương Quốc Hoa vẫn ngồi đó bưng trà uống. Hắn đứng lên nói:

- Có thể tiếp tục chứ?

Lam Vệ Hoa thoáng thở dài một tiếng rồi nói:

- Vương Quốc Hoa, chúng tôi đã điều tra tài khoản ngân hàng của anh phát hiện anh có tổng cộng ba tài khoản, số lượng kinh người, anh có thể giải thích không?

Vương Quốc Hoa bỏ chén cười nói:

- Các vị sai rồi, tôi còn có tài khoản ở ngân hàng Thụy Sĩ, chờ chút.

Vương Quốc Hoa vừa nói vừa lấy ví và một quyển sổ viết vài chữ đưa cho Lam Vệ Hoa.

- Đây là tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ của tôi, cần kiểm tra thì tôi có thể cung cấp mật khẩu.

- Anh …

Chu Cầm tức tối, ả chưa bao giờ gặp người như thế này.

Lam Vệ Hoa đưa tay chặn lại.

- Không cần, anh nói qua lai lịch số tiền này là được.

Khoảng 20 phút sau Lam Vệ Hoa và Chu Cầm rời đi. Bọn họ đi không lâu Hứa Nam Hạ quay về, thấy Vương Quốc Hoa bình tĩnh ngồi xuống ông không khỏi lộ vẻ vui mừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play