- Hai tỉnh lớn ở phía Tây Bắc là Cam Châu và Túc Châu đều đã rơi vào trong tay Lục ca. Đây là do quốc chủ Đại Lâm Nhi của Hỏa La Quốc ủng hộ mới có thể làm được đấy. Tuy thực lực Đại Thần Quân của Lục ca mạnh mẽ nhưng quân đội Đại Chu cũng không phải chuyện đùa, không phải là có thể dễ dàng đánh tan. Bây giờ Đại Chu còn chiếm cứ núi Huyền Vũ, gần khu vực Trung Nguyên. Tuy tạm thời chúng không có lực phản kích, nhưng cũng không thể khinh thường.
Dương Địch nói tình thế Đại Thần Đại Chu cho Dương Thạc.
- Vậy sao...
Dương Thạc gật nhẹ đầu.
Tình huống này cũng nằm trong dự liệu của Dương Thạc.
Lúc này, nếu xét về chiến lực thì quả thật là Đại Thần Quân đang chiếm giữ ưu thế. Dương Thành chính là cường giả Võ Thánh. Hai năm sau, e rằng chiến lực của Dương Thành có thể so với Võ Thánh lôi âm tầng bốn bình thường, cùng cấp độ với ba đại trưởng lão của Chân Vũ Môn.
Ngoài ra, Đại Thần Quân còn có một vị cũng đạt cấp độ Võ Thánh, chính là Lạc Bằng. Thực lực của hắn cũng khá mạnh mẽ.
Nam Cung Thương cũng đã bước vào cấp độ Võ Thánh!
Tuy thực lực của Đại Lâm Nhi không rõ ràng lắm nhưng nàng kế thừa truyền thừa Thánh Hỏa của Hỏa La Quốc. Hơn nữa lại khống chế một quốc gia, một cái thánh địa võ đạo, nếu cần bất kỳ công pháp, bảo vật, linh thảo, đan dược gì cũng đều có đấy. Bởi vậy cho nên, sớm muộn gì nàng cũng sẽ đạt tới cấp độ Võ Thánh.
Tuy ngộ tính, tư chất của Đại Lâm Nhi lúc đầu không cao lắm nhưng Dương Thạc đoán rằng về sau nàng cũng đã gặp được kỳ ngộ. Cuối cùng nàng đã trở thành người nối nghiệp Hỏa La Vương, thực lực dần dần tăng lên.
Lại thêm một số Võ Thánh bình thường của Thiên Âm Môn...
Chỉ có Chân Vũ Môn ủng hộ Càn gia Đại Chu thì làm sao có thể là đối thủ của Đại Thần Quân?
Nhưng ở trên chiến trường, cường giả cấp độ Võ Thánh cũng chỉ là uy hiếp, rất ít khi ra tay với binh sĩ bình thường. Hai nước giao chiến, hầu như là binh lính hai bên chém giết lẫn nhau.
Binh lính Đại Thần bình thường nhìn như mạnh mẽ nhưng đó chỉ là Dương Thiên kinh doanh mấy thập niên nội tình, so với Đại Chu trăm năm nội tình vẫn là thua kém rất nhiều. Hiện tại, Đại Thần có thể chiếm giữ hai tỉnh Cam Châu, Túc Châu, từng bước áp súc không gian của Đại Chu đã là thành tích rất tốt rồi.
- Lục ca đã từng nghĩ đến việc giết chết hai anh em Càn gia bên Chân Vũ Môn. Nhưng...
Sắc mặt Dương Địch trở nên hơi nghiêm trọng.
- Hình như trong Chân Vũ Môn có một vị đại năng thực lực rất mạnh tọa trấn. Lúc trước, Lục ca cùng với hai vị Võ Thánh bình thường của Thiên Âm Môn ta và quốc chủ Đại Lâm Nhi của Hỏa La Quốc cùng nhau đi tới. Vị đại năng kia chỉ vừa tràn ra một ý niệm trong đầu, lập tức khiến cho đám người Lục ca bị trọng thương, phải quay về. Cũng chính bởi vì đám người Lục ca bị trọng thương, cho nên thế công của Đại Thần Quân mới bị ngừng lại...
Dương Địch nói.
- Một vị đại năng tràn ra một ý niệm trong đầu, khiến cho Lục ca và bốn vị Võ Thánh bị thương sao?
Dương Thạc khẽ nhíu mày.
Dĩ nhiên Dương Thạc biết rõ trong Chân Vũ Môn có đại năng gì.
Có thể nói, sau khi Nhân Hoàng mang theo Huyền Vũ Yêu Thánh và Trác Tử Dương, ở bên trong Chân Vũ Môn chỉ còn lại một mình Trương Tử Ngâm là cao thủ cấp độ Võ Thánh.
Thực lực của Trương Tử Ngâm rất cao, cũng có thể ngăn cản được Lục ca Dương Thành.
Nhưng ngoài Trương Tử Ngâm ra, Chân Vũ Môn cũng không có cao thủ nào khác. Cho dù là có cường giả Đại Tông Sư, đột phá đến cấp độ Võ Thánh cũng chỉ là Võ Thánh sơ kỳ, không đáng lo ngại. Làm sao lại có thể có đại năng mạnh mẽ như vậy? Nếu như thật sự có thì vì sao lúc trước Dương Thạc đánh tới Chân Vũ Môn, vị đại năng kia lại không ra tay?
- Chẳng lẽ... là sủng thú năm đó của cao thủ cấp độ Võ Thánh Hư Không, Chân Vũ Đại Đế sao?
Nỗi lòng khẽ động, lập tức trong đầu Dương Thạc toát ra một ý niệm như vậy.
Tuy thực lực của Dương Thạc lúc này vô cùng mạnh mẽ nhưng hắn cũng không thể làm trọng thương bốn vị Võ Thánh. Hơn nữa, trong đó lại có Dương Thành là cường giả cấp độ Võ Thánh lôi âm tầng bốn.
Chỉ có thực lực Võ Thánh Hư Không mới có thể làm được điều này!
Lúc trước Lam Mị đã từng nói rằng, ở thời đại này, trong một thời gian ngắn tiếp theo rất có thể sẽ có không ít sủng thú của cường giả Võ Thánh Hư Không năm đó xuất thế. Trong đó, sẽ có một số sủng thú cũng đạt tới cảnh giới Võ Thánh Hư Không.
Hiện tại, ở trong núi Huyền Vũ lại xuất hiện một vị đại năng như vậy. Dương Thạc lập tức suy đoán rằng, đó chính là sủng thú năm đó của Chân Vũ Đại Đế…
- Bất kể là như thế nào thì cường giả cấp độ Võ Thánh Hư Không cũng khinh thường việc ra tay với Võ Thánh bình thường. Đoán chừng chỉ cần Lục ca không đi tới núi Huyền Vũ, không gây chuyện với Chân Vũ Môn thì có lẽ vị Võ Thánh Hư Không này cũng sẽ không ra tay với Lục ca. Nếu như vị đại năng này thật sự muốn ra tay thì đám người Lục ca đã sớm mất mạng rồi. Đại Thần Quân cũng đã sớm bị diệt rồi...
Dương Thạc biết rõ, Võ Thánh Hư Không khinh thường việc tham dự vào chuyện trong thế tục. Cho nên sự hiện hữu của nó cũng chỉ là để uy hiếp mà thôi. Bình thường, nó sẽ không chủ động tới trêu chọc Đại Thần Quân.
- Trước hết ta phải đi thăm Lục ca đã. Sau đó ra sẽ nhờ Lục ca tìm giúp một số kiến trúc sư!
Dương Thạc nói xong liền để cho Dương Địch tiến vào trong không gian Thập Phương Ca Sa.
Xoẹt!
Hư không bị xé mở, Dương Thạc tập trung vị trí kinh thành Đại Chu, nhanh chóng đi tới.
Tại kinh thành Đại Chu.
Ngọc Mạt Lâu.
Lúc trước, Ngọc Mạt Lâu đã bị Dương Thạc hủy diệt, bị Phụ Chính Vương Càn Minh Vũ Đại Chu niêm phong.
Nhưng lúc này, kinh thành đang ở trong tay Đại Thần Quân, là địa bàn của Dương gia, Thiên Âm Môn lại phụ trợ Dương Thành. Cho nên ở Đại Chu này vẫn có thể tiếp tục xây dựng lại một tòa Ngọc Mạt Lâu.
Trời về đêm, đèn đuốc ở bên trong Ngọc Mạt Lâu vẫn được đốt sáng trưng, người đến người đi hối hả. Hiển nhiên đây vẫn là nơi gió trăng đứng đầu kinh thành.
Trong một gian phòng chữ Thiên ở lầu hai.
Một hình thể mập mạp của nam tử thanh niên, tầm hai tư, hai lăm tuổi đang ngồi ngay ngắn ở trong rạp. Hắn cầm trong tay quạt xếp, vẻ mặt cười lạnh. Đứng ở trước mặt hắn là một người quản sự của Ngọc Mạt Lâu, đang cười làm lành.
- Trương công tử, quả thật là Tố Thanh Nhi cô nương của Ngọc Mạt Lâu ta không tiếp khách đấy. Còn việc Trương công tử muốn chuộc thân cho Tố Thanh Nhi cô nương, để cho Thanh Nhi cô nương làm tiểu thiếp của ngài thì thật sự là... nguồn TruyenFull.vn
Quản sự của Ngọc Mạt Lâu cười khổ nói.
- Hả?
Sặc mặt của công tử mập mạp kia chợt trầm xuống.
- Không tiếp khách sao? Chẳng phải Ngọc Mạt Lâu này là nơi gió trăng sao? Hừ, chỉ là thủ đoạn để tự nâng giá trị con người mà thôi. Đã trở thành kỹ nữ mà vẫn còn muốn lập đền thờ sao? Nói cho chủ của Ngọc Mạt Lâu các ngươi biết rằng hôm nay nàng đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được. Nhất định bổn công tử sẽ dẫn Thanh Nhi cô nương đi đấy!
- Hừ, cũng không hỏi thăm xem Trương Thiên Long ta là người nào! Toàn bộ tiền trang tư nhân tại Trung Nguyên đều là của Trương gia ta đấy, còn sợ Trương gia ta không có tiền sao?
- Bịch!
Đột nhiên, tên công tử mập mạp Trương Thiên Long này đập xuống bàn một chồng ngân phiếu.
- Cái này...
Vẻ mặt của quản sự Ngọc Mạt Lâu có chút khó coi.
- Thế nào? Vẫn còn không đủ sao? Xem ra, các ngươi là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt rồi!
Sắc mặt của Trương Thiên Long lại trầm xuống.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Trương Thiên Long vừa dứt lời, lập tức những tiếng nổ ầm ầm vang lên trong gian phòng chữ Thiên. Bốn thân ảnh đã phá vỡ vách tường gian phòng này để đi đến.
- Công tử, theo lão phu thấy thì ta nên ra tay cướp người đi. Chỉ là một Ngọc Mạt Lâu, công tử vừa ý mấy nàng hoa khôi thì đó chính là vinh hạnh của các nàng ấy! Còn muốn ra vẻ rụt rè sao?
Trong bốn người này, một vị lão giả có vẻ thâm hiểm, lạnh lùng liếc qua quản sự của Ngọc Mạt Lâu rồi chậm rãi nói.
Trên người lão giả này tỏa ra nguồn lực lượng khí huyết đậm đặc. Chính là một vị cường giả Đại Tông Sư!
Khí thế của ba người kia yếu hơn một chút, đều là cường giả Võ Tôn cao kỳ trở lên!
- Hừ, từ sau khi Nhân Hoàng đến thế gian này, ở giữa đất trời này đã không còn nhiều cường giả Võ Thánh nữa. Hiện tại, với thế lực của Trương gia ta, ngay cả Thiết Thủ Môn, môn phái đứng thứ hai Trung Nguyên cũng phải lễ phép với chúng ta ba phần. Một Ngọc Mạt Lâu bé nhỏ mà cũng dám làm trái lời Trương Thiên Long ta sao? Lưu lão, ta thấy nếu như Tố Thanh Nhi cô nương không đi ra, chúng ta dứt khoát hủy Ngọc Mạt Lâu này đi!
Trương Thiên Long cười lạnh nói.
- Khẩu khí thật lớn!
Đúng lúc này.
Uỳnh!
Một luồng khí thế mạnh mẽ, dũng mãnh đi vào trong rạp này.
Một mỹ phụ chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, trên mặt đeo khăn lụa, đang chậm rãi đi vào trong rạp. Đi theo sau nàng là một nữ tử tầm mười bảy, mười tám tuổi.
Khí huyết trên người mỹ phụ này bắt đầu khởi động, cũng là cao thủ cấp độ Đại Tông Sư. Thực lực của nữ tử trẻ tuổi kia kém hơn nhưng cũng đã đi vào cấp độ Võ Tôn. Giờ phút này, vẻ mặt của nữ tử trẻ tuổi kia đang rất tức giận, nhìn chằm chằm vào công tử mập mạp Trương Thiên Long. Mà sau một khắc cô gái này xuất hiện, hai mắt của Trương Thiên Long đã sớm mở to. Hiển nhiên, nữ tử trẻ tuổi này chính là mục tiêu của Trương Thiên Long, hoa khôi Ngọc Mạt Lâu, Tố Thanh Nhi.
- Trương gia tại Trung Nguyên thì sao? Chưa chắc Ngọc Mạt Lâu ta đã coi vào đâu đâu. Hôm nay ta cũng muốn nhìn xem ai có bản lĩnh có thể san bằng Ngọc Mạt Lâu ta!
Mỹ phụ kia chậm rãi đi tới, lạnh giọng mắng.
- Thì ra là Triệu lâu chủ!
Hai mắt của Lưu lão cấp độ Đại Tông Sư ở sau lưng Trương Thiên Long hơi nhíu lại.
- Hừ, Triệu lâu chủ, lão phu biết rõ chỗ dựa của Ngọc Mạt Lâu chính là Thiên Âm Môn. Chỉ tiếc rằng hai đại Võ Thánh của Thiên Âm Môn đã bị người ở núi Huyền Vũ tại Trung Nguyên ta đánh trọng thương đấy. E rằng thực lực bây giờ đã giảm mạnh, ngay cả Đại Tông Sư cũng đều không đạt đến, đúng không? Lúc này, Ngọc Mạt Lâu chỉ có một Đại Tông Sư ngươi tọa trấn. Ngươi cho rằng có thể ngăn cản chúng ta sao?
Lưu lão hừ lạnh nói.
- Lưu lão, còn nói nhảm cái gì?
Trương Thiên Long nhìn chằm chằm vào Tố Thanh Nhi, vẻ mặt đầy thèm khát, nói.
- Mau mau ra tay giải quyết xong con quỷ nhỏ này. Đến lúc đó, tiểu nha đầu Tố Thanh Nhi sẽ về tay ta. Con quỷ nhỏ này sẽ để cho Lưu lão ngài đấy.
- Các cô nàng Thiên Âm Môn, chúng ta cùng vui đùa một chút!
Hai mắt Trương Thiên Long tỏa sáng. Hắn lớn tiếng kêu lên.
- Hả? Lưu Văn Nguyên, ngươi dám bắt nạt Thiên Âm Môn ta sao?
Đôi mắt đẹp của mỹ phụ nhìn chằm chằm vào Lưu lão sau lưng công tử Trương Thiên Long mập mạp kia. Sắc mặt của Ngọc Mạt lâu Triệu lâu chủ biến đổi kịch liệt.
Ầm ầm!
Một luồng khí thế mạnh mẽ bắn ra từ trên người Triệu lâu chủ.
Tạch tạch tạch! Tạch tạch tạch!
Luồng khí thế của Triệu lâu chủ vừa phát ra, lập tức cái bàn bằng gỗ, bình phong… ở trong gian phòng chữ Thiên đều không chịu nổi. Sau khi phát ra tiếng vang ken két, chúng lập tức nứt vỡ ra. Luồng khí thế mạnh mẽ vẫn gió lốc quay cuồng, hung hăng đi về phía đám người Trương Thiên Long.
- Không tốt!
Trương Thiên Long chỉ là công tử quần áo lụa là, tu vi không đạt tới cấp độ Võ Sư. Cho nên, dưới luồng khí thế Đại Tông Sư này, hắn thể không chịu nổi. Sắc mặt hắn thay đổi kịch liệt, thân thể to mọng kia lập tức bị đánh bay ra ngoài.
- Thiếu gia, mau tránh ra!
Đúng vào lúc mấu chốt, Lưu lão kia vội duỗi tay ra, túm mạnh lấy vai của Trương Thiên Long. Sau đó hắn nhẹ nhàng dùng lực, kéo Trương Thiên Long về phía sau mình.
Cùng lúc đó, khí kình từ trên người Lưu lão này cũng bắn ra, chống lại luồng khí thế của Triệu lâu chủ.
- Triệu Vân Nguyệt, với thực lực của ngươi, không có tư cách khoe khoang ở trước mặt ta đâu!
Sau khi Lưu lão quát mạnh một tiếng, luồng khí thế của hắn và khí thế của Triệu lâu chủ hung hăng va chạm cùng một chỗ.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Ô...ô...ô...n...g! Ô...ô...ô...n...g! Ô...ô...ô...n...g!
Khí kình nổ tung. Luồng sóng âm mạnh mẽ tràn ngập ở trong rạp này.
Ngoài Ngọc Mạt Lâu chủ là Triệu Vân Nguyệt, hoa khôi của Ngọc Mạt Lâu là Tố Thanh Nhi, Lưu Văn Nguyên và ba gã cường giả Võ Tôn bên người Trương Thiên Long ra, những người còn lại ở trong rạp này đều không chịu nổi hai luồng khí thế của hai cường giả Đại Tông Sư phát ra. Sắc mặt bọn họ đều trở nên tái nhợt, bắt đầu khởi động lực lượng khí huyết.
- Lưu Văn Long, ngươi thật sự muốn làm loạn Ngọc Mạt Lâu ta sao?
Hai mắt của Triệu Vân Nguyệt đã sớm nheo lại.
- Ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ. Dám làm loạn Ngọc Mạt Lâu ta, chắc chắn sẽ phải chịu lửa giận của Thiên Âm Môn ta đấy!
Trong lời nói của Triệu Vân Nguyệt, mơ hồ mang theo vài phần uy hiếp.
Tuy Thiên Âm Môn không e ngại mấy cường giả cấp độ Đại Tông Sư, Võ Tôn này. Nhưng lúc này, ở bên trong Ngọc Mạt Lâu chỉ có Triệu Vân Nguyệt và Tố Thanh Nhi là cao thủ đạt cấp độ từ Võ Tôn trở lên mà thôi. Có lẽ Triệu Vân Nguyệt có thể ngăn cản được Lưu Văn Nguyên. Nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Tố Thanh Nhi không cao, căn bản là không thể ngăn cản được thủ hạ của Trương Thiên Long. Ba thủ hạ của hắn đều là cao thủ Võ Tôn cao kỳ trở lên đấy.
Nếu thật sự phải chiến đấu, e rằng lúc này, Ngọc Mạt Lâu sẽ phải chịu thiệt thòi lớn!
Chính bởi vậy, Triệu Vân Nguyệt mới dùng Thiên Âm Môn để đe dọa tên Lưu Văn Nguyên này. Để cho đám người này không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Dùng Thiên Âm Môn để dọa chúng ta sao?
Nghe được lời nói của Triệu Vân Nguyệt, trên mặt Lưu Văn Nguyên hiện ra nụ cười lạnh.
- Nếu là hai năm trước, lúc Thiên Âm môn là thánh địa võ đạo, thì chúng ta sẽ e ngại vài phần. Tiếc rằng hai năm trước, cao thủ của Thiên Âm Môn ngươi đã đi theo Nhân Hoàng, tiến vào một thế giới khác. Hai Võ Thánh còn sống của Thiên Âm Môn cũng đã bị đả thương. Hôm nay, Thiên Âm môn đã là nỏ mạnh hết đà, còn muốn uy hiếp chúng ta sao?
- Theo lão phu thấy, tên tuổi thánh địa võ đạo Thiên Âm Môn nên bị xóa đi đấy!
- Thiết Thủ Môn ta chính là môn phái lớn thứ hai ở Trung Nguyên, gần với Chân Vũ Môn. Sau khi Thiên Âm Môn xuống dốc, tên tuổi thánh địa võ đạo sẽ vững vàng rơi vào trong tay Thiết Thủ Môn ta!