Răng rắc!
Đụng phải đầu lâu Man Văn Thiên Tượng, Chân Vũ Kiếm lại gặp trở ngại!
Đầu lâu Man Văn Thiên Tượng vô cùng cứng rắn, đúng là đạt tới cấp độ Thần binh cấp năm!
Hơn nữa, độ dày của đầu lâu tuyệt đối không thua kém độ dày lớp da của nó.
Tuy thanh Chân Vũ Kiếm của Trác Tử Dương có thể miễn cưỡng đâm rách hàng phòng ngự đầu lâu của Man Văn Thiên Tượng, nhưng không thể nào trực tiếp xuyên qua. Giờ phút này, nó đang cắm ở chính giữa đầu lâu Man Văn Thiên Tượng!
Rống rống!
Man Văn Thiên Tượng bị Chân Vũ Kiếm đâm vào trong, cảm thấy đau nhức, đầu lắc kịch liệt, vòi dài vung vẩy, mãnh liệt quật trúng Trác Tử Dương.
Rầm!
Trác Tử Dương trực tiếp bị quật bay ra ngoài.
Chỉ một thoáng đã đến hơn mười trượng bên ngoài. Ở giữa không trung, Trác Tử Dương ổn định thân hình, một tay xuất chiêu. Chíu một phát, Chân Vũ Kiếm kia rốt cục rút khỏi đầu lâu Man Văn Thiên Tượng, trở về tay Trác Tử Dương. Cầm Chân Vũ Kiếm trong tay, sắc mặt Trác Tử Dương lại rất khó coi. Hắn đường đường là môn chủ Chân Vũ Môn, cao thủ siêu cấp đương thời, vậy mà cũng không làm gì được đầu Man thú này…
- Giỏi cho một con Ma Hoang Cự Thú, da thô thịt dày, khí huyết mạnh mẽ, đúng là khó đối phó.
Trác Tử Dương giống như tia chớp, nhanh chóng bay lùi lại, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Đường đường là môn chủ Chân Vũ môn, cường giả siêu cấp đương thời, có Chân Vũ kiếm được xưng là đệ nhất thần binh trong tay, vậy mà Trác Tử Dương không thể làm gì được con Man Văn Thiên Tượng này. Không những thế, hắn lại còn bị con Man Văn Thiên Tượng này bức bách đến nỗi rất chật vật, suýt nữa thì bị thương. Với tình cảnh như vậy thì sao sắc mặt Trác Tử Dương có thể đẹp cho được?
Chẳng qua, bản lĩnh của tên Trác Tử Dương này cũng không nhỏ.
Lúc này, hắn không tiếp tục tấn công Man Văn Thiên Tượng nữa, mà lại lui về sau. Tốc độ của hắn rất nhanh, dù Man Văn Thiên Tượng muốn tiến lên tấn công hắn cũng khó mà đuổi theo hắn được.
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!
Tuy Man Văn Thiên Tượng không đuổi kịp Trác Tử Dương nhưng nó vẫn di chuyển bốn chân tiến về phía trước, lao về phía Trác Tử Dương.
Rống rống!
Nó há to miệng, thanh âm gầm rú mãnh liệt từ trong miệng nó truyền ra. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Theo thanh âm gào rú truyền ra, Man Văn Thiên Tượng mở to miệng, từng luồng lực lượng khí huyết ấm áp cũng từ trong miệng nó tràn ra, giống như cuồng phong, nháy mắt đã trùng kích đến trước mặt Trác Tử Dương.
Dưới sự trùng kích của lực lượng khí huyết này, tuy Trác Tử Dương đã nhanh chóng bay lùi lại nhưng vẫn cảm giác cả người lắc lư, gần như đứng không vững.
Ầm ầm!
Bỗng nhiên, cả người rơi xuống đất.
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!
Hai chân Trác Tử Dương giẫm trên mặt đất, lùi lại mười bảy, mười tám bước, mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
Mà đúng lúc này, con Man Văn Thiên Tượng kia không truy kích được Trác Tử Dương liền quay người lại, lao tới chỗ bốn vị Võ Thánh lôi âm cấp bốn đang đánh nhau là Nam Cung Phá Thiên và ba đại trưởng lão của Chân Vũ môn.
Ầm ầm!
Lực lượng khí huyết khổng lồ giống như úi cao, sóng lớn, mạnh mẽ trùng kích tới chỗ bọn hắn.
- Cái gì? Man Văn Thiên Tượng đang tới chỗ này sao? Mau tản ra.
Ba đại trưởng lão của Chân Vũ môn thấy Man Văn Thiên Tượng xông tới đều biến sắc, không thèm vây đánh Nam Cung Phá Thiên nữa, mà cùng nhau bay ngược lại, chốc lát đã lui lại hơn mười trượng, tránh thoát công kích của Man Văn Thiên Tượng. Mà ngay cả Nam Cung Phá Thiên có thực lực tương đương với Trác Tử Dương cũng nghiêm mặt, phi thân lùi lại, không dám tiếp tục đứng trước đường đi tới của Man Văn Thiên Tượng.