Thượng cổ Long Hoàng thấp giọng cười âm hiểm, rồi vung lên một tay.
Bấm một kiếm quyết.
Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!
Một lát sau, tất cả thiên địa linh khí trong đảo nhỏ của Thiên Âm môn đều bị kiếm quyết của thượng cổ Long Hoàng khuấy động, hoá thành một thanh kiếm sắc bén, bắn về phía Dương Thiên trên Thiên Binh Chiến Xa.
Có khoảng năm ngàn thanh kiếm sắc bén.
Mỗi một thanh kiếm đều giống như cao thủ cấp độ như Dương Tử Mặc cầm kiếm Cửu Cửu Cửu Đạo Hoàng chém mạnh ra vậy.
Tất nhiên, như vậy đã đủ để tạo thành uy hiếp đối với Dương Thiên.
- Cái cấm chế này đúng là lợi hại.
Khi Dương Thiên cảm nhận được mấy ngàn thanh kiếm này đang tấn công về phía mình, lông mày cuối cùng cũng nhíu lại.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng được, trong phạm vi cấm chế bao phủ, tất cả thiên địa linh khí xung quanh đảo Thiên Âm môn đều bị thượng cổ Long Hoàng điều động. Hoặc có thể nói, điều này chẳng khác gì phạm vi lĩnh vực của thượng cổ Long Hoàng đã được mở rộng đến toàn bộ xung quanh đảo nhỏ.
Hòn đảo này cũng không quá lớn, chỉ khoảng ngàn trượng thôi.
Tất cả linh khí trong phạm vi nghìn trượng này đã bị thượng cổ Long Hoàng điều động.
Còn phạm vi lĩnh vực của Dương Thiên chỉ có sáu bảy chục trượng mà thôi. Tuy hắn nắm quyền khống chế tuyệt đối trong phạm vi sáu bảy mươi trượng này, nhưng nếu Dương Thiên muốn dùng thiên địa linh khí trong phạm vi sáu bảy mươi trượng để chống lại thiên địa linh khí trên toàn bộ hòn đảo là rất khó.
- Phá những thanh kiếm này cho ta.
Chẳng qua, Dương Thiên cũng không phải kẻ chấp nhận ngồi chờ chết.
Hai tay vung lên.
Ầm ầm!
Từng luồng thần hoang nguyên lực tuôn trào.
Những thiên địa linh khí do thượng cổ Long Hoàng điều khiển hoá thành những thanh lợi kiếm còn chưa đến trước mặt Dương Thiên, thì đã bị quyền phong của Dương Thiên đánh trúng, lập tức tán loạn.
Bùm!
Nhưng sau khi những thiên địa linh khí này bị đánh tan, lại hoá thành một đám sương trắng, bao phủ toàn bộ phạm vi không gian bảy tám trượng.
Không chỉ Dương Thiên không thể nhìn xuyên qua đám sương trắng này, mà cả thần hồn của hắn cũng không thể nào nhìn thấu được đám sương trắng này. Text được lấy tại Truyện FULL
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!
Những thanh kiếm bị Dương Thiên đánh tan nhao nhao vỡ ra hoá thành đám sương trắng, bao phủ gần hết xung quanh Dương Thiên.
Trong nháy mắt, Dương Thiên đã ở vào trung tâm đám sương trắng, cũng không cảm ứng được thượng cổ Long Hoàng đứng cách đó không xa.
- Ha ha ha ha… Dương Thiên, ngươi từ từ hưởng thụ cấm chế này của Thiên Âm môn đi. Bổn Long Hoàng không ở đây chơi đùa với ngươi nữa.
Sau một khắc, đột nhiên tiếng nói của thượng cổ Long Hoàng truyền đến.
Xoẹt!
Ngay sau đó là thanh âm hư không bị xé rách.
Dương Thiên nhíu mày, hắn biết, thượng cổ Long Hoàng đang muốn mở ra hư không để trốn đi.
- Muốn dùng cấm chế của Thiên Âm môn để chạy khỏi lòng bàn tay của bổn công sao?
Sắc mặt Dương Thiên ngưng trọng.
Oanh! Oanh!
Dương Thiên liên tục ra quyền, lại làm nổ tan thêm vài thanh lợi kiếm thiên địa linh khí, rồi cũng mở ra hư không, điều khiển Thiên Binh Chiến Xa rời đi Thiên Âm môn.
Sau một khắc, cách mười dặm về phía đông đảo nhỏ Thiên Âm môn, Thiên Binh Chiến Xa hiện ra.
- Hừ, muốn trốn sao? Đợi ta tìm ra phương hướng ngươi chạy trốn rồi dùng Thiên Binh Chiến Xa định vị ngươi thì có thể lập tức xé rách hư không đuổi kịp ngươi thôi.
Dương Thiên hừ lạnh một tiếng, nói nhỏ rồi nhắm mắt tìm phương hướng.
- Cái gì?
Chẳng qua, một lát sau, Dương Thiên đột nhiên mở to hai mắt.
- Vừa rồi khí tức của thượng cổ Long Hoàng rõ ràng có trong cấm chế của Thiên Âm môn, nhưng sao bây giờ lại cực kỳ hỗn loạn, không thể nào bắt được chứ?
Sắc mặt Dương Thiên vô cùng âm trầm.
Muốn định vị một người thì nhất định phải có khí tức của người này.
Đừng nói Thiên Binh Chiến Xa, dù là Thập Phương Ca Sa của Dương Thạc, nếu muốn định vị một người thì đầu tiên Dương Thạc phải tiếp xúc với khí tức của người đó trước. Ví dụ như trước đây, Dương Thạc không thể tìm được Nam Man Vương A Cốt Đoá là bởi vì Dương Thạc chưa bao giờ gặp A Cốt Đoá. Mà sau khi Dương Thạc giao chiến với A Cốt Đoá liền có thể định vị được vị trí của A Cốt Đoá rồi.