Trong lòng vừa nghĩ đến kinh thành, tâm niệm Dương Thạc chợt rung động.
Mục đích quan trọng nhất để hắn đến kinh thành Đại Chu…
Không phải là trợ giúp Dương Thành bảo vệ thành!
Mà là… Lúc trước, Dương Thạc ở trong lòng đất Yến Sơn, đã nghe Nam Cung Thương nói rằng lúcĐại Lâm Tự bị diệt, trong mật thất kinh thành Yến Sơn có rất nhiều Xá Lợi Tử.
Lấy được những Xá Lợi Tử kia để ngưng tụ tam trọng Cửu Dương Chân Thân. Đây mới là việc Dương Thạc cần làm nhất vào lúc này.
Nhà kho của hoàng thất Đại Chu được canh phòng vô cùng nghiêm ngặt.
Dùng đá đặc thù xây dựng mà thành. Mặc dù Dương Thạc có được không gian Thập Phương Ca Sa, nhưng cũng không thể xé mở hư không, trực tiếp vào trong mật thất.
Muốn vào nhà kho mật thất này, chỉ có cách là đạt được hai chiếc chìa khóa. Đầu tiên mở ra tầng thứ nhất nhà kho cấm quân, sau đó cấm quân theo nhà kho cấm quân mở ra cánh cửa tầng thứ hai. Tới lúc đó mới có thể chân chính tiến vào kho hàng trong mật thất hoàng thất.
Bởi vì vậy cho nên Dương Thạc biết rõ rằng, kinh thành Đại Chu bị công phá, mình muốn đục nước béo cò, tiến vào kho tàng hoàng thất lấy Xá Lợi Tử, e rằng sẽ vô cùng khó khăn...
- Không biết chuyện này đối với Tử Thử tiền bối có khó không..."
Đột nhiên trong đầu Dương Thạc hiện ra hai cái móng vuốt của Tử Thử Yêu Thánh.
Ngày cả tinh phách Ngân Diệu cũng có thể trực tiếp đánh nát!
Muốn đào mở kho tàng mật thất hoàng thất kia, chắc hẳn cũng không phải là việc gì khó!
Nghĩ như vậy, Dương Thạc lập tức quyết định.
- Tử Thử tiền bối, vãn bối có một việc muốn mời tiền bối hỗ trợ. Không biết... Với năng lực của tiền bối, có thể đào ra một cái động lớn trong lòng đất dẫn tới kho tàng hoàng thất Đại Chu không?
Dương Thạc lập tức hỏi Tử Thử Yêu Thánh.
- Kho tàng hoàng thất Đại Chu sao?
Tử Thử Yêu Thánh thoáng sững sờ, nhíu mày một cái.
- Trong kho hàng kia có thứ mà ngươi cần sao?
- Đào một đường hầm không khó. Đừng nói là nhà kho kia, ngay cả một đường hầm đi tới dưới giường của hoàng đế Đại Chu kia, bổn tọa cũng có thể đào ra! Chỉ có điều... Bổn tọa chưa bao giờ tiến vào Hoàng Thành Đại Chu, cho nên cũng không rõ vị trí của căn phòng kia lắm…
Tử Thử Yêu Thánh nói.
- Vãn bối biết rõ vị trí của căn phòng.
Dương Thạc nói thẳng.
Lúc trước, Dương Thạc đã từng đi theo Dương Thành đến nhà kho của cấm quân Đại Chu. Kho tàng hoàng thất ngay ở trong kho hàng của cấm quân. Cho nên Dương Thạc biết rõ vị trí cụ thể của nó.
- Đã như vậy thì việc này không nên chậm trễ. Từ hơn mười ngày trước, Đại Thần quân của Dương Thiên cũng đã bắt đầu vây công kinh thành. Lúc này đang chiến đấu tại kinh thành, thậm chí ngay cả Hoàng Thành đều bị công phá. Giờ phút này chính là lúc Hoàng Thành Đại Chu đại loạn. Chúng ta đi qua cũng có thể đục nước béo cò, sẽ không khiến cho người phát giác. Bổn tọa sẽ giúp ngươi đào ra một đường hầm thông với kho tàng hoàng thất!
Tử Thử Yêu Thánh nhanh chóng nói.
- Vâng!
Thần sắc Dương Thạc ngưng trọng, gật nhẹ đầu.
- Tiền bối. Nếu như vậy, bây giờ chúng ta sẽ lập tức khởi hành!
Vừa dứt lời, Dương Thạc liền mở ra không gian trong Thập Phương Ca Sa.
- Mời tiền bối tiến vào không gian Thập Phương Ca Sa, chúng ta trực tiếp mở ra hư không đến kinh thành!
Kinh thành Đại Chu.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Tiếng vó ngựa không ngừng vang lên trên đường phố kinh thành Đại Chu.
Một kinh thành to như Đại Chu thì trên đường phố vốn phải phồn hoa, nhưng giờ phút này, dường như là không có người nào đi đường. Ngoài tiếng ngựa gào thét, tiếng vó ngựa, tiếng hô quát của quân sĩ ra thì không có bất kỳ tiếng gì khác. Luật lệ của kinh thành Đại Chu trước đây là không được phi ngựa trên đường phố. Giờ phút này, luật lệ này đã hoàn toàn bị phá vỡ!
Kinh thành Đại Chu không có ngựa phi, vậy tức là không có chiến sự.
Nhưng hiện tại là có chiến sự.
Ba ngày trước, Lạc Bằng dẫn đầu quân đội Đại Thần, công phá vào cửa đông của kinh thành Đại Chu. Hắn đã dễ dàng đả thương Lưu Ngự Thanh, là người đạt tới cấp độ Đại Tông Sư, là thống soái cao nhất tam quân Đại Chu.
Quân sĩ cấm quân Đại Chu hộ tống Lưu Ngự Thanh tiến vào trong hoàng thành, bảo vệ phòng tuyết cuối cùng của kinh thành. Mà Lạc Bằng lại dẫn đầu toàn bộ quân đội Đại Thần tiến vào trong kinh thành.
Tổng cộng tới hơn năm mươi vạn quân đội!
Gần bốn mươi vạn trong đó đều là do Lạc Bằng khởi binh tại Nam Tỉnh, một đường đánh Bát Xuyên Nguyên, đánh tỉnh Sơn Dương, tụ họp lại thành đội ngũ dòng chính.
Quân đội này vốn có gần hai mươi vạn quân đội tội phạm.
Những quân đội tội phạm này vốn là thủ hạ của Tổng Biều Bả Tử hắc lâm lục đạo mười ba tỉnh nam bắc, Mạc Vân Cốc. Sau khi Mạc Vân Cốc bị chém giết, những tội phạm này cũng tản đi. Mãi cho đến khi Dương Tử Mặc xuất hiện, mới tập kết bọn chúng lại một lần nữa.
Hiện tại Dương Tử Mặc đã chết, những người này chịu Lạc Bằng thống lĩnh, đánh kinh thành Đại Chu. Lạc Bằng tận lực để đám tội phạm này công kích phía trước, để cho đám không phải quân đội dòng chính của mình này làm pháo hôi, đã tổn thất bảy tám vạn người... Cho nên bây giờ chỉ còn lại tầm mười vạn tội phạm.
Những tội phạm còn sống trộn lẫn với bốn mươi vạn đại quân dòng chính của Lạc Bằng.
Những quân đội này công phá cửa đông kinh thành. Sau khi tiến vào kinh thành, có một số tội phạm muốn làm chuyện xằng bậy, gian dâm cướp bóc.
Lạc Bằng đưa ra quân pháp, chém giết vô số người. Hơn một ngàn tội phạm đã bị giết chết, thoáng một cái đã trấn áp được đám tội phạm này!
Cho nên lúc này, mấy chục vạn đại quân ở kinh thành đã không dám động đến cây kim sợi chỉ!
Không thể không nói, năng lực trị quân của Lạc Bằng rất mạnh. Hắn có thể mang binh từ Nam Tỉnh đi công phạt Bát Xuyên Nguyên, đường vòng tỉnh Sơn Dương, chạy suốt tới kinh thành. Trên đường đi, thế như chẻ tre, điều này hiển nhiên không phải là dựa vào mỗi vận khí là có thể làm được đấy.
Sau khi đặt chân tới kinh thành, quân Đại Thần bắt đầu công phạt Hoàng Thành Đại Chu.
Một phòng tuyến cuối cùng!
Tường thành của Hoàng Thành Đại Chu cao và rộng hơn tường thành kinh thành rất nhiều.
Trong hoàng thành có vô số lương thảo, các loại mũi tên, đồ quân nhu…, vô số kể. Nó như một hàng rào sắt thép, muốn công phạt là một chuyện cực kỳ khó khăn!
Hiện tại, cấm quân Đại Chu chỉ còn lại năm, sáu vạn người. Nhưng năm, sáu vạn người này đã cản trở 50 vạn người quân Đại Thần suốt sáu ngày. xem tại TruyenFull.vn
- Nhanh!
- Vận chuyển Phích Lịch Chiến Xa này đến Hoàng Thành Đại Chu!
Trên đường phố kinh thành Đại Chu, một đám binh sĩ hộ tống một cỗ chiến xa cực lớn, đang bay nhanh về phía Hoàng Thành.
- Má nó, Hoàng Thành Đại Chu kia khó gặm giống như gai nhím vậy!
- Năm, sáu ngày này, ít nhất đã có hai vạn anh em bên chúng tá bỏ mang tại Hoàng Thành.
Vừa vận chuyển Phích Lịch Chiến Xa, những quân sĩ này vừa nói chuyện.
- Lính bên Hoàng Thành kia không nhiều, nhưng tường thành cao lớn, máy móc cũng nhiều. Chỉ cần hơn ba mươi xe nỏ ở cửa Tây kia đã có thể áp chế chúng ta không ngẩng đầu lên được. Mẹ kiếp, dường như tên nỏ trong hoàng thành này không phải mua bằng tiền vậy. Đã bắn năm ngày năm đêm rồi mà những xe nỏ kia vẫn còn mạnh như vậy...
Một quân sĩ hùng hổ nói.
- Không chỉ thế, trong hoàng thành Đại Chu này có vô số cao thủ. Nếu Lạc đại tướng quân của chúng ta lẻ loi đi vào một mình, e rằng cũng bị vây bắt!
- Đã vậy thì không cần nói nhiều rồi!
- Mau vận chuyển Phích Lịch Chiến Xa này tới. Lần này chúng ta có tổng cộng bốn mươi tám đài Phích Lịch Chiến Xa, đồng loạt phát động công kích vào kinh thành Đại Chu để ngăn chặn cỗ máy chiến tranh của kinh thành Đại Chu. Đến lúc đó, Lạc đại tướng quân dẫn đầu mấy vị tướng quân Đại Tông Sư chúng ta tiến vào Hoàng Thành. Chỉ cần chém giết toàn bộ cao thủ trong hoàng thành là có thể nắm bắt hoàng thành này dễ như trở bàn tay!
- Đi!
Tinh thần của những quân sĩ này đều rất phấn khởi, nhanh chóng đẩy chiếc Phích Lịch Chiến Xa tiến về phía Hoàng Thành Đại Chu.
Phích Lịch Chiến Xa này có thể quăng một quả cầu sắt nặng hơn năm trăm cân lên cao trên mười trượng. Cho nên nó có thể tạo thành uy hiếp đối với Hoàng Thành Đại Chu!
Nếu là sử dụng tính chất đặc biệt của đạn Phích Lịch Hỏa mà nói..., thì đốt một đạn Phích Lịch Hỏa, ném vào tường thành của Hoàng Thành Đại Chu, chỉ cần một viên đạn thôi cũng đủ khiến cho toàn bộ quân sĩ Đại Chu trong phạm vi bảy, tám trượng đều nổ tan xác. Cho dù mặc áo giáp chắc chắn cũng khó có thể tránh khỏi!
Ầm ầm! Ầm ầm!
Hoàng Thành Đại Chu.
Bốn mươi tám xe Phích Lịch Chiến Xa đã vào chỗ.
Từng viên đạn Phích Lịch Hỏa đang không ngừng bị ném tới tường thành của Hoàng Thành Đại Chu. Mỗi một tiếng nổ ầm ầm vang vọng là lập tức có ít nhất mười quân sĩ Đại Chu bị nổ tung. Nếu như đạn này rơi xuống chiếc xe nỏ, thì chiếc xe nỏ cực kỳ to lớn ấy lập tức trở thành một đống sắt vụn!
Toàn bộ Hoàng Thành đều bị bao phủ trong mùi hỏa dược nồng nặc.
- Nhanh, bắn chết đám quân Đại Thần kia!
Giờ phút này, trên tường thành, những quân sĩ Đại Chu kia cũng không hề lùi bước, lập tức đánh trả.
CHÍU...U...U!! CHÍU...U...U!! CHÍU...U...U!! CHÍU...U...U!!
Vô số tên nỏ bay nhanh đi.
Phốc! Phốc! Phốc!
Một số quân sĩ quân Đại Thần bị bắn ngã xuống đất!
- Má nó. Quân Đại Chu dùng thần uy nỏ, cách xa nhau như thế mà vẫn có thể bắn tới anh em chúng ta... Nhanh, binh sĩ đại thuẫn, tới đây! Bảo vệ anh em chúng ta!
- Tiếp tục dùng đạn Phích Lịch Hỏa!
Từng tiếng hô quát không ngưng vang lên trong quân Đại Thần và Đại Chu.
Cùng lúc đó.
Ở trong Hoàng Thành Đại Chu.
Một nam tử trung niên mặc áo giáp quân Đại Thần, trong tay cầm trường thương cũng đang tiến vào trong hoàng thành. Phía sau hắn là bảy, tám nam tử cũng mặc áo giáp quân Đại Thần. Khí huyết của nam tử trung niên tay cầm trường thương này đậm đặc đến mức tận cùng, chính là cao thủ cấp độ Võ Thánh siêu cấp. Những nam tử ở phía sau hắn cũng đều là cao thủ cấp độ Đại Tông Sư.
Giờ phút này, tuy bọn hắn đã tiến vào trong hoàng thành Đại Chu, nhưng trên người tất cả bọn họ đều có rất nhiều vết máu, thoáng có chút chật vật.
Hiển nhiên, bọn họ có thể nhảy vào kinh thành Đại Chu cũng đã phải trải qua một cuộc chiến ác liệt.
- Lạc Tướng quân, lúc vừa rồi xông vào, hai vị tướng quân Lý, Triệu đều bị trúng tên, bị trọng thương. Chúng ta còn chưa kịp đi cứu trợ thì bọn họ đã bị quân sĩ Đại Chu giết chết!
Một nam tử Đại Tông Sư chừng ba mươi tuổi vội vàng nói với nam tử Võ Thánh.
Nam tử Võ Thánh này chính là đại tướng quân Đại Thần quân, Lạc Bằng!
- Hai vị tướng quân Lý và Triệu đã chết rồi sao?
Lạc Bằng khẽ nhíu lông mày.
Ở trên chiến trường này, mặc dù là cường giả cấp độ Đại Tông Sư siêu cấp thì đôi khi cũng khó có thể giữ được tính mạng.
Nếu là quân sĩ bình thường thì có lẽ không thể khiế cho bọn họ bị thương.
Nhưng trên chiến trường lại có vô số máy móc chiến tranh mạnh mẽ, ví dụ như Phích Lịch Chiến Xa kia. Nếu bị đạn Phích Lịch Hỏa đánh trúng chính diện thì cho dù là cao thủ Võ Thánh cũng không thể chiếm được chỗ tốt.
Dưới sự kích xạ của những chiếc xe nỏ kia, nếu không cẩn thận thì ngay cả cường giả Đại Tông Sư cũng bị trúng chiêu. Một khi trúng chiêu bị trọng thương, thực lực sẽ mất đi rất nhiều, cho nên việc bị những quân sĩ kia vây giết là chuyện rất bình thường.
- Hai vị tướng Lý, Triệu, đợi đến lúc ta đánh hạ Hoàng Thành Đại Chu sẽ trợ cấp tốt cho người nhà bọn hắn. Bổn tướng quân chắc chắn sẽ hướng công gia chờ lệnh, phong thưởng hai vị tướng quân, lập điện tế vong hồn bọn hắn!
Lạc Bằng trầm giọng nói.
- Tuần tướng quân, ngươi mang hai người đi tìm Lưu Ngự Thanh, thống soái Ngự Lâm quân Đại Chu, mang hắn ra giết chết!
- Còn ngươi mang ba người tiến về nhà khó cấm quân Đại Chu. Hầu như một ít đồ tiếp tế của quân Đại Chu đều vận chuyển từ nhà kho cấm quân đến đấy. Nếu có thể chiếm đóng tại nhà kho của cấm quân Đại Chu thì...
Lạc Bằng vừa nói, hai mắt có chút nheo lại.
- Tướng quân, nghe nói kho tàng hoàng thất cũng ở bên trong nhà kho cấm quân Đại Chu, trong đó có vô số bảo vậy. Nếu ta có thể công phá kho tàng hoàng thất, đạt được những bảo vật kia thì…
Một nam tử cao gầy ở sau lưng Lạc Bằng thấp giọng nói.
- Theo suy nghĩ nông cạn của tôi thì chi bằng tướng quân cũng đi cùng một đường với bọn tôi, cùng công phá nhà kho cấm quân Đại Chu, chiếm được kho tàng hoàng thất. Đến lúc đó, tuyệt đối có thể làm giảm ý chí của cấm quân Đại Chu!
Nam tử gầy nhỏ này nói.
- Kho tàng hoàng thất không phải là có thể mở ra dễ dàng như vậy!
Lạc Bằng chậm rãi lắc đầu.
- Kho tàng hoàng thất này vô cùng chắc chắn. Bổn tướng quân đi qua, tối đa chỉ có thể chém giết đám quân sĩ bảo vệ nhà kho, rất khó có thể tiến vào trong kho tàng hoàng thất. Bổn tướng quân còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Các ngươi cứ làm việc theo sự phân phó của bổn tướng quân đi. Bây giờ bổn tướng quân muốn tới ngự thư phòng để gặp lại một người quen cũ!
- Chắc hẳn chìa khóa kho tàng hoàng thất ở ngay trên người vị này. Sau khi chiếm được chìa khóa nhà kho, bổn tướng quân sẽ tới nhà kho!
Lạc Bằng nói.
- Tuân lệnh!
Nam tử gầy nhỏ kia không nói thêm gì, mang theo hai cường giả cấp độ Đại Tông Sư khác lao nhanh về phía nhà kho của cấm quân Đại Chu.
Còn Lạc Bằng thì tay cầm trường thương, không nhanh không chậm, đi về phía ngự thư phòng Hoàng Thành.
Ầm! Ầm! Ầm!
Mỗi một bước giẫm đạp trên mặt đất đều khiến mặt đất ong ong chấn động.
100 trượng... Tám mươi trượng... 50 trượng...
Trong chốc lát, khoảng cách giữa Lạc Bằng và ngự thư phòng Đại Chu chỉ còn 30 trượng.
Đúng lúc này Lạc Bằng đột nhiên đứng lại.
- Trương đại nhân, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?
Tiếng nói trầm thấp và tràn đầy uy lực chậm rãi truền ra từ trong miệng Lạc Bằng.
Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngự thư phòng trước mặt. Dường như hắn có thể nhìn xuyên qua cửa phòng này vào tới bên trong ngự thư phòng.
Ở trong ngự thư phòng, Bạch Phát Lão Giả đang ngồi ngay ngắn ở phía sau một cái bàn nhỏ. Thân hình của lão giả này cao lớn, eo thẳng, trên người lộ ra một luồng chính khí hạo nhiên. Tuy không đậm đặc như khí tức của Lạc Bằng nhưng cũng đủ kiến cho người ta không dám chút khinh thường chút nào!