Nhân Hoàng giết một trăm mãnh thú Võ Thánh, hấp thu một phần máu huyết. Dương Thạc trực tiếp tìm mãnh thú phù hợ, giết chết rồi hấp thu máu huyết, hiệu suất tất nhiên vượt xa Nhân Hoàng!

Nghĩ như vậy, Dương Thạc đã rục rịch.

- Trong Yến Sơn có một số mãnh thú, chẳng qua thực lực quá kém, dù giết, hấp thu khí huyết thì hiệu quả cũng không quá rõ ràng...

- Ngược lại... Bên trong Đại Hành Sơn, mãnh thú cường đại không ít, nhất là cấp độ Đại Tông Sư trở lên lại càng nhiều hơn. Chém giết đám mãnh thú bên đó cũng là lựa chọn không tồi.

Dương Thạc thầm nghĩ. Đại Hành Sơn chính là đệ tứ danh sơn của Đại Chu.

Nó chỉ kém hơn ba ngọn núi lớn Côn Luân, Thiên Đài, Huyền Vũ.

Nhưng nếu bàn về số lượng mãnh thú dị thú, dù ba ngọn núi lớn kia cộng lại cũng chưa hẳn hơn được Đại Hành Sơn.

Côn Luân là phía cực tây, cao mấy ngàn trượng, quanh năm tuyết động, chỉ có một số ít dị thú sinh tồn mà thôi. Thiên Đài sơn cũng không khác lắm. Ngọn núi này tuy không sánh được với Côn Luân nhưng cũng nổi danh với Đại Tuyết sơn của Hỏa La quốc, hoàn cảnh ác liệt, dị thú quá ít.

Đương nhiên mãnh thú trên hai ngọn núi lớn này rất ít, nhưng mỗi con đều có thực lực cường đại, thấp nhất đều là cấp độ Đại Tông Sư!

Luận số lượng thì so ra đều kém Đại Hành Sơn.

Đại Hành Sơn ở khu vực Trung Nguyên, hoàn cảnh tốt nhất, các loại chim thú không có cả trăm vạn thì cũng phải tới bảy tám chục vạn!

Chim thú nhiều hơn, tổng cộng cũng có một chút thiên tư tuyệt luân, tu luyện thành công, cuối cùng bước vào cấp độ Đại Tông Sư, thậm chí là Võ Thánh.

Đây chính là lượng biến dẫn tới chất biến.

Vốn Huyền Vũ Sơn cũng ở Trung Nguyên, hoàn cảnh không khác Đại Hành Sơn lắm.

Nhưng bên Huyền Vũ Sơn có thánh địa võ đạo Chân Vũ môn tọa trấn!

Chân Vũ Môn thường có cao thủ võ đạo chạy tới, chém giết mãnh thú cường đại, đổi lấy tài liệu nội đan, dùng để luyện chế đan dược...

Cho nên dị thú cấp độ Đại Tông Sư, mở được linh trí đều không ngốc, cơ bản đều thoát khỏi Huyền Vũ sơn, trốn tới Đại Hành Sơn. Đủ các loại nhân tố trên khiến Đại Hành Sơn đã trở thành căn cứ của dị thú cấp độ Đại Tông Sư trở lên. Có lẽ mãnh thú đỉnh cấp Võ Thánh thì kém hơn Côn Luân, Thiên Đài, Huyền Vũ nhưng mãnh thú cấp độ Đại Tông Sư thì tuyệt đối là tối đa!

- Đại Hành Sơn, đi về phía nam kinh thành, rời kinh thành khoảng hai ba ngàn dặm. Ta sử dụng Thập Phương Ca Sa, xé mở hư không, trong nháy mắt sẽ tới đến nơi!

- Mặc dù là kinh thành có xảy ra chuyện gì thì Lục ca sẽ đưa tin cho ta, ta cũng có thể tập tức chạy về!

Dương Thạc thầm nghĩ trong lòng.

Từ sau khi đạt thực lực Đại Tông Sư, sử dụng Thập Phương Ca Sa có thể nhẹ nhàng vượt khoảng cách ngàn dặm.

Hiện tại Dương Tử Mặc điều phối binh mã ở ngoài thành, đang chờ Lạc Bằng tới. Dương Thạc ở kinh thành cũng không có việc gì, dứt khoát đi tới Đại Hành Sơn chém giết mãnh thú, dung nhập máu huyết vào binh khí và khải giáp của mình, dùng để gia tăng thực lực sẽ là một lựa chọn thật tốt!

- Ừ, phải đi Đại Hành Sơn!

Dương Thạc nhanh chóng thầm quyết định.

Đại Chu Tây Nam.

Khu vực biên giới Man Hoang Thập Vạn Đại Sơn.

Một thôn trang nhỏ nằm ở đây, tuy gần Thập Vạn Đại Sơn nhưng dị thú cường đại bên trong Thập Vạn Đại Sơn cũng không tới khu vực biên giới này gây chuyện.

Lên núi kiếm ăn, tráng niên trong thôn thường đi vào trong Thập Vạn Đại Sơn, bắt giết ít con mồi. Sinh hoạt của toàn bộ thôn trang cũng coi như giàu có.

Vào lúc hoàng hôn, mấy thiếu phụ tuổi trẻ trong thôn đang hẹn nhau tại bờ sông nhỏ ngoài thôn vo gạo, rửa rau làm cơm tối.

Con sông nhỏ kia nối với Thập Vạn Đại Sơn, bên bờ sông chính là rừng rậm Thập Vạn Đại Sơn.

Mấy thiếu phụ này đang đi về phía con sông nhỏ, vừa cười vừa trò chuyện, nhà ai săn được một con dã trư, hán tử nhà ai có tiễn pháp tốt, một người ngày bắn được sáu con thỏ rừng, gà rừng...

Đột nhiên!

Ầm! Ầm ầm!

Từng tiếng trầm đục truyền ra từ trong rừng rậm Thập Vạn Đại Sơn ra!

Hình như có mãnh thú nào đang chạy như điên vậy.

Ầm ầm! Ầm ầm!

Trước mặt chấn động kịch liệt. Những thiếu phụ kia đều sợ hãi, sững sờ nhìn về hướng rừng rậm của Thập Vạn Đại Sơn.

Grao!

Một tiếng gào vang dội, một cây đại thụ ở biên giới của rừng rậm bị đụng gãy. Một con voi đen lớn tới hai trượng xuất hiện trong tầm mắt những thiếu phụ này. Trên lưng con voi lớn này dường như còn có một quái nhân toàn thân ngăm đen to lớn, người hầu như trần trụi, xăm nhiều hình chim thú.

Quái nhân này chỉ mặc một cái khố da hổ ngắn, nhưng toàn thân đều có không ít vật trang sức. Vòng tay vòng chân, khuyên tai bằng xương trắng. Toàn thân hắn tỏa ra một luồng khí túc sát đậm đặc tới cực điểm!

- Khặc khặc khặc... Man Vương A Cốt Đả ta đã đi ra rồi!

Quái nhân cưỡi voi lớn này thoáng cái xuất hiện, lập tức cười khằng khặc quái dị.

- Ồ? Hai chân dê thật non trắng!

Thấy những thiếu phụ trước mắt, hai mắt quái nhân kia sáng ngời.

Vút!

Thân thể hắn nhoáng lên, thân hình to lớn không ngờ đã tới trước mặt một thiếu phụ chừng hai mươi tuổi.

Hai bàn tay to của hắn chụp tới, túm lấy mắt cá chân thiếu phụ này, xé mạnh một cái!

Xoẹt!

Máu thịt bắn tung tóe!

Quái nhân cười khằng khặc, cầm một chân đưa lên miệng nhấm nuốt.

-Á...! Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Mấy thiếu phụ quanh đó sợ tới mức kêu thét thảm thiết không ngớt, một số người nhao nhao chạy trốn, một số người bị dọa tới ngất ngay tại chỗ.

Vút!

Mà tại thời điểm như vậy, một nam tử trung niên mặc áo bào xanh chợt xuất hiện trước người quái nhân.

Khuôn mặt người trung niên này nghiêm nghị, khí vũ hiên ngang, trên người tỏ ra khí thế đậm đặc như thực chất. Sau khi người này xuất hiện chỉ chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn quái nhân kia.

- A Cốt Đả, lần này ta xin ngươi đi ra là muốn ngươi trợ giúp đối phó với cao thủ Đại Chu, nhất là đám đạo sĩ Chân Vũ môn kia chứ không phải cho ngươi đi ra ăn thịt người!

Tiếng nói lạnh lẽo chậm rãi truyền ra từ trong miệng nam tử kia.

- Dương Thiên, đừng nghĩ thực lực ngươi mạnh mẽ là có thể ra lệnh cho ra.

Tên quái nhân to con nghe người đàn ông trung niên nói vậy thì không khỏi biến sắc, dùng giọng nói sắc bén kêu gào.

Tên quái nhân to con này chính là vương của Tây Nam Man tộc, A Cốt Đả.

Còn người đàn ông trung niên oai phong lẫm liệt, vừa xuất hiện trước mặt hắn kia, còn có danh tiếng hơn xa A Cốt Đả. Người này chính là Trấn Quốc Công của Đại Chu, người nắm quyền hiện tại của Đại Thần quân, cao thủ Võ Thánh đỉnh cấp với lôi âm tầng thứ năm, là đệ nhất võ đạo đương thời, Dương Thiên.

Hai người này đang ở khu vực biên giới của Thập Vạn Đại Sơn.

Nói đúng ra là Dương Thiên mời tên A Cốt Đả ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn.

Tuy thực lực của Man Vương A Cốt Đả kém Dương Thiên một chút, nhưng hắn cũng thuộc danh sách các cao thủ tầng thứ hai đương thời, là cao thủ cùng cấp với Bắc Địa Man Vương Bỉ Lạc Duy Kỳ, Hoả La Vương Đái Lặc và Đại Chu Thần Võ Vương Càn Ngọc Long.

Từ đoạn nói chuyện giữa A Cốt Đả với Dương Thiên cũng đã biết được mục đích của Dương Thiên khi mời A Cốt Đả ra Thập Vạn Đại Sơn là gì, chính là để đối phó với Đại Chu.

- Dương Thiên, đúng là thực lực của ngươi rất mạnh.

A Cốt Đả vừa cầm đùi người, vừa dùng đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Dương Thiên, khàn giọng nói.

- Đáng tiếc, ngươi còn chưa chiếm được Đại Chu.

- Đại Chu có rất nhiều cao thủ.

- Cái tên môn chủ của Chân Vũ môn không thua kém A Cốt Đả ta bao nhiêu. Trong môn phái bọn hắn cũng có năm sáu tên cao thủ Võ Thánh. Mà bọn hắn lại có thêm Tam Tiệt trận, Tứ Phương trận, Ngũ Hành Sát trận, Lục Dương Càn Khôn trận… Một khi bốn năm tên cao thủ Võ Thánh liên thủ thì Dương Thiên ngươi cũng không phải đối thủ của bọn hắn.

- Cho nên, ngươi mới mời chúng ta tới giúp ngươi đối phó bọn hắn. Dương Thiên, bây giờ là ngươi đang nhờ vả ta, chứ không có tư cách ra lệnh cho ta.

A Cốt Đả lạnh lùng nói.

Chỗ dựa lớn nhất của Đại Chu chính là Chân Vũ Môn.

Chân Vũ môn là đệ nhất thánh địa võ đạo đương thời. Dù trăm năm trước, khi Đại Lâm tự còn chưa bị diệt, cũng không dám nói áp chế được Chân Vũ môn. Bây giờ, Đại Lâm tự đã bị diệt. Tuy đương thời còn có các thánh địa võ đạo có vạn năm lịch sử như Kim Phật tự, Thiên Âm môn, nhưng hiện tại còn không có bất kỳ một thánh địa võ đạo nào so sánh được với Chân Vũ môn.

Thiên Âm môn có năm Võ Thánh.

Số cao thủ Võ Thánh trong Chân Vũ môn cũng đã vượt qua con số năm.

Mà quan trọng nhất là, Tiển Nguyệt, cao thủ Võ Thánh mạnh nhất của Thiên Âm môn cũng chỉ là Võ Thánh bình thường, tối đa được coi là cao thủ tầng thứ ba đương thời mà thôi.

Còn môn chủ Chân Vũ môn thì được xếp vào hàng cao thủ thứ hai cùng với Hoả La Vương, Càn Ngọc Long.

Thậm chí, mấy đại trưởng lão của Chân Vũ môn cũng không kém bao nhiêu.

Chỉ cần Chân Vũ môn tuỳ ý cử ra một trong số năm sáu tên Võ Thánh thì môn chủ Tiển Nguyệt cũng không nắm chắc đánh thắng họ được. Tuy Chân Vũ môn không có ưu thế về số lượng Võ Thánh, nhưng chất lượng Võ Thánh thì hơn hẳn ba thánh địa võ đạo lớn khác.

Huống chi, bọn họ còn có trận pháp hỗ trợ.

Nếu các cao thủ liên thủ và phối hợp ăn ý, thì cũng bốn người cùng ra tay thì đủ để uy hiếp với cao thủ cao hơn một tầng rồi.

Mà những trận pháp của Chân Vũ môn là do mấy người phối hợp mới có thể có tác dụng.

Lấy những trận pháp làm cơ sở, thì dù mấy tên Võ Thánh không quen biết nhau, khi phối hợp với nhau cũng sẽ rất ăn ý. Dùng môn chủ Chân Vũ môn là người chỉ đạo trận pháp, rồi ba bốn tên Võ Thánh Chân Vũ môn phối hợp với nhau cũng đủ tạo thành uy hiếp với Dương Thiên rồi.

- A Cốt Đả, lần này ta mời ngươi rời núi là việc cả hai cùng có lợi.

Lúc này, Dương Thiên chậm rãi nói.

- Có lẽ ngươi cũng hiểu, là ai đã nhiều lần phái binh đi tấn công Tây Nam Man tộc các ngươi, cuối cùng đuổi Tây Nam Man tộc các ngươi vào trong Thập Vạn Đại Sơn. Theo ta được biết, vốn Tây Nam Man tộc có khoảng 10000 vạn nhân khẩu, nhưng sau nhiều lần Đại Chu vây quét và các ngươi lại sinh sống trong Thập Vạn Đại Sơn, nên số nhân khẩu hiện nay của các ngươi chắc chưa tới 3000 vạn đâu nhỉ?

- Không tiêu diệt được Đại Chu thì Tây Nam Man tộc các ngươi sẽ phải sinh sống trong Thập Vạn Đại Sơn mãi mãi.

- Cuối cùng, sẽ bị mãnh thú trong Thập Vạn Đại Sơn giết chết từng người một, sau đó hoàn toàn bị diệt tộc.

Ngôn ngữ của Dương Thiên vô cùng lạnh lùng.

- Ngươi…

Man Vương A Cốt Đả biến sắc. Hắn muốn phản bác Dương Thiên nhưng không thể phản bác được.

Bởi vì Dương Thiên không nói sai tí nào.

Từ khi Đại Chu lập quốc đến nay, liền không ngừng chinh phạt Tây Nam Man tộc, không ngừng hạn chế không gian sinh tồn của Man tộc. Thậm chí, họ còn xua đuổi Thần Thú Man Văn Thiên Tượng trấn tộc tới sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, giờ không biết tung tích. Một hai chục năm gần đây, Đại Chu lại tiếp tục phái binh vây quét, trực tiếp đuổi Tây Nam Man tộc vào trong Thập Vạn Đại Sơn.

Trong Thập Vạn Đại Sơn có vô số dị thú, độc trùng, mãng xà, có thể nói, hoàn cảnh sống ở đó vô cùng khắc nghiệt. Người của Tây Nam Man tộc sinh sống trong Thập Vạn Đại Sơn thường xuyên bị độc trùng, dị thú cắn chết. Mới chỉ mấy chục năm, mà ngoài số người bị chết do chiến tranh cũng đã giảm một nửa.

A Cốt Đả thân là Man Vương không thể chịu được việc này.

Nếu không thì hắn sẽ không đi theo Dương Thiên ra Thập Vạn Đại Sơn, giúp đối phó với Đại Chu.

Còn nhớ rõ, hơn mười năm trước, khi Đại Chu chinh phạt Man tộc, Dương Thiên đã từng đánh nhau với Man Vương A Cốt Đả, cả hai đều bị thương nên cũng coi như có cừu oán.

Bây giờ, A Cốt Đả lại không thể không thoả hiệp.

Vì sao? Đó là vì hắn muốn có không gian sinh tồn.

- Được rồi, ngươi thắng. Dương Thiên, ngươi nói chúng ta nên làm gì bây giờ?

A Cốt Đả tuỳ tiện ném "hai chân dê" đi, lau vết máu trên mặt một cái rồi quay sang hỏi Dương Thiên.

- Đừng vội.

Lúc này, Dương Thiên lại rất thong dong, bình tĩnh.

- Ta tính toán đại thế thiên hạ, thì thấy, hiện tại, hoàng đế Đại Chu Càn Minh Chân và Phụ Chính Vương Càn Minh Vũ đã tiến vào Huyền Vũ sơn.

- Huyền Vũ môn không chỉ là địa bàn của Chân Vũ môn mà còn là nơi chôn cất phần mộ của Nhân Hoàng. Năm đó, tổ sư Chân vũ môn thu được một ít truyền thừa của Nhân Hoàng mới sáng lập ra thánh địa võ đạo Chân Vũ môn. Bây giờ, Chân Vũ môn cùng Càn Minh Chân đều quan tâm đến phần mộ của Nhân Hoàng, đều muốn đạt được kỳ ngộ trong đó, rồi dùng nó để chống lại Đại Thần quân của ta.

Dương Thiên từ từ nói.

- Khi mộ của Nhân hoàng mở ra chính là lúc Đại Chu phản kích.

- A Cốt Đả, ta mời ngươi đi ra chính là muốn chờ tới khi mộ của Nhân Hoàng mở ra thì ngươi sẽ đi theo ta tới mộ của Nhân Hoàng ở Huyền Vũ môn một chuyến.

- Lúc này, mộ của Nhân Hoàng còn chưa mở ra nên cũng không cần các ngươi làm cái gì. Như vậy đi, lúc trước, Tử Mặc con ta báo tin, nói bên kinh thành Đại Chu có cao thủ toạ trấn, nên trong thời gian ngắn nó không thể phá được kinh thành Đại Chu. Bây giờ, ngươi tới kinh thành Đại Chu một chuyến, giúp con ta đánh trận đi.

Dương Thiên nói.

- Tấn công kinh thành sao?

Man Vương A Cốt Đả nhếch miệng cười.

- Không cần ta ra tay, để con trai, con gái của ta đi là đủ rồi.

Đúng lúc Man Vương A Cốt Đả nói xong thì từ đằng sau vang lên những tiếng bịch bịch, rồi năm con Man Tượng cực lớn từ trong Thập Vạn Đại Sơn đi ra.

Trên năm con Man Tượng có sáu người.

Có một người rất to béo, làn da ngăm đen, trang phục gần giống với A Cốt Đả, chỉ khác rằng người này là một phụ nữ.

Một lão già đầu trọc, không lông mày, không râu, cực kỳ gầy gò, trông giống như cành củi khô vậy.

Một tên lùn chỉ cao ba thước.

Còn có một kẻ không phải con người mà là một con Hắc Hùng cực lớn. Chẳng qua, trên người Hắc Hùng này cũng đeo rất nhiều trang sức bằng xương cốt, giống như người trong Man tộc vậy. Vẻ mặt Hắc Hùng này chất phác, nằm sấp trên người Man Tượng, hai mắt to nhìn chằm chằm vào A Cốt Đả phía trước. Từ đó có thể thấy, nó là một sủng thú của A Cốt Đả.

Ba người một gấu này chính là bốn đại tướng của A Cốt Đả, đều có tu vi Võ Thánh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play