Mấy con chó ngao cấp độ Tôi Thể đỉnh phong lại bị bóp nát trong khoảnh khắc?

Nhìn mấy con chó ngao bị bóp nát thành một đống huyết nhục này, bọn người Già La Minh Trình Tử Dương đều hít vào một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn vào động đá vôi lại tăng thêm vài phần sợ hãi.

- Quả nhiên là cường giả Thú tộc Võ Thánh!

- Nếu không phải cường giả Thú tộc, căn bản không thể nào nhẹ nhàng đánh mấy con chó ngao này một một đống được!

Già La Minh, Trình Tử Dương đều thầm nghĩ trong lòng.

Mấy con chó Đạp Hỏa Ngao này chỉ là cấp độ Tôi Thể đỉnh phong. Với thực lực của Già La Minh và Trình Tử Dương, muốn chém giết mấy con chó ngao này đều đơn giản đến cực điểm. Đừng nói là Đạp Hỏa Ngao, cho dù là Mục Hổ Khuyển cấp độ Luyện Khí sơ giai, muốn chém giết bọn chúng cũng đều vô cùng đơn giản. Lúc trước Già La Minh cũng đã chém giết một đầu Mục Hổ Khuyển.

Một đao là đủ!

Thậm chí dưới một quyền cũng có thể nổ nát đầu Đạp Hỏa Ngao, Mục Hổ Khuyển!

Nhưng bọn hắn muốn thoáng cái bóp nát Đạp Hỏa Ngao, bóp nát toàn bộ xương cốt, bạo liệt toàn bộ huyết nhục thì đây tuyệt đối là chuyện không thể nào.

Chỉ có cường giả Thú tộc siêu cấp có móng vuốt sắc bén vô cùng lớn thì mới có thể một trảo bóp nát Đạp Hỏa Ngao, dễ dàng giống như bọn Già La Minh Trình Tử Dương bóp nát một con Ma Tước vậy…

- Đi thôi!

Nhìn thoáng qua thi thể mấy con Đạp Hỏa Ngao, trên mặt Già La Minh, Trình Tử Dương hiện lên vẻ sợ hãi, không chần chờ nữa, vội vàng rời đi.

Công chúa Nam Sa Quốc Lữ Chí Thúy, những tên hộ vệ khác cũng đều theo sát rời đi.

Chỉ có công chúa Hỏa La Quốc Đại Lâm Nhi, chẳng những không rời đi, ngược lại còn nhìn về phía động đá vôi, đầu hơi nghiêng, không biết đang nghĩ gì. Sau một lúc lâu, lúc này Đại Lâm Nhi mới nói nhỏ "Đi thôi", dẫn theo mấy tên thị vệ của nàng rời khỏi sơn cốc này, đi về phía kinh sư.

- Hả? Bị Đại Lâm Nhi phát hiện ra?

Lúc trước Đại Lâm Nhi không lập tức rời đi, ngược lại còn xem xét hang động. Điều này đã khiến trong lòng Dương Thạc khẽ động, suýt chút nữa cho rằng đã bị Đại Lâm Nhi phát hiện ra.

Vừa rồi Dương Thạc cũng không hết sức thay đổi âm thanh của hắn.

Nhưng Dương Thạc và Đại Lâm Nhi mới chỉ gặp qua một lần, nói năm ba câu mà thôi. Cộng thêm khí thế uy áp của Huyết Phi phủ xuống, tâm thần bọn người Đại Lâm Nhi chịu ảnh hưởng, nghe thấy âm thanh hơi khác biệt, chắc không bị Đại Lâm Nhi nhận ra đâu?

- Cho dù bị nhận ra thì sao? Chắc hẳn Đại Lâm Nhi cũng chỉ hoài nghi, không dám xác nhận.

Trong lòng Dương Thạc thầm nghĩ.

Hiện tại Đại Lâm Nhi rốt cục đã rời đi, cũng không cần quản những chuyện này nữa.

- Thiếu gia, công chúa Hỏa La Quốc và bọn người Trình Tử Dương đều bị ngài dọa rời đi rồi?

Đám người Già La Minh và Trình Tử Dương rời đi, Hồng Phi Lục Thúy cũng âm thầm thở dài một hơi, nói với Dương Thạc.

- Ừm. Bọn hắn đã rời đi nhưng cuối cùng chúng ta vẫn bị bại lộ. Hiện tại bọn hắn đi bộ, dưới tình huống toàn lực chạy đi, nhiều nhất ba ngày là có thể trở lại kinh sư. Lúc đó kinh sư nhất định sẽ phái cao thủ tiến vào Yến Sơn dò xét. Cho nên chúng ta không thể tiếp tục ở lại đây chờ đợi được, phải mau chóng nghĩ cách chuyển đến nơi khác!

Dương Thạc nói ra.

- Vừa vặn chưa đầy một tháng nữa chính là Vũ Cử Đại Chu rồi. Chúng ta cũng tích góp từng chút tài liệu trên người dị thú, đến kinh sư bán đi thì mới có thể đạt được không ít tiền tài. Dùng số tiền này thuê mấy gian phòng trong kinh thành, đợi đến lúc Vũ Cử Đại Chu kết thúc rồi tính tiếp!

Dương Thạc nhanh chóng quyết định. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Về phần Huyết Phi kia, để nó tiến vào sâu trong Yến Sơn, đi tìm Hắc Hùng kia làm bạn là được rồi!

Bất kể là nhóm người hay là Huyết Phi, Dương Thạc đều sắp xếp thật kỹ.

- Được. Thiếu gia, chúng ta thu thập cái này một chút. Thu thập xong rồi, lúc nào cũng có thể lên đường!

Hồng Phi Lục Thúy khẽ gật đầu, tiến vào trong động đá vôi thu thập.

Sinh hoạt mấy tháng trong Yến Sơn, mấy người Dương Thạc đã thu thập được không ít tài liệu dị thú quý báu. Những tài liệu này thu thập lại cũng phải được một bao lớn, có thể để Huyết Phi chở đến bên ngoài kinh thành, lại vác trên lưng mang đến kinh thành bán đi.

Hồng Phi Lục Thúy đi thu thập, ánh mắt Dương Thạc lại rơi vào trên người mấy con ngựa, Mục Hổ Khuyển bên ngoài hang động đá vôi kia.

Mấy con ngựa kia đều thông linh hết, cho dù Huyết Phi đã thu khí thế lại nhưng chúng vẫn nằm rạp trên mặt đất, không dám nhúc nhích.

Mục Hổ Khuyển cũng thông minh hơn Đạp Hỏa Ngao gấp trăm lần. Giờ phút này, một loạt mãnh khuyển cỡ lớn đều không dám tùy ý hành động.

- Mấy con ngựa, Mục Hổ Khuyển này không oán không cừu với ta, cũng không thể chém giết toàn bộ bọn chúng. Như vậy đi, Huyết Phi, ngươi dùng khí thế uy áp xua đuổi mấy con ngựa này vào sâu trong trung tâm Yến Sơn, đừng để bọn người Trình Tử Dương tìm thấy bọn chúng, để bọn chúng tự sinh tự diệt trong Yến Sơn là được rồi!

Dương Thạc dặn dò Huyết Phi.

- Về phần mấy con Mục Hổ Khuyển này…

Dương Thạc nhìn thoáng qua mấy con Mục Hổ Khuyển này.

Đạp Hỏa Ngao đã là một loại chó ngao vô cùng trân quý. Mỗi một đầu Đạp Hỏa Ngao đều có giá trị cao hơn binh khí trân quý như Cúc Văn Cương Chủy. Mà giá trị của Mục Hổ Khuyển lại cao hơn Đạp Hỏa Ngao gấp mười lần. Mấy con Mục Hổ Khuyển ở đây, ba con là của phủ An Võ Hầu, hai con khác là của Đại Lâm Nhi đấy.

- Toàn bộ mấy con Mục Hổ Khuyển này đều linh thông nhân tính, hơn nữa tiềm lực cực lớn. Cho chúng nó một chút thiên tài địa bảo, chúng có thể không ngừng đột phá. Dưới tay Dương Tử Mặc hình như cũng có một đầu Mục Hổ Khuyển cấp độ Võ Sư…

Dương Thạc có thể tùy ý vứt bỏ mấy con ngựa kia, nhưng vứt bỏ mấy con Mục Hổ Khuyển này thì không khỏi hơi phí của trời rồi.

- Được rồi, để Huyết Phi đuổi bọn chúng đến một hơi ẩn núp trước đã. Chờ sau khi ta đến kinh sư, lại để Huyết Phi dẫn bọn chúng tiến vào sâu trong Yến Sơn, sống với Hắc Hùng. Cho bọn chúng một chút Huyết Tinh Thạch Nhũ, tương lai bọn chúng có thể tiến hóa đến trình độ nào thì đành trông vào tạo hóa của bọn chúng vậy!

Dương Thạc nhanh chóng quyết định.

Huyết Phi đi đuổi mấy con ngựa, Mục Hổ Khuyển, Dương Thạc quay về động giúp thu dọn đồ đạc.

Lúc chạng vạng tối, Huyết Phi đã trở về, đồ cũng đã thu thập xong, ba người một ưng chuẩn bị rời đi.

Ầm ầm! Ầm ầm!

Vừa mới rời khỏi động đá vôi, Dương Thạc chợt nghe thấy tiếng sấm vang lên trên bầu trời.

- Sấm mùa xuân nổ à? Trong tình huống này cũng không thể phi hành trên trời.

Lông mày Dương Thạc hơi nhíu lại một cái.

Sấm mùa xuân nổ vô cùng lợi hại. Trong tình huống này, Dương Thạc cũng không dám để Huyết Phi phi hành trên không trung. Đừng nói là Huyết Phi, cho dù là ác điểu cấp độ Võ Tôn, cấp độ Đại Tông Sư, dám phi hành trên không trung vào lúc này thì cũng bị đánh thành tro.

- Sấm mùa xuân sẽ không nổ quá lâu. Được rồi, cứ đợi một buổi tối, ngày mai sẽ rời đi!

Dương Thạc nói ra.

Trên trời, tiếng sấm không ngừng theo nhau mà đến.

Tiếng sấm vang lên vài cái, Dương Thạc chợt cảm giác được khiếu huyệt trong thân thể hắn cũng mơ hồ chấn động ầm ầm, phát ra tiếng sấm sét. Trong thân thể, một trăm năm mươi sáu huyệt dương khiếu đều cộng minh dưới tiếng sấm mùa xuân.

Dương Thạc có cảm giác bị tiếng sấm mùa xuân này dẫn động, một trăm năm mươi sáu huyệt dương khiếu mà hắn một mực không thể đả thông được nay lại buông lỏng trên phạm vi lớn! Dưới tình huống này, nếu hắn vận chuyển chân khí, toàn lực trùng kích những khiếu huyệt này thì rất có thể sẽ giải khai toàn bộ khiếu huyệt, nhất cử tiến vào Luyện Khí trung giai!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play