Lý Phù Trần cười nhạt, trong mắt toát ra ánh sáng kinh người.
Kiếm, là hung khí.
Kiếm được sáng tạo ra để giết người.
Nếu kiếm không giết người, thì nó mất đi ý nghĩa.
Kiếm của Lý Phù Trần không thể nghi ngờ là hung khí trong hung khí, mỗi một lần chám ra, ít nhất có hai người chết dưới kiếm, đại sảnh bên trong động quật, máu chảy thành sông.
- Chạy, chạy mau!
Còn dư lại mấy tên bị giết đến sợ, hận cha mẹ không sinh thêm mấy chân, lật đật chạy trốn khỏi đại sảnh.
Phốc phốc phốc...
Lý Phù Trần ra cước như thiểm điện, đá vụn bay ra như binh khí, xuyên thủng thân thể từng tên mã tặc.
Chỉ trong chốc lát, mấy chục tên mã tặc xông vào đã chết sạch.
Nhìn thi thể đầy đất, Lý Phù Trần không một chút áy náy nào.
Những người này có tay có chân, tu vi cũng không yếu, nếu làm người tốt, có thể sinh hoạt không tệ, nhưng hết lần này đến lần khác lại đi làm mã tặc.
Mã tặc là người nào, giết người cướp của, khi nam phách nữ, những nữ tử lõa thể lúc nãy chính là bọn chúng bắt lại để chơi đùa.
Thứ người như vậy không chết thì ai chết.
- Các ngươi tìm quần áo mặc vào, sau khi tìm được tài sản của mã tặc, ta sẽ phân cho các ngươi một phần.
Trong hang động, Lý Phù Trần tìm được mấy nữ tử lõa thể đang run cầm cập, mở miệng nói.
- Thiếu hiệp, có không ít chị em của chúng ta đang bị giam trong phòng.
Một nữ tử lấy can đảm nói.
Lý Phù Trần nói:
- Dẫn ta qua.
Mã tặc trong phòng giam vẫn không biết bên ngoài đã long trời lỡ đất, khi thấy Lý Phù Trần, từng tên đi ra chất vấn người tới là ai.
Lý Phù Trần lười nói nhảm với bọn chúng, một kiếm giết một người, giết sạch sẽ.
Nữ tử bị mã tặc bắt về rất nhiều, có khoảng chừng bốn mươi người, sau khi Lý Phù Trần cứu ra, không nhịn được khóc rống lên.
Lý Phù Trần than thở một tiếng, những nữ tử này rất đáng thương, coi như trở lại quê hương cũng bị kỳ thị.
Nữ tử bị mã tặc bắt đi, muốn giữ trong sạch là khó khăn dường nào.
- Đừng khóc, ta biết các ngươi không dễ chịu, con đưởng sau này không tốt đi, nhưng việc đã đến nước này, khóc cũng vô ích, bây giờ, chúng ta đem xe ngựa cùng tài sản dời đi, đến thành phố, ta sẽ phân cho mỗi người một phần, tin tưởng với những tài phú này, các ngươi sẽ có cuộc sống mới.
Lý Phù Trần nói.
Dưới sự khuyên bảo của Lý Phù Trần, mọi người bận rôn, tìm kiếm tài sản của mã tặc khắp nơi.
Mười lăm vạn kim tệ.
Trong hang ổ của Hắc Phong Mã Tặc Đoàn, tổng cộng có mười lăm vạn kim tệ.
Đây là một khoảng tài sản rất lớn, cũng không biết Hắc Phong Mã Tặc cuối cùng cướp sạch bao nhiêu thôn trang thị trấn.
Ngoài ra, binh khí của bọn mã tặc cùng mấy trăm thất ngựa cũng đáng giá không ít tiền.
Tìm mấy chiếc xe ngựa, Lý Phù Trần chất kim tệ cùng binh khí lên xe, sau đó mang một đám nữ tử cùng mấy trăm thất ngựa, đi tới Thanh Lâm Thành.
Mấy ngày sau, Thanh Lâm Thành.
- Mỗi người một ngàn kim tệ, sau này, các vị tự thu xếp ổn thỏa.
Lý Phù Trần bao một quán rượu hai tầng, móc ra bốn mươi mấy tấm kim tạp, phát cho mỗi người một tấm, sau đó lại chia cho các nàng một ít tiền lẽ.
Hy vọng với một ngàn kim tệ này, chỉ cần không phung phí, nửa đời sau căn bản không lo.
- Đa tạ đại ân đại đức của thiếu hiệp, tiểu nữ không thể báo đáp, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa báo ân.
- Đại ân của thiếu hiệp, đời này khó quên.
Bốn mươi người nữ tử đồng loạt cảm tạ, nói thật, Lý Phù Trần vẫn có chút xúc động.
Sau khi tách khỏi chúng nữ, Lý Phù Trần mang theo tài phú kinh người, trở lại Thương Lan Tông.
Trên đường đi, Lý Phù Trần mấy lần có ý niệm về nhà.
Lần này hắn không những nắm được tài phú kinh người, mà còn được một quyển công pháp bí tịch Hoàng cấp Đỉnh giai.
Nếu để cho Lý gia tu luyện, tin tưởng thực lực của Lý gia trong vòng mấy năm sẽ tăng lên một tầng thứ.
Hơn nữa, bây giờ trên người hắn có hơn 20 vạn kim tệ, nếu có thể đưa cha mẹ 10 vạn kim tệ, hẳn là cuộc sống của cha mẹ sẽ tốt hơn.
Nhưng cuối cùng, Lý Phù Trần vẫn không trở về.
Tin tưởng rằng chuyện hắn trở thành đệ tử Nội Tông, đã truyền về Lý gia.
Lão tổ Lý gia cùng cao tầng của Lý gia, không thể nào đi làm khó cha mẹ hắn.
Trọng yếu nhất chính là, hắn muốn khi trở về, có thể làm Lý gia thay đổi, mà hắn bây giờ chưa thể làm cho lão tổ Lý gia lui bước.
Trở lại Thương Lan Tông, Lý Phù Trần nộp nhiệm vụ.
Đối với Lý Phù Trần có thể hoàn thành nhiệm vụ dẹp loạn này, Chấp Sự của Nhiệm Vụ Đại Điện rất kinh ngạc.
Nhưng hắn cho là vận khí của Lý Phù Trần rất tốt, vừa vặn gặp phải Thành chủ trừ phản loạn.
Nếu không chỉ bằng một tên Quy Nguyên cảnh nhị trọng như Lý Phù Trần, không thể nào hoàn thành nhiệm vụ này.
Dĩ nhiên, dù thế nào đi nữa, chỉ cần mang về đầu của Hắc Phong thủ lĩnh, Lý Phù Trần coi như hoàn thành nhiệm vụ này.
Còn quá trình làm nhiệm vụ, không liên quan tới hắn.
Giao xong nhiệm vụ Hắc Phong Mã Tặc Đoàn, Lý Phù Trần không tiếp thêm nhiệm vụ nữa.
Hắn cảm giác được Phong Ảnh Quyết cùng Thiên Ngoại Lưu Tinh có dấu hiệu đột phá.
Hơn một tháng này, hắn đi đường đều dùng Phong Ảnh Quyết.
Trong quá trình đi, hắn dần biết rõ, phải làm như thế nào để trừ đi lực cản của không khí, phải làm như thế nào để làm mình đi nhanh hơn, di chuyển nhẹ nhàng hơn.
Mà Thiên Ngoại Lưu Tinh chỉ được thi triển một lần, nhưng chính nhờ lần này, để cho hắn giết chết một địch nhân mạnh hơn hắn không ít.
Tóm lại, cho dù khinh công hay kiếm pháp, đều phải thực chiến, chỉ có trãi qua thực chiến mới thấy được tinh túy của nó.
Linh Tú Phong, trong một rừng câu ngoài tiểu viện.
Một cái bóng quỷ dị như khói đen, lặng yên không tiếng động di chuyển.
Tốc độ của bóng đen rất nhanh, chớp mắt đã ở phía xa, chớp mắt ở trước mắt.
Tộc độ nhanh như vậy mà vẫn không gây tiếng động, nói hắn là âm hồn cũng không quá đáng.
Bóng đen chuyển từ cực động sang cực tĩnh, nhẹ nhàng đứng trên một phiến lá mà chim cũng đứng không vững, lung lay theo gió.
Khinh công nổi tiếng là khó tu luyện, nhưng khi luyện thành, chỗ tốt thật lớn.
Không khoa trương chút nào, khinh công trong thực chiến, tác dụng không kém gì công pháp luyện khí.
Tốc độ của địch nhân không nhanh hơn ngươi, chỉ có thể bị động tránh đòn.
Thực lực của địch nhân quá mạnh mẽ, ngươi có thể lợi dụng ưu thế của khinh công trốn đi.
Tóm lại, khinh công mạnh, quyền chủ động liền mạnh.
Đánh hay không đánh hoàn toàn theo tâm ý của mình.
Qua mấy ngày.
Phốc!
Một khối Hoàng cấp Trung giai Tinh Thiết Khoáng Thạch bị một kiếm của Lý Phù Trần.
Mấy ngày trước, Lý Phù Trần hoàn toàn không làm được chuyện này.
Lực sát thương cùng tốc độ có liên quan, nhưng tuyệt đối không quan hệ.
Cũng như Thanh Phong Kiếm Pháp, tốc độ cực nhanh, nhưng lực sát thương cũng không quá mạnh.
Nhưng Thiên Ngoại Lưu Tinh thì không giống, nó đã đem lực sát thương và tốc độ kết hợp lại thật sâu, khiến cho tốc độ càng nhanh thì lực sát thương càng mạnh.
Dĩ nhiên, Thiên Ngoại Lưu Tinh chỉ có thể ra một kiếm trong thời gian ngắn, điểm này xa xa không bằng Thanh Phong Kiếm Pháp.
- Phù trần, ba ngày sau, Lý gia chúng ta cùng Quan gia, Dương gia sẽ có một tiểu đấu, đến lúc đó ngươi tới nhìn một chút, góp đủ số người.
Ngày hôm đó, một nữ tử trẻ tuổi dáng dấp tinh tế đi tới tiểu viện của Lý Phù Trần.
- Cẩm Tú tỷ!
Lý Phù Trần nhận ra người mới tới.
Lý Cẩm Tú, năm nay ba mươi mốt tuổi, Quy Nguyên cảnh bát trọng, thiên phú tốt hơn Lý Sơn Hà nhiều, Lý Sơn Hà năm nay ba mươi tuổi, nhưng mới có Quy Nguyên cảnh ngũ trọng mà thôi.
- Được, ta nhất định sẽ đến.
Lý Phù Trần gật đầu.
Lý Cẩm Tú rất hài lòng khi Lý Phù Trần để ý vinh dự của gia tộc, nói:
- Đến lúc đó hai con vật nhỏ Quan Hồng, Quan Diễm đều giao cho ngươi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT