Dịch giả: rolland

Bịch bịch bịch bịch...

Một chuỗi tiếng va chạm vang lên, những tên Mã gia xống tới Lý Phù Trần đều văng ra ngoài, gãy xương đứt gân, lồng ngực nám đen.

- Ngươi chết chắc rồi, giết người của Mã gia ta, lão thiên cũng không cứu được ngươi, bây giờ ta cho ngươi có cơ hội quỳ xuống nhận tội, nếu không, chờ ta bắt được ngươi, ta muốn ngươi sống không bằng chết.

Mã Khánh Dương âm tàn nói.

- Coi như tông môn cũng không dám nói những lời này, chỉ một cái Mã gia mà dám nói xằng nói bậy lão thiên.

Lý Phù Trần căn bản không để ý Mã gia là cái gì, lấy địa vị và thực lực hiện tại của hắn, loại gia tộc cấp bậc thành thị này, hắn đã sớm không coi vào đâu, cũng chỉ có Võ giả Địa Sát cảnh sau lưng bọn chúng mới khiến Lý Phù Trần hơi kiêng kỵ mà thôi.

- Tự tìm đường chết, lão phu đến dạy ngươi thế nào làm người.

Một lão già trong đám người Mã gia có tu vi Quy Nguyên cảnh cửu trọng rút ra trường kiếm, một chiêu kiếm pháp sắc bén tấn công tới Lý Phù Trần.

Phanh!

Lão già tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, trực tiếp bị Lý Phù Trần vỗ một chưởng văng ra ngoài.

- Ba người các ngươi cùng tiến lên, giết cho ta.

Mã Khánh Dương dử tợn nói.

Trước mặt mọi người, Mã Khánh Dương tuyệt đối nuốt không trôi khẩu khí này.

- Giết!

Ba tên Võ giả Quy Nguyên cảnh cửu trọng liên thủ giết tới Lý Phù Trần.

Võ giả Quy Nguyên cảnh cửu trọng ở Mã gia cũng không nhiều, nhưng cũng có mười mấy tên, Mã Khánh Dương mang đến bốn tên để phòng ngừa vạn nhất.

Tên xuất thủ trước đó, chỉ là tên yếu nhất.

- Không biết tự lượng sức mình.

Lý Phù Trần cũng không ra tay, vận chuyển Xích Hỏa Huyền Công một tầng chân khí từ trong cơ thể phóng ra tạo thành hộ thể chân khí.

Ba người dừng lại trên không trung, trường kiếm trong tay, căn bản không thể xuyên thủng hộ thể chân khí của Lý Phù Trần.

- Không thể nào?

Trong ba người, một người hoảng sợ nói, không dám tin tưởng vào mắt của mình.

- Ngươi là đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông?

Một người khác tựa như nghĩ tới điều gì, hoảng sợ nói.

Chỉ có đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông mới mạnh như vậy, chỉ bằng vào hộ thể chân khí, là có thể chống lại công kích của ba người, nếu là Võ giả Quy Nguyên cảnh lục trọng tầm thường đã sớm chết rồi.

- Cút!

Lý Phù Trần phun ra một chữ, chân khí bùng nổ, Xích Hỏa chân khí cuồng bạo lập tức chấn bay ba người ra ngoài, phun máu xối xả.

- Thật mạnh!

Đám người Trịnh gia, từng cái đều ngây ra, trợn mắt há mồm.

Đồng thời, trong lòng sinh ra kính sợ cùng hâm mộ.

Nếu bọn họ mạnh như thế, thì Mã gia làm sao có thể khi dễ bọn họ.

- Ngươi, ngươi...

Mã Khánh Dương chỉ vào Lý Phù Trần, nói không ra lời.

- Ngươi cái gì mà ngươi, lăn xuống ngay đi.

Lý Phù Trần vung tay lên, Mã Khánh Dương từ trên Yêu Huyết Mã lăn xuống, vô cùng chật vật.

Hắn không ưa nhất là loại đệ tử gia tộc bá đạo ngang ngược, ban đầu ở Vân Vụ Thành, đệ tử của Thân Đồ gia, Dương gia cùng với Quan gia, tên nào cũng như vậy, tên Mã Khánh Dương này không khác bọn chúng bao nhiêu.

- Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết, gia gia ta là lão tổ Mã gia, Võ giả Địa Sát cảnh nhị trọng, biểu ca ta là đệ tử Chấp Sự Nội Tông, đại bá ta là Chấp Sự Nội Tông của Thương Lan Tông, ngươi chết chắc rồi.

Mã Khánh Dương luôn luôn cao cao tại thượng, lúc nào bị người khác đối đãi như thế này, nhất thời tức giận đến hồ đồ, hai mắt đầy tơ máu.

Ầm!

Lý Phù Trần đá vào bụng của Mã Khánh Dương một cái, đá hắn bay lên, hơn nữa, một cổ Xích Hỏa chân khí xâm nhập vào trong đó, tổn thương kinh mạch hạ thể của Mã Khánh Dương.

Không có linh đan diệu dược, hoặc cao thủ chữa trị cho hắn, cả đời này của hắn, đừng mong có hứng thú với phụ nữ nữa.

- Còn không đi, ta sẽ tháo đầu của ngươi xuống.

Lý Phù Trần lạnh lùng nói.

Khánh Dương thiếu gia, chúng ta đi.

Một tên Võ giả Quy Nguyên cảnh cửu trọng bị Lý Phù Trần đánh trọng thương đứng dậy đỡ Mã Khánh Dương, vội vàng nói.

Hảo hán không ăn thua thiệt trước mắt, bằng thực lực của bọn họ, căn bản không làm gì được Lý Phù Trần.

Bọn họ rất sợ Mã Khánh Dương chọc giận Lý Phù Trần, đưa tới sát tâm.

Lưu lại núi xanh, không sợ hết củi đốt, trước tiên trở về Mã gia rồi nói sao.

- Ngươi cứ chờ đó.

Mã Khánh Dương cảm thấy hạ thể đau đớn, bỏ lại một lời độc ác, dắt Yêu Huyết Mã vội vã rời khỏi Trịnh gia.

Chỉ trong chốc lát, đám người Mã gia đã mất bóng, chỉ để lại một cổ thi thể chấy đen.

- Đa tạ đại ân đại đức của Lý thiếu hiệp.

Trịnh gia chủ và lão giả Trịnh gia cúi người cảm ơn, nhi nữ của Trịnh gia chủ Trịnh Vi cũng cúi người, trong đôi mắt đẹp tràn đầy tò mò cùng sùng bái.

Mỹ nữ yêu anh hùng.

Đây là định lý ngàn năm không đổi.

Ở thế giới người mạnh làm vua này, ai không hy vọng phu quân mình là một đại anh hùng cái thế, mới có thể bảo vệ cuộc đời nàng.

Lý Phù Trần khoát tay nói:

- Ta còn ở thêm nơi này một đoạn thời gian, các ngươi cho chút thức ăn ngon là được.

Nói xong, hắn xoay người trở về tiểu viện của mình.

...

"Huyệt đạo đồ của Huyền Long Bí Pháp tầng thứ ba, rõ ràng có hình dáng một con rồng, chẳng lẽ ẩn chứa một tia bí ẩn của rồng sao?

Nhìn mấy trăm cái huyệt đạo đang sáng lên trong ngọc phật, Lý Phù Trần rơi vào trầm tư.

Rồng, là Yêu thú cường đại nhất trên thế giới này, hô phong hoán vũ, có thể lớn có thể nhỏ, trên có thể ngao du thái hư, ngang dọc hoàn vũ, dưới có thể thông xuống cửu u, câu thông quỷ thần, gần như không gì không thể.

Thậm chí Yêu thú đã không thể hình dung rồng, hẳn là dùng Thần thú để hình dung.

Chẳng qua là, cho tới bây giờ không ai thấy rồng, thậm chí có rồng hay không cũng không biết, nó chỉ tồn tại trong truyền thuyết, trong thần thoại.

Lý Phù Trần rất khó đem bí pháp tam tinh Huyền Long Bí Pháp này liên hệ với rồng.

Dù sao hai bên chênh lệch quá xa, nếu bí pháp cửu tinh thì không sai biệt lắm.

Ba ngày trôi qua, Lý Phù Trần vẫn không thể hiểu Huyền Long Bí Pháp tầng thứ ba.

Mà lúc này, đám người Mã Khánh Dương đã trở lại Mã gia.

- Gia gia, ngài nhất định phải làm chủ cho ta.

Mã Khánh Dương quỳ xuống khóc lóc trước mặt một lão già mặc quần áo xa xỉ, khuôn mặt chảy đầy nước mắt, nước mũi.

Lão già mặc quần áo xa xỉ đỡ Mã Khánh Dương dậy, lạnh lùng nói:

- Thật to gan, coi như đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông thì như thế nào, Mã gia ta ở Thương Lan Tông không phải không có người nào.

Lão giả mặc quần áo xa xỉ chính là lão tổ của Mã gia Mã Thái Xung, Võ giả Địa Sát cảnh nhị trọng.

- Gia gia, ta bị hắn đá một cước, bây giờ cảm thấy hạ thể chết lặng, mơ hồ căng đau.

Mã Khánh Dương nhớ ra cái gì đó, đột nhiên nói.

- Ta nhìn một chút.

Mã Thái Xung đưa tay đè bụng của Mã Khánh Dương.

Qua chốc lát, trong mắt Mã Thái Xung loé lên sát cơ:

- Tiểu súc sinh thật độc ác, lại dám làm tôn tử duy nhất của ta đoạn tử tuyệt tôn, thù này không báo, thề không làm người.

Mã Thái Xung dùng chân khí do xét cơ thể của Mã Khánh Dương, hắn cảm ứng được, kinh mạch hạ thể của Mã Khánh Dương đều khô héo, một cổ khí tức nóng bỏng làm tổn thương cơ quan bên trong, muốn khôi phục hoàn toàn không phải là chuyện dễ dàng, dù sao đi nữa, kinh mạch dưới hạ thể rất yếu ớt, không thể chịu nổi một tia tổn thương.

- Gia gia, ta mất đi năng lực của đàn ông sao?

Mã Khánh Dương nghe vậy thì đần ra.

- Đừng nóng, không phải không có hy vọng chữa khỏi, trước tiên theo ta đi Trịnh gia, ta muốn tìm tên tiểu súc sinh tính sổ một trận.

Mã Thái Xung cắn răng nghiến lợi, gia tộc trọng yếu nhất là truyền thừa huyết mạch, thế hệ này không được, có thể dựa vào thế hệ tiếp theo, đoạn truyền thừa huyết mạch chính là đoạn truyền thừa của gia tộc, thù này không thua gì thù giết cha, đoạt vợ.

Ba ngày sau.

Ầm!

Cửa chính của Trịnh gia nát bấy, Mã Thái Xung đi đầu, mười mấy người tiến vào Trịnh gia:

- Tiểu súc sinh ở nơi nào, mau cút ra đây cho ta.

Âm thanh như sấm, truyền khắp Trịnh gia, cũng truyền đến tiểu viện của Lý Phù Trần.

- Thế gian này, sao nhiều người ngu như vậy?

Lý Phù Trần bước ra tiểu viện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play