Dịch giả: rolland

- Lý sư đệ, mặc dù ta biết ngươi tự tin, nhưng trên Phong Vân Đài, chuyện gì cũng có thể xảy ra, đừng nên khinh thường.

Trần Phương Hoa nhắc nhở Lý Phù Trần.

Lý Phù Trần gật đầu một cái:

- Sư tử vồ thỏ, cũng dùng toàn lực, Trần sư tỷ yên tâm.

Sư tử vồ thỏ!

Không biết tại sao, Trần Phương Hoa nghe được câu này, tâm thần lập tức trầm tĩnh lại.

"Liêu Thiên Quân, ngươi đúng là đáng thương a, đắc tội ai không đắt tội, lại đắc tội Lý sư đệ."

Trần Phương Hoa thầm nói.

Lý Phù Trần đến, bầu không khí lập tức nóng lên.

Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn Lý Phù Trần như một bộ cười trên sự đau khổ của người khác.

- Hả? Quy Nguyên cảnh lục trọng, tên Lý Phù Trần này có tài đức gì, lại tăng lên tới Quy Nguyên cảnh lục trọng.

Một tên đệ tử Nội Tông cảm ứng khí tức, la lên.

- Cái gì, Quy Nguyên cảnh lục trọng?

Nghe vậy, các đệ tử Nội Tông cùng nhau cảm nhận khí tức.

- Quả nhiên là Quy Nguyên cảnh lục trọng, chuyện này không thể nào, hắn chỉ là một căn cốt phổ thông, tốc độ tăng lên không khỏi quá nhanh đi, có thể so với căn cốt tứ tinh.

- Nhất định là vì cuộc chiến mà ăn cấm dược gì đó.

- Không sai, khẳng định là ăn cấm dược, loại cấm dược này, tác dụng phụ cực lớn, tiếp theo ba năm năm, hắn đừng nghĩ đột phá nữa.

- Hừ, coi như Quy Nguyên cảnh lục trọng thì như thế nào, Liêu Thiên Quân sư huynh chính là Quy Nguyên cảnh cửu trọng, so với hắn cao hơn ba trọng.

Mặc dù Lý Phù Trần đột phá đến Quy Nguyên cảnh lục trọng, khiến cho mọi người rất giật mình, nhưng vẫn không có ai cho rằng Lý Phù Trần có thể chiến thắng Liêu Thiên Quân, hơn nữa mọi người nhất trí cho là Lý Phù Trần ăn một loại cấm dược nào đó.

- Đồ chó cũng muốn khiêu chiến Liêu Thiên Quân, thật không biết sống chết.

Trong đám người, Phương Liệt Hải cười lạnh.

- Lý Phù Trần quá xung động.

Cao Trường Thiên cùng Ô Thanh Mai không biết từ lúc nào đã tới gần Phong Vân Đài, Cao Trường Thiên thở dài nói.

Phong Vân Đài là địa phương nào, hắn rất rõ ràng, người đi lên chỉ có một người đi xuống, người còn lại phải bị khiên xuống.

- Hắn ở bất kỳ nơi nào, đều là vạn chúng chú mục, nam tử như vậy thật hiếm thấy.

Trong lòng của Ô Thanh Mai bị gieo một hạt giống, hạt giống này như có dấu hiệu nảy mầm.

- Vũ Văn sư huynh, ngươi đoán Lý Phù Trần có thể kiên trì bao nhiêu chiêu.

Phía đông Phong Vân Đài, một nhóm người hết sức dễ thấy.

Người ở trung tâm chính là Vũ Văn Thiên.

Căn cốt ngũ tinh bất kể ở nơi nào đều là vạn chúng chú mục, như mặt trời ban trưa.

Thật ra nếu Lý Phù Trần là căn cốt ngũ tinh, có lẽ sẽ không có nhiều chỉ trích như vậy, Phương Liệt Hải cùng Liêu Hải Long cũng không đi đắc tội Lý Phù Trần.

Phải biết, bất kỳ một căn cốt ngũ tinh nào cũng là tài sản của tông môn, ai dám động căn cốt ngũ tinh, chính là động đến căn cơ của tông môn, dừng nói là Thành chủ của chủ thành, coi như Liêu gia, cao tầng cũng phải bị hưng sư vấn tội.

Vũ Văn Thiên quan sát Lý Phù Trần một chút, nhận ra Lý Phù Trần chỉ có tu vi Quy Nguyên cảnh lục trọng, nhàn nhạt nói:

- Trong vòng trăm chiêu, phải thua.

Ban đầu, hắn nhận định Lý Phù Trần không kiên trì được hai mươi chiêu, hơn nữa đây là đánh giá cao của hắn.

Nhưng Lý Phù Trần đột phá đến Quy Nguyên cảnh lục trọng, khiến hắn có chút bất ngờ, trong lòng của hắn không còn khẳng định như vậy nữa.

- Một trăm chiêu, Vũ Văn sư huynh đánh giá hắn quá cao đi!

- Theo ta nhìn thì không quá mười chiêu.

- Vũ Văn sư huynh nói như vậy, nhất định có đạo lý, ngươi đừng bêu xấu.

Ngay khi mọi người đang bàn tán thì một người vút lên Phong Vân Đài.

- Lý Phù Trần, lăn lên cho ta.

Liêu Thiên Quân quát lên.

- Liêu Thiên Quân, ngươi gấp gáp muốn chết như vậy sao?

Lý Phù Trần châm chọc, thân hình lóe lên, nhảy lên Phong Vân Đài.

- Miệng lưỡi bén nhọn, một hồi ta sẽ cho ngươi khóc không ra nước mắt.

Liêu Thiên Quân cười gằn.

- Một lúc nữa ai khóc còn chưa biết?

Lý Phù Trần phản kích.

Lý Phù Trần không phản kích còn tốt, một khi phản kích, tất cả mọi người đều nhìn hắn không vừa mắt, cảm thấy hắn quá kiêu ngạo, vốn có người đồng tình, lập tức thay đổi lập trường, đổi thành ủng hộ Liêu Thiên Quân, hy vọng Liêu Thiên Quân hung hăng hành hạ Lý Phù Trần, để cho hắn biết cái gì là trời cao đất rộng, đạo lý làm người.

Trên Phong Vân Đài, một tên Chấp Sự Nội Tông xuất hiện, hắn nhíu mày một cái, giống như cũng nhìn Lý Phù Trần không vừa mắt.

Hắn lấy ra một cuốn da Yêu thú, nhàn nhạt nói:

- Mời hai vị ký tên, một khi ký tên, ngoại trừ không cho đánh chết đối phương, còn lại không có bất kỳ quy tắc nào, trước khi ký, các ngươi suy nghĩ một chút.

- Không cần cân nhắc, ta ký.

Liêu Thiên Quân lập tức ký mình tên.

- Còn ngươi.

Chấp Sự Nội Tông nhìn về phía Lý Phù Trần, sâu trong ánh mắt có một tia khinh thường.

- Ta ký.

Cầm bút lên, như rồng bay phượng múa, Lý Phù Trần ký tên mình.

Thu hồi cuốn da Yêu thú, Chấp Sự Nội Tông cao giọng nói:

- Phong vân quyết đấu chính thức bắt đầu, hai vị tự thu xếp ổn thỏa.

Nói xong, hắn xoay người nhảy xuống Phong Vân Đài.

Oanh!

Nghe vậy, bầu không khí lại nóng lên lần nữa.

- Minh Nguyệt, đây chính cái tên Lý Phù Trần mà ngươi nói sao? Tu vi không tệ, đáng tiếc quá mức phách lối, tâm tính còn phải bàn lại.

Trên một sườn núi nhỏ cách đó không xa, một lão già đứng chắp tay sau lưng, bên cạnh hắn là một cô gái vô cùng xinh đẹp.

- Ông nội, ngươi không nên dựa vào ấn tượng ban đầu, ta dám khẳng định, Lý Phù Trần không kém căn cốt ngũ tinh bao nhiêu.

Nữ tử xinh đẹp tất nhiên là Triệu Minh Nguyệt, nàng không phục lão giả nói chuyện, nên cãi lại.

- Đừng nói quá.

Lão giả cười nhạt.

- Hừ, ngươi chờ nhìn đi!

Triệu Minh Nguyệt có chút giận dỗi.

- Ngươi không phải vừa ý người ta chứ?

Tựa hồ nghĩ tới điều gì, lão giả khẩn trương, hắn không hy vọng cháu gái của mình, kết hợp với một căn cốt phổ thông.

Thứ như căn cốt này, cùng huyết mạch di truyền có quan hệ.

Căn cốt của cha mẹ không tệ, căn cốt của con sẽ không kém.

Căn cốt của cha mẹ kém, thì căn cốt của con sẽ rất tệ.

Cháu gái của hắn là căn cốt tứ tinh thuần âm, loại căn cốt này, không kém gì căn cốt ngũ tinh.

- Ông nội, ngươi nói gì!

Triệu Minh Nguyệt giận lên.

- Minh Nguyệt, ngươi nghiêm túc nói cho ta, ngươi có phải thích hắn hay không?

Lão giả nghiêm túc, thậm chí mang theo một tia nghiêm nghị.

Triệu Minh Nguyệt do dự một chút, lắc đầu.

- Như vậy thì tốt.

Khí tức như có như không trên người lão giả tản đi, lại khôi phục dáng vẻ như trước.

Trên Phong Vân Đài, Lý Phù Trần cách Liêu Thiên Quân hơn hai mươi thước.

Liêu Thiên Quân cười một tiếng, trên thân thể ngang tàng, bộc phát ra khí thế kinh người, cổ khí thế này như phong bạo, cuốn tới Lý Phù Trần.

Không đợi Lý Phù Trần phản ứng, Liêu Thiên Quân quát lớn một tiếng:

- Địa Khuyết Kiếm Pháp!

Địa Khuyết Kiếm Pháp là một môn kiếm pháp hết sức tàn nhẫn, trên thân thể bị bất kỳ một vết thương nào, kiếm kình độc ác xảo quyệt, sẽ xâm nhập sâu vào trong cơ thể, phá hư kinh mạch mạch máu, khiến đối thủ muốn chết cũng không xong.

Một kiếm này vừa ra, trong hư không loé lên từng đạo lệ mang vặn vẹo, lệ mang giống như cá bơi, hết sức linh hoạt.

- Lại xuất hiện Địa Khuyết kiếm khí, Liêu Thiên Quân sư huynh đã đem Địa Khuyết Kiếm Pháp tu luyện đến cảnh giới Đại Thành a!

- Thật buồn cười, Lý Phù Trần chỉ sợ không tiếp nổi một kiếm này, trước quyết đấu phách lối như vậy, sợ rằng bây giờ phải quỳ xuống xin tha thứ.

Một kiếm vô cùng đáng sợ, trực tiếp tấn công Lý Phù Trần, hàn ý um tùm, trong mắt Liêu Thiên Quân đều là sát ý dữ dằn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play