Mộ Hàn ngẩn ra, không nghĩ tới Kim Giác Lang Vương này lại đột nhiên rút đi. Hơn nữa nó còn dùng lại chiêu số mà chính mình ban đầu từng sử dụng qua khi đối địch nó.
Đương nhiên, Kim Giác Lang Vương rút đi cũng không phải điều khó có thể hiểu rõ.
Mãnh thú mà thực lực đạt tới loại tình trạng này cũng có chỉ số thông minh cực cao , vào lúc phán đoán rằng bản thân coi như đem hết toàn lực cũng khó giành lấy chiến thắng trước đối thủ thì lựa chọn rời đi đích thật mới là hành động sáng suốt. Dù sao thế giới của mãnh thú cũng đồng dạng nguy cơ trùng trùng, nếu mà lưỡng bại câu thương cùng đối thủ thì rất có thể sẽ bị một kẻ địch khác nhân cơ hội thừa dịp đánh lén.
Ngoài điều như thế ra thì Kim Giác Lang Vương này huống chi vẫn còn phát hiện Xích Diễm kiếm của Mộ Hàn có thể khắc chế hàn khí màn sương băng của nó.
Có điều, Mộ Hàn làm thế nào lại chịu để cho nó dễ dàng rời đi như vậy?
- Xoẹt!
Tiếng xé gió sắc bén chợt xẹt qua không trung, ý niệm của Mộ Hàn khẽ động. Từ trong Tâm Cung có thanh Chủy Thủ sắc bén tựa như một vệt sáng trắng ánh lên, nó bắn nhanh đi về hướng Kim Giác Lang Vương. Sau khi đạt tới Đại Thông Cảnh, cường độ pháp lực của Mộ Hàn tuyệt không phải cấp bậc mà trước đây có khả năng bằng được. Pháp lực càng mạnh, thao tác cùng một Đạo Khí đồng dạng lại càng là dễ dàng.
Chủy Thủ thì đang đi tới, Mộ Hàn cũng không có dừng ở chỗ cũ mà chuyển động theo sát Chủy Thủ .
Do được pháp lực cực lực thôi thúc, tốc độ của thanh Chủy Thủ này nhanh đến kinh người. Trong thời gian ngắn đã đuổi tới phía sau cái mông của Kim Giác Lang Vương .
- Vèo! Vèo!
Kim Giác Lang Vương quay đầu lại bắn ra hai đạo Băng Trùy về phía Chủy Thủ.
Mộ Hàn ý nghĩ chỉ khẽ nhúc nhích, Chủy Thủ đúng là liền hút chặt lấy Băng Trùy mà phóng về phía trước. Chỉ trong lúc chớp lửa đá chạy cát bay, nó đã hung hăng găm vào mông của Kim Giác Lang Vương.
- Ngao!
Mãnh thú đau quá kêu lên một tiếng. Đầu mũi sừng nhọn hoắt kia của nó bỗng nhiên nở rộ xuất vạn ánh vàng rực, cả một vùng mấy chục thước chung quanh liền được chiếu rọi đến nhìn rõ từng li từng tí. Trong nháy mắt quầng sáng vàng rực này xuất hiện , nó liền như dòng nước chảy lan tràn về hướng toàn thân Kim Giác Lang Vương. Trong thời gian chưa đến nửa giây, liền khắp cả cái mông cũng được bao trùm.
Lúc này, Chủy Thủ của Mộ Hàn cũng chỉ vừa mới xâm nhập đi vào.
Ngay sau đó, Mộ Hàn liền cảm giác cái mông cơ thể của Kim Giác Lang Vương thật giống như đã biến thành một loại thép đúc cứng rắn. Mặc cho hắn thôi thúc dồn ép như thế nào, Chủy Thủ đều khó có thể lại di động mảy may.
Điều này nhất định là do Kim Giác kia đã phát huy tác dụng!
Mộ Hàn nhíu mày, bóng dáng bay lên trời. Hắn lại thừa dịp Kim Giác Lang Vương dừng lại trong khoảnh khắc liền trực tiếp nhảy lên rồi rơi trên lưng nó. Xích Diễm kiếm nóng rực hung hăng đâm về hướng cổ nó. Vừa gặp phải ánh sáng đỏ rực này do thanh đoản kiếm phá ra tràn tới, quầng sáng vàng rực quấn quanh bên ngoài thân thể mãnh thú dường như lớp băng tuyết bị tan rã, cơ hồ không còn sinh ra lực cản gì nữa.
Chợt, giống như cắt đậu hũ, Xích Diễm kiếm dễ dàng phá vỡ lớp da lông của Kim Giác Lang Vương mà nhập vào trong cơ thể nó.
- Ngao
Kim Giác Lang Vương đau xé ruột xé gan mà bắt đầu kêu thảm, máu tươi từ chỗ cổ của nó bắn ra.
Thật giống như sự kìm nén chỉ một hơi đột nhiên biến mất không thấy, quầng sáng vàng rực bên ngoài thân thể mãnh thú trong khoảnh khắc tiêu tan. Cảm giác bị trói buộc Chủy Thủ đột nhiên mất đi, tức thì tâm niệm Mộ Hàn khẽ động. Chủy Thủ đúng là thần tốc chui sâu vào trong bụng Kim Giác Lang Vương rồi bắt đầu điên cuồng mà khua khoắng băm vằm. Chỉ trong nháy mắt liền quấy lục phủ ngũ tạng của nó thành hồ dán.
- Xoẹt!
Chủy Thủ không có bất cứ sự dừng lại nào, trong chớp mắt xuyên thấu qua làn da mãnh thú, xâm nhập về tâm cung.
Không phải Mộ Hàn không muốn cắt vụn mọi thứ bên trong đầu của Kim Giác Lang Vương. Mà là Kim Giác Lang Vương sau khi phải đón nhận cơn đau đớn kịch liệt vô cùng thì nó khó có thể ức chế, bắt đầu điên cuồng chạy tán loạn giữa khu rừng già âm u. Gặp phải thời khắc như vậy, tự nhiên cần phải thu hồi lại Chủy Thủ để tránh vượt qua phạm vi khống chế điều khiển, để rồi làm bị thương tâm thần của chính mình.
- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
Đầu của Kim Giác Lang Vương liên tục đụng vào thân cây. Sau một hồi kịch liệt lảo đảo, gốc cây đại thụ có đường kính gần một thước đúng là bị cắt đứt sát gốc rồi cứ như thế loạt xoạt loạt xoạt đổ ầm ầm xuống đất. Cả khe núi đều bắt đầu hơi bị rung động. Kim Giác Lang Vương tựa hồ tìm được chỗ để trút ra cơn đau đớn, thân hình không ngừng đánh vào cây cối.
Tiếng cây đổ gãy trong khu rừng và tiếng gầm rú xé ruột xé gan của Kim Giác Lang Vương cất lên liên tiếp, vang vọng núi rừng.
Mộ Hàn không ngừng nhảy loi choi giữa đám đại thụ, sợ bị hại như cá trong chậu. Kim Giác Lang Vương giằng co suốt vài phần mười canh giờ rồi mới nổ lớn mà ngã xuống đất, không còn có chút xíu động tĩnh. Nhìn khu vực trăm mét này đã trở thành đống hỗn độn không chịu nổi, trong lòng Mộ Hàn hơi hơi ớn lạnh. Quả nhiên không hổ là mãnh thú có được thực lực Bách Khiếu Cảnh, đến lúc gần chết mà lại cũng có uy thế như vậy.
Chỉ cần mấy lần nhảy nhót chuyền cành, Mộ Hàn liền xuất hiện ở trước thân thể to lớn của Kim Giác Lang Vương, trước cái sừng nhọn hoắt vẫn đang sáng rực đến chói mắt.
Trong lòng Mộ Hàn khẽ động, ánh đỏ hơi lóe lên, Xích Diễm kiếm nóng rực liền cắm vào đầu mãnh thú
Màn đêm đã phủ xuống, thành Liệt Sơn vẫn cứ náo nhiệt phi phàm. Khắp phố lớn ngõ nhỏ được đèn đuốc chiếu sáng tỏ đến từng ngóc ngách, ánh sáng lung linh đủ mọi màu sắc, từ trên cao nhìn lại đúng là đẹp không sao tả xiết.
Lúc này, một đạo bóng dáng quái dị, vững vàng trong cảnh đêm đi tới cửa Tây Môn thành Liệt Sơn.
Người này thân hình dong dỏng cao, trên tay mang theo một vật có hình như chiếc sừng trâu, ánh sáng vàng rực soi tỏ hình dáng thon dài với cái đầu nhọn hoắt, trông như thể đang khoe khoang. Tựa hồ đó là món đồ có chút đáng giá. Thế nhưng quần áo trên người hắn lại cực kỳ rách nát, tóc tai xoã tung rối bù ở sau đầu, trông giống như Dã nhân mới từ chốn rừng sâu núi thẳm chạy đến.
Ngoài ra điều làm người khác chú ý chính là, cả thân hình hắn đều phô ra một màu đỏ sậm quỷ dị, phảng phất là bị máu tươi nhiễm hồng. Mặc dù là ở cự ly cách hai ba mươi thước, đều có thể ngửi thấy được một mùi máu tươi nồng nặc đến cùng cực, điều này làm cho hắn tỏa ra sát khí hừng hực, khiến cho người khác sợ.
- Đứng lại! Người nào?
Mộ Thiết Lâm và Mộ Thiết Tùng bảo vệ cửa thành đều là tu sĩ Đại Thông Cảnh của Mộ gia. Vừa nhìn thấy bóng dáng người này, lập tức trở nên cảnh giác, đều là ánh mắt nheo nheo lại, gần như đồng thời lên tiếng hét lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT