- Đinh! Đinh!

Tiếng kim loại va đập giòn tan vang lên rồi lan ra xa, cũng lại giống như âm thanh từ quả chuông Hồng Chung Đại Lữ. Hai kiện Đạo Khí siêu phẩm lập tức bị đánh bay ra ngoài.

Thấy thế. Mộ Hàn chẳng những không thèm để ý, khóe môi ngược lại lộ ra một nụ cười cổ quái vui vẻ. Ông lão áo xanh kia trong lòng chính là âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Trường thương trong tay hợp nhất hai thành một, hai mắt cũng là gắt gao nhìn chăm chú Mộ Hàn. Lập tức, lão liền từ trong sắc mặt Mộ Hàn đã nhận ra một điều gì đó không thích hợp lắm.

Tuy nhiên, không đợi lão suy nghĩ cẩn thận là xảy ra chuyện gì thì một cỗ sát khí quen thuộc đột nhiên từ sau lưng tuôn ra.

Trái tim ông lão áo xanh mạnh mẽ xiết chặt một cái như muốn ngừng thở. Sát khí kia mặc dù mạnh mẽ, nhưng cũng rất khó lòng sinh ra ảnh hưởng đối với cường giả Vạn Lưu Cảnh như lão vậy. Nhưng mà, sát khí không phải sợ, cái đáng sợ chính là vị trí và thời cơ xuất hiện của nó. Bởi vào đúng lúc nhận thấy được nó , sát khí cơ hồ là dán chặt vào lưng lão.

- Không tốt!

Trong đầu vừa mới hiện lên ý nghĩ như vậy, ông lão áo xanh liền cảm thấy một cơn đau nhức trong cơ thể. Tiếp theo thật giống nghe lão được nghe thấy âm thanh lục phủ ngũ tạng bị khuấy thành mảnh vỡ. Theo bản năng lão cúi đầu vừa nhìn, đã có một vệt sáng đỏ lộ ra trong ngực, từ trong tầm mắt bay vút ra ngoài. Mà theo sát phía sau vệt sáng đỏ kia, đúng là từ trong lồng ngực phun ra những vòi máu tươi và mảnh vụn tạng phủ .

- Làm sao có thể?

Ông lão áo xanh khó có thể tin mở to hai mắt nhìn, chợt liền phát hiện hai kiện Đạo Khí mới bị đánh bay đúng là lại bắn mạnh tới một lần nữa, kích nhận sắc bén và đao mang sắc bén lại lần nữa như thác nước cuồn cuộn từ trên cao trút xuống. Những mũi nhọn hiện rõ mồn một, phảng phất phải đâm chém ông lão áo xanh thành mảnh nhỏ.

- Xoẹt! Xoẹt. . .

Nhịn đau mà điên cuồng hét lên một tiếng, cây trường thương trong tay ông lão áo xanh xuyên thấu hư không, liên tục điểm ra. Nhưng lúc này đây, mũi thương chỉ đâm ra được mấy mươi lần liền bị chôn vùi. Kích nhận và đao mang như dải lụa liền điên cuồng phủ xuống, ông lão áo xanh thậm chí ngay cả kêu thảm thiết mà cũng không kêu lên nổi một tiếng, liền bị nện rơi xuống đất .

- Lâm trưởng lão. . .

Nhận thấy được tình trạng bên này, ông lão áo bào đen kia lập tức thất thanh kêu lên kinh ngạc, trên khuôn mặt vốn đã tái nhợt càng không có chút huyết sắc nào.

- Tu Di Thượng Pháp, quả nhiên dùng tốt.

Trong lòng Mộ Hàn cười một tiếng. Lấy Tu Di Thượng Pháp đem giấu kín Sát Sinh Kiếm, thừa dịp lúc đối thủ thư giãn thả lỏng liền đột nhiên phát động công kích, lập tức thu được hiệu quả đặc biệt.

- Vút!

Lấy tay một chụp, một cỗ lực hút mạnh mẽ liền kéo ông lão áo xanh kia từ trong đất bùn lên đến trời cao, tiện đà bị Mộ Hàn một tay khống chế cổ. Giờ phút này, vị tu sĩ Vạn Lưu Tam Trọng Thiên này đã là toàn thân da tróc thịt bong, máu me đầm đìa, vẫn không nhúc nhích mà nửa trợn tròn mắt, tựa hồ hấp hối.

Nhưng mà, cường giả Vạn Lưu Cảnh có sức sống đều cực kỳ cường đại. Mặc dù tạng phủ nát bấy, người bị thương nặng, xem ra cách cái chết cũng không xa. Nhưng nếu phải đích thực tử vong thì lại không hề dễ dàng như vậy. Nếu như lúc này có người trị liệu vết thương cho lão, chả mấy chốc là lão có thể khôi phục, thậm chí ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng có thể nặn lại.

Chỉ cần không phải hồn phi phách tán, Tâm Cung liền sẽ không biến mất.

Mộ Hàn cũng không vội mà nuốt chửng Tâm Cung của lão.Ý niệm vừa động, liền thu lão đi vào. Rồi bất chợt hai đạo ánh mắt liền quét về phía vị tu sĩ Vạn Lưu Cảnh cuối cùng kia.

- Mộ Hàn, ngươi thật muốn đuổi tận giết tuyệt?

Trong đôi mắt ông lão áo bào đen kia xen lẫn kinh hoàng và phẫn nộ.

Trong lòng bàn tay lão là hai đạo chân nguyên kết thành chùm thô kệch to lớn như cây trụ chống trời. Lão dùng nó từ trên không chèn ép xuống mà chống đỡ với hai kiện Đạo Khí siêu phẩm. Vốn là thế lực ngang nhau, nhưng đồng bạn lại bị bắt lần nữa đã làm cho lão cực kỳ sợ hãi, hai đạo chân nguyên kia như cây cột to lớn đang rung rung lung lay, tựa hồ lúc nào cũng đều có khả năng sụp đổ.

- Còn hỏi như vậy sao. Lúc trước vị trưởng lão Lê tộc Bắc Hải cũng đã hỏi, xem ra trí nhớ của ngươi không thể nào gọi là tốt cho được. Đương nhiên, ta không ngại lại trả lời một lần nữa. Ngươi nói đúng, ta chính là muốn đuổi tận giết tuyệt.

Mộ Hàn cười híp mắt nhẹ nhàng đi tới. Đồng thời với việc thu hồi Viêm Long Phá Thiên Kích, Vu Minh Phù Ba Đao và Sát Sinh Kiếm thì hắn ra sức thúc dục Bá Vương Điện và Động Huyền Thiên Hồn Thai. Bốn mươi ba đạo Anh Lôi quanh quẩn bên người cũng như tia chớp, hướng về phía trước bắn nhanh đi.

- A!

Uy lực thần kỳ của bốn mươi ba đạo Anh Lôi, khi Mộ Hàn giao đấu với các trưởng lão Lê tộc ở Bắc Hải thì ông lão áo bào đen đã chứng kiến. Trước đây đúng là bởi vì sự tồn tại của bọn chúng mới khiến cho lão và hai vị trưởng lão bó tay bó chân, cực kỳ kiêng nể. Hiện nay thấy bọn họ lại nhằm chính mình mà đến, nhất thời tâm thần thất thủ, khủng hoảng mà kêu to lên. Hai chùm chân nguyên như cây trụ lớn trong lòng bàn tay lảo đảo càng lúc càng kịch liệt, thậm chí mơ hồ còn lộ ra dấu hiệu tan rã.

- Đi xuống cho ta!

Mộ Hàn đột nhiên chợt quát, tất cả pháp lực còn thừa lại đều dồn toàn bộ lên đó.

Bốn mươi ba đạo Anh Lôi chỉ là ngụy trang để hù dọa người , sát chiêu đích thực vẫn là hai kiện Đạo Khí siêu phẩm kia. Mộ Hàn liên tục chiến đấu với sáu vị cường giả Vạn Lưu Cảnh đến nay, dù chưa bị thương, nhưng thật sự là chân nguyên, pháp lực và tâm thần đã bị tiêu hao rất lớn, cũng khiến cho hắn hơi khó có thể thừa nhậntiếp. Hiện nay đối thủ rụt rè, vừa lúc hăng hái làm thêm một lèo để bắt giữ.

Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!!

Bá Vương Điện và Động Huyền Thiên Hồn Thai kia đột nhiên nện xuống. "Bang bang" hai tiếng nổ, ông lão áo bào đen kia cũng không chống đỡ nổi nữa, chẳng những hai cụm chân nguyên như cây trụ lớn bị vỡ vụn, hai cái cánh tay càng là đồng thời nút toác, hai kiện Đạo Khí siêu phẩm trong chớp mắt lấy thế Lôi Đình Vạn Quân nện xuống.

381 Tu La Thần Thể

- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!!

Ông lão áo bào đen lập tức đi theo gót đồng bạn, bị kình đạo mạnh mẽ hung hăng nện lún sâu dưới đất. Thân hình lập tức liền bị thương nặng, lồng ngực lõm xuống, máu tươi phụt ra từng ngụm từng ngụm.

Có điều, loại thương thế trên thân thể đối với cường giả Vạn Lưu Cảnh là tịnh không nguy hiểm đến tánh mạng.

Trong khoảnh khắc Bá Vương Điện và Động Huyền Thiên Hồn Thai tiện thể nhấc lên, ông lão áo bào đen lại như lò xo nhảy lên từ dưới cái hố hình người. Lão không để ý chút nào tới những vòi máu trên người đang ồ ồ tuôn ra, chỉ là liều mạng chạy trốn tới xa xa, tốc độ so sánh với lúc trước khi bị thương lại cũng không chậm hơn bao nhiêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play