Mộ Hàn khe khẽ thở phào một hơi, trong ánh mắt không khỏi hiện lên một vẻ hưng phấn. Lực lượng trình độ cao nhất thổ thuộc tính mà Lệ Thu Thủy đã nói tới rốt cuộc là cái gì, thiết nghĩ sắp sửa nhanh chóng có thể công bố .
Lệ Thu Thủy khẽ vung tay lên, mọi người liền thân hình như điện mà bay xuống phía trước tòa điện phủ kia.
Ở giữa bức tường loang lổ liếc mắt nhìn không thấy được điểm cuối, là hai cây trụ cửa cao gần vài trăm thước đang lẳng lặng đứng thẳng sừng sững. Cho dù là vách tường hay trên trụ cửa cực lớn kia đều phủ kín mít các vết khắc dày đặc, tất cả bọn chúng đều là Đạo Văn. Tòa điện phủ trấn áp Hắc Ma thần thú này là một kiện Đạo Khí.
Nhưng mà điều khiến cho đám người Mộ Hàn kinh ngạc chính là, hai cái cột cửa kia lại áp sát gắt gao kề cận chung một chỗ. Ở giữa không có chút khoảng cách nào để cho người ta ra vào.
Đúng lúc này, Lệ Thu Thủy, Mai Tâm Hạc cả toán tám vị trưởng lão lại đồng thời tiến lên. Bốn người cột bên trái, bốn người hướng tới cột phải cùng nhau giơ chưởng đặt trên cột trụ lớn. Khí tức hào hùng từ trong cơ thể tám vị cường giả Vạn Lưu Cảnh đồng thời phát tán ra. Tám đạo chân nguyên trùng trùng điệp điệp tràn vào bên trong cột trụ.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Chỉ chốc lát sau đó, hai luồng sáng lóng lánh trắng như tuyết bùng nổ lan ra. Mà cùng với chân nguyên liên tục tiến vào, hai cột sáng đó đúng là xoay vòng chung quanh cây cột trụ lớn lên dần trên cao. Chỉ có điều là sau thời gian mấy giây ngắn ngủi, toàn thân hai cây cột lớn đều sáng lạn vô cùng, chọc tới mắt người ta là một vầng ánh sáng lấp lánh rọi thẳng hướng trời cao.
Đám tám người Lệ Thu Thủy đồng thời thu tay lại.
Ngay sau đó mọi người liền cảm giác dưới chân bắt đầu chấn động kịch liệt. Những tiếng nổ ầm ầm từ lòng đất vừa nâng dựng lên hai cây cột lớn với vầng ánh sáng lấp lánh chói mắt rực rỡ, lại đồng thời kéo chúng về hướng di động sang hai bên. Tựa như một bức họa được từ từ vén màn che phủ lên. Không trải qua bao lâu, ở giữa hai cây cột lớn liền xuất hiện một màn ánh sáng trắng xoa rực rỡ.
- Đi vào thôi.
Lệ Thu Thủy quát khẽ một tiếng, là người đầu tiên nhấc chân đạp một cái. Trong thời gian ngắn thân hình liền đã chìm vào trong quầng sáng, rồi biến mất không thấy tăm tích đâu nữa.
Mười mấy tên đệ tử tứ tông có chút kích động, đi các địa phương khác trấn áp Hắc Ma Điện rất có thể gặp phải nguy hiểm. Nhưng tòa Hắc Ma Điện lớn nhất này lại cũng là an toàn nhất. Sau khi Lệ Thu Thủy đi vào làm tất cả mọi người có chút không thể chờ đợi được, người nọ nối tiếp người kia đuổi theo sau, Mộ Hàn tự nhiên cũng không phải là ngoại lệ.
Đám người Tiêu Tố Ảnh và Lưu Phàm đến đây, chỉ là làm theo phép gia cố phong ấn một phen. Còn Mộ Hàn đã bị Lệ Thu Thủy dụ dỗ, lại vẫn muốn ở chỗ này thu được lực lượng Thổ thuộc tính trình độ cao nhất.
Quầng sáng trắng như tuyết thoáng vụt qua trước mắt, tầm mắt của Mộ Hàn liền trở nên thoáng lờ mờ một chút.
Vừa tiến vào bên trong điện phủ, Mộ Hàn liền phát hiện bầu không khí chung quanh có điều gì đó không đúng, tựa hồ quá mức im lặng một chút. Vì vậy theo bản năng hắn chăm chú nhìn kĩ. Ngay sau đó, ánh mắt Mộ Hàn liền càng mở càng tròn, miệng cũng là càng há càng rộng, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ ngớ người ra.
Lúc này, chiếm trọn tầm mắt của Mộ Hàn đúng là một pho tượng mãnh thú vô cùng to lớn, điêu khắc . . . một cái răng!
Từ trên lai lịch, Mộ Hàn liền từng nghe Lưu Phàm nói qua. Ở đây phong ấn Hắc Ma thần thú có bản thể phi thường khổng lồ. Lúc ấy, Mộ Hàn cũng không có cảm giác quá lớn. Nhưng hôm nay chính mắt nhìn thấy, sự rung động trong lòng thực không lời nào có khả năng hình dung.
Mộ Hàn đã qua trải qua hai tòa Hắc Ma Điện, tự nhiên biết này pho tượng mãnh thú bên trong Hắc Ma Điện hoàn toàn là nguyên hình của Vực Ngoại Hắc Ma bị phong ấn. Mặc dù giờ phút này bởi vì nguyên nhân góc độ, nên hắn chỉ có thể nhìn thấy hàm răng của pho tượng. Nhưng mà chỉ là một cái răng liền có thể chiếm lấy trọn vẹn tầm mắt của người ta, có thể nghĩ cả pho tượng hoàn chỉnh sẽ phải to lớn như thế nào.
Tâm thần Mộ Hàn liền theo bản năng khuếch trương về hướng bốn phía . Chỉ trong nháy mắt, tướng mạo pho tượng liền hoàn toàn hiện rõ ra trong đầu.
Hai cái chân trước của mãnh thú cao gần trăm mét tựa như hai cây trụ lớn thẳng tắp đáng chống đứng thẳng. Cái đầu cực lớn hình dáng hơi bẹp đang như cúi xuống, nhưng lại giống như đang há mồm rít gào. Tất cả răng nanh sắc bén đều hiện hết ra, mà ở trong cái miệng to như chậu máu đang há ngoác ra, thì có một cái lưỡi màu đỏ tươi dài mấy chục thước. Cái lưỡi khổng lồ đang phụt ra, cực kỳ làm cho người ta sợ hãi.
Phía sau chân trước, thân hình tròn vo to lớn dài ngoằng của mãnh thú kia dần dần hạ xuống cho đến khí dán sát mặt đất. Sau đó hai ba ngàn thước, là có thể nhìn thấy hai cái chân sau thô kệch của mãnh thú kia đang cuộn mình lên. Phía trước chân sau, thân hình mãnh thú lại còn dài hai ba ngàn thước rồi mới từ từ thu nhỏ lại cho đến khi biến mất.
- Cái này. . . Chính là Đại Địa Ma Long?
Mộ Hàn nhẹ nhàng lẩm bẩm khe khẽ . Con mãnh thú này hoàn toàn không giống hình tượng loài rồng trong ấn tượng của hắn. Mà nhìn qua nó tựa như mộ con rắn khổng lồ với tứ chi to lớn, khắp nơi bao phủ lớp lân phiến vàng tươi. Thân hình lại dài đến năm sáu ngàn thước, thân thể to lớn càng là làm cho người ta sợ hãi. Có lẽ mấy chục người nắm lấy tay nhau cũng đều không ôm hết vòng thân của nó.
Đại Địa Ma Long này mặc dù chỉ là pho tượng, nhưng cũng là trông rất sống động. Hai con mắt to chừng như sân bóng từ trên cao nhìn xuống, bên trong tràn ngập sát ý thô bạo. Cho dù không có tự mình nhìn thấy, chỉ là thể hiện tướng mạo ở trong đầu ra ngoài là đều có thể khiến cho người khác hơi bị tâm thần thất thủ, linh hồn phải sợ hãi run rẩy..
Ngay cả Mộ Hàn, trong giây lát cảm nhận được ánh mắt kia thì trong lòng cũng là hơi hoảng hốt, nhưng nhanh chóng liền tỉnh táo lại.
Tuy nhiên, những đệ tử tứ tông ở chung quanh cũng vận dụng tâm thần quan sát pho tượng pho tượng điêu khắc mãnh thú như Mộ Hàn liền không được nhẹ nhàng như vậy. Đúng là ai nấy đều lộ ra sự kinh sợ trong mắt, sắc mặt biến đổi không chừng, tựa hồ đắm chìm trong cảm giác bị đè nén do pho tượng điêu khắc Đại Địa Ma Long mang đến nên khó có thể tự kềm chế, thật lâu không thể tỉnh dậy.
Bốp!
Phút chốc, Lệ Thu Thủy hai tay nện một nhịp. Tiếng vỗ tay giòn tan giống như quả chuông Hồng Chung Đại Lữ, trực tiếp liên tục vang lên ở sâu trong tâm linh mọi người .
- Quả là lớn! Quả là lớn!
- Đây chính là bản thể của 'Hắc Ma thần thú' 'Đại Địa Ma Long' ?
- Chỉ là một pho tượng điêu khắc mà còn có uy áp như thế , nếu như 'Hắc Ma thần thú' này vẫn còn sống, vậy không biết sẽ còn cường đại như thế nào?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT