Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!!

Trong tiếng va đập mãnh liệt, Mộ Thiết Giang lại bị một quyền của Mộ Hàn nện lui.

Cước bộ lảo đà lảo đảo còn chưa đứng vững, một ánh chớp đỏ liền chợt lóe trước mắt rồi biến mất. Mộ Thiết Giang vội vàng cụp mắt nhìn lại, lại thấy bóng đỏ kia đã nhập vào trong bụng dưới của chính mình. Trong lúc nhất thời, lão đúng là như bị sét đánh, bất chợt liền cứng lại , đồng tử vốn trũng sâu nay lại lồi ra như mắt cá chết.

- Một chiêu sai, tất cả đành thua!

Khí tức nóng rực bốc lên trong cơ thể. Giờ khắc này, Mộ Thiết Giang rõ ràng cảm giác được lục phủ ngũ tạng của chính mình giống như đều bị thiêu đốt thành tro tàn. Lão lắp bắp:

- Cao. . . Đạo Khí cao phẩm. . .

- Ngươi nói thừa nhiều lắm!

Mộ Hàn mặt không chút thay đổi đã xuất hiện ở trước mặt lão.

Sau khi chụp một cái khống chế đầu của Mộ Thiết Giang, bóng dáng Mộ Hàn lóe lên mạnh mẽ. Đúng là đuổi kịp và vượt Mộ Thanh Hải vừa mới đụng vào pho tượng điêu khắc nhưng lại còn chưa kịp rơi xuống trên mặt đất. Mà thanh Xích Diễm kiếm này chính là sau khi xuyên thấu lưng của Mộ Thiết Giang, nó liền gào thét nhanh chóng phóng về hướng Mộ Phi Tiên ở phía trên pho tượng điêu khắc vốn đang bị Lưu Kim cuốn lấy.

- Tứ trưởng lão!

Mộ Phi Tiên hai gò má giật giật, khe mắt như sắp bị rách nứt ra.

Trong lúc chớp lửa đá chạy cát bay, Tam trưởng lão Mộ Thanh Hải, Tứ trưởng lão Mộ Thiết Giang là hai cao thủ Vũ Hóa Cảnh nhưng mà lại liên tiếp bị Mộ Hàn đánh cho bị thương nặng, còn cách cái chết không xa!

Một màn phát sinh này ở khoảng trống giưa hai pho tượng điêu khắc lập tức làm kinh hãi mọi người bên trong Hắc Ma Điện này.

Vốn là theo mọi người nhận định, từ lúc Mộ Thanh Sơn hạ lệnh cho tứ đại trưởng lão liên thủ bắt lấy Mộ Hàn thì vận mệnh của Mộ Hàn cũng đã được quyết định. Cũng không ai dự đoán chỉ trong thời gian cực kì ngắn ngủi, Mộ Hàn đầu tiên là đánh lén đánh làm bị thương Mộ Huyền Vũ, theo sau lại một đòn đã bắt được người. Đến bây giờ là ngay cả Mộ Thanh Hải và Mộ Thiết Giang đều liên tiếp bị đả thương nặng.

Mộ Hàn chỉ là tu sĩ Không Cốc Cảnh nho nhỏ, đúng là ngay cả tam đại trưởng lão của Mộ gia cũng đánh bại!

Lần này, Mộ Thanh Sơn tuyệt đối sẽ ngồi không yên được! Đám người Việt Sách, Hùng Bằng nhanh chóng trao đổi ánh mắt kinh ngạc, trong đầu không hẹn mà cùng hiện lên suy nghĩ này!

- A! A!

Ngay lập tức sau đó, hai tiếng kêu thảm thiết thê lương đồng thời vang lên. Đó cũng là Tử Hư Thần Cung của Mộ Hàn lại lần nữa hút hết sạch sẽ Tâm Cung của Mộ Thanh Hải và Mộ Thiết Giang.

Mọi người nhất thời bị bừng tỉnh, không ít tu sĩ võ đạo cũng không nhịn được mà rùng mình, từ đáy lòng lạnh cả người.

- Lục trưởng lão, lui ra!

Hai mắt đỏ đậm, Mộ Thanh Sơn giống như con hùng sư không kiềm chế được, nổi giận gầm lên một tiếng. Bước chân liền sải dài tiến lên, bàn chân liên tiếp đạp xuống mặt đất làm cả Hắc Ma Điện đều trở nên rung động kịch liệt theo.

Mộ Thanh Sơn nhanh chóng như chớp giật, chỉ một bước liền nhảy qua không gian mấy chục thước. Chỉ dùng ngắn ngủi ba bước là thân hình khôi ngô vạm vỡ của lão đã đến chỗ đuôi hai pho tượng điêu khắc.

Bóng dáng lão vừa mới động, liền giống như một cơn lốc vừa nổi lên ở bên trong điện phủ rộng rãi . Lúc này xuyên qua không gian gần hai trăm thước, thanh thế của cơn lốc kia càng làm cho người ta sợ hãi. Nó gào thét hướng về phía trước, cảm giác bị đè nén vô cùng khủng bố giống như cơn sóng gió động trời, từ bốn phương tám hướng ập về phía Mộ Hàn, giống như phải nghiền hắn thành bánh thịt.

- Vút! Vút!

Từ trong cơ thể Mộ Hàn có tiếng sấm nổ vang, song chưởng liền vội vung lên, hai cỗ thân thể đang cầm trên tay đồng thời bắn mạnh về hướng Mộ Thanh Sơn đã chỉ còn cách ngoài hơn hai mươi thước. Tâm Cung của hai người này bị hấp phệ thì khí tức đã đoạn tuyệt, từ lúc rời khỏi lòng bàn tay của Mộ Hàn thì những tiếng sấm điếc tai đến không thể điếc hơn liền truyền lại đến trong cơ thể bọn họ.

Mộ Thanh Sơn không ngừng bước chân đi tới, hai tay áo phất phất quét ra.

Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!!

Ống tay áo liên tiếp quấn lấy hai người Mộ Thanh Hải và Mộ Thiết Giang. Thế nhưng đúng trong chớp mắt ống tay áo và thân thể đụng chạm nhau thì sấm sét ngưng tụ trong cơ thể bọn họ cũng là đạt đến đỉnh điểm sau đó ầm ầm bắn tung ra. Kình đạo mạnh mẽ lôi cuốn theo huyết vụ đầy trời điên cuồng mà bay lan ra, lập tức làm cho bước chân Mộ Thanh Sơn cũng phải dừng lại.

Mộ Thanh Sơn nhíu mày, ống tay áo phất ra rồi cuộn quay về. Khí tức hào hùng lập tức loại trừ sạch sẽ tất cả huyết vụ ở trước người .

- Vèo! Vèo!

Đúng lúc này, lại có hai đạo ánh sáng lung linh một vàng một đỏ như hai mũi tên liên tiếp lao đến như điện xạ. Đúng là Đạo Khí trung phẩm Lưu Kim trước đây ngăn cản Mộ Phi Tiên và Đạo Khí cao phẩm Xích Diễm kiếm. Sau khi lục trưởng lão Mộ Phi Tiên lui ra tránh sau pho tượng điêu khắc, Mộ Hàn cũng không khống chế Đạo Khí tiến hành lần theo dấu vết, mà là dùng nó để ngăn cản Mộ Thanh Sơn.

Khi giao thủ với Mộ Phi Hổ thì Mộ Hàn khống chế điều khiển Xích Diễm kiếm vẫn còn có chút gượng gạo. Chỉ vận dụng một lần liền tâm lực mỏi mệt, mà tiêu hao kiệt sức đại lượng pháp lực bên trong Tâm Cung. Mà khi đó Mộ Hàn đang còn cách Vũ Hóa Cảnh chỉ có nửa bước xa, sau khi thực lực tăng lên cực mạnh thì việc điều khiển cho món Đạo Khí cao phẩm này cũng đã dễ dàng hơn không ít.

Mộ Hàn không dám trì hoãn, lấy tốc độ nhanh nhất luyện hóa Tâm Cung của Mộ Thanh Hải và Mộ Thiết Giang.

Trong phút chốc, hai món Đạo Khí vàng đỏ đã kéo theo tàn ảnh thật dài mà đi tới trước mặt Mộ Thanh Sơn. Chúng hăng hái xoay quanh, chợt cao chợt thấp, chợt trái chợt phải để điên cuồng phát động thế công. Tiếng xé gió veo véo vang lên liên tiếp, hai món Đạo Khí chẳng những bắn ra kình khí sắc bén, còn có khí tức nóng rực khuếch tán lan rộng ra. Làm cho ngay cả một vùng không gian mấy thước ở quanh người Mộ Thanh Sơn đều giống như bắt đầu bùng cháy, làm phát ra một chuỗi những tiếng nổ bùm bùm đì đùng.

Vào thời khắc này, uy lực của hai món Đạo Khí hoàn toàn bùng phát dữ dội.

- Đều là Đạo Khí cao phẩm?

Cảm nhận được dòng nhiệt nóng bỏng kịch liệt ở phía xa xa, cho dù là cường giả Đạo Cảnh như Hùng Bằng cũng không nhịn được mở to hai mắt. Trong mắt lộ ra vẻ tham lam thèm muốn.

- Không, thanh đoản kiếm kia là Đạo Khí cao phẩm, nhưng còn cái thoi vàng kia cũng mới chỉ là Đạo Khí trung phẩm. Có điều uy lực so với thanh đoản kiếm kia thì cũng không kém bao nhiêu. Cái tên Mộ Hàn này, từ chỗ nào mà hắn nhặt được nhiều Đạo Khí lợi hại như vậy?

Việt Sách lắc đầu, trong miệng thán phục lên tiếng, còn ánh mắt bắt đầu có hơi lóe ra.

. . .

Đám người Kim Tử Hậu, Lạc Tâm Sâm ở chung quanh mặc dù không hề lên tiếng, nhưng so sánh với Hùng Bằng, Việt Sách thì cũng thật là rất muốn có được vào tay. Họ đều có ánh mắt sáng quắc, rục rịch muốn động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play