Quan Gia

Chương 825: Lưu manh giữa đường


...

trướctiếp

Chương 825: Lưu manh giữa đường

Nhóm dịch: PQT

Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu

Khi đoàn xe tiến vào khu vực thành phố Cửu An… đã xảy ra một cảnh tượng mang tính lịch sử

Xe cảnh sát dẫn đường bỗng nhiên ngừng lại.

Bởi vì xe cảnh sát dẫn đường phanh lại rất đột ngột, xe số 3 Tỉnh ủy theo sát ở phía sau cũng vội vàng thắng gấp, Thiệu Lệnh Hồng và Tân Minh Lượng cùng ngồi với lãnh đạo cũ ở trên xe số 3 Tỉnh ủy đều không tự chủ được ngã về phía trước, hơi có chút bối rối

- Sao lại thế này?

Tân Minh Lượng không khỏi tức giận rống to lên, lập tức liền ý thức được không đúng. Đây không phải là trên xe chuyên dụng của mình, mà là ở trong xe của lãnh đạo cũ, lái xe cũng là người của ban tài xế Tỉnh ủy, mình quát lớn như thế, có chút không ổn lắm

Tân Minh Lượng bụng đầy lửa giận, cảnh sát trong xe cảnh sát dẫn đường lại càng khó chịu tới cực điểm. Vốn đang yên đang lành lái xe, ngã tư đường phía trước bỗng nhiên vọt ra mấy thanh niên, trong tay cầm thanh sắt ngắn, ngang nhiên đứng ở giữa đường. Tài xế xe cảnh sát bất ngờ không kịp phòng, vội vàng đạp mạnh thắng một cái, mới tránh xảy ra chuyện không may.

Mấy thanh niên kia cứ vậy mà đứng giữa đường, gõ nhịp gậy sắt trong tay, không có ý nhường đường, cũng không tiến tới, cứ thế mà trơ mắt nhìn xe cảnh sát, mơ hồ mang theo ánh mắt khinh thường và khiêu khích. Xem bộ dáng bọn họ, tuổi cũng không lớn, khoảng 18, 19 đến 23, 24 là cùng, áo ba lỗ màu đen và quần ống túm, có đứa đầu trọc, có tên tóc dài, phong cách khác nhau. Vừa nhìn là biết bọn côn đồ lưu manh đầu đường xó chợ, quần chúng bên đường, sớm đã rời khỏi, tránh đi thật xa, ai cũng không dám tới gần.

Lái xe xe cảnh sát lập tức lập tức hú vang còi cảnh sát, lại dùng sức ấn còi xe

Mấy tên lưu manh kia chẳng những không nhường đường, ngược lại đều hướng xe cảnh sát giơ lên gậy sắt thị uy, trên không trung không ngừng múa may, còn có một tên lưu manh thậm chí bày ra tư thế của Lí Tiểu Long trong điện ảnh, miệng phát ra tiếng “hú hú” kỳ quái

Dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo chưa từng có

Phó cục trưởng cục công an thành phố Kế Trường Kiệt ngồi trong xe cảnh sát quả thực tức bể phổi, đẩy mạnh mở cửa xe ra nhảy xuống, mấy bước đi qua đó, nổi giận đùng đùng quát:

- Tránh ra hết, cảnh sát chấp hành công vụ!

Hai cảnh sát khác cũng nhanh đi lên theo, bảo vệ hai bên Phó cục trưởng Kế, giơ tay vịn vào cán súng bên hông. Lưu manh Thành phố Cửu An, cũng thật không phải ngồi không, cảnh sát ở trong mắt bọn họ, cũng chả có được bao nhiêu sức uy hiếp. Vụ án trả thù người nhà cảnh sát thậm chí trực tiếp trả thù bản nhân cảnh sát phát sinh mấy năm nay, không ở số ít, có nhiều người nhà cảnh sát vì vậy mà bị hại

Hành động đàn áp của Thành phố Cửu An, có thể là được tiến hành thường xuyên nhất trong tất cả các thành phố địa khu ở tỉnh Sở Nam, nhưng kỳ quái chính là, càng nghiêm đánh, thế lực lưu manh càng nổi dậy nhiều hơn

Nhiều nhất chỉ là mấy ngày đầu làm bộ dáng ẩn náu một chút, cơn gió vừa qua đi, lập tức liền hùng hổ mà nhảy trở ra, trên đường diễu võ dương oai. Mà kết quả cuối cùng, cũng không có gì khác biệt, ngoại trừ mấy tên lưu manh không có hậu trường xúi quẩy, bị bắt là gương, thì trùm lưu manh thật sự, ai nấy đều không mất dù chỉ một cọng tóc

Trò chơi như vậy cứ cách 3 đến 5 ngày lại diễn ra. “Sói đến đấy” hô nhiều lần, thì còn có ai sẽ xem trọng nó chứ?

Phó cục trưởng Kế một mình tiến lên, cũng không thể bị mấy tên côn đồ không biết trời cao đất rộng xem thường được, trò cười này quá lớn rồi!

- Ôi, cảnh sát kia? Thật ghê gớm, tôi sợ quá đi…

Một tên đầu sỏ lưu manh trẻ tuổi, liền hướng về phía Kế Trường Kiệt kêu lên với giọng điệu kỳ quái, mấy tên quỷ khác thì cười vang, dường như cảm thấy vô cùng thú vị, Phó cục trưởng cục Công an thành phố uy phong lẫm lẫm, ở trong mắt bọn họ, chính là cái rắm!

- Các cậu là ai, coi trời bằng vung? Biết hậu quả không?

Kế Trường Kiệt bị chọc tức, gân xanh trên cổ từng cái một nổi lên, cũng giơ tay đến bên hông, cầm lấy cán súng.

- Sao, ông còn muốn nổ súng bắn người hả? Đồng chí cảnh sát, chúng tôi chỉ đứng giữa đường, cái gì cũng chưa làm, ông dựa vào cái gì nổ súng bắn chúng tôi hả?

Tên đầu xỏ lưu manh không hề coi trọng động tác rút súng của Kế Trường Kiệt, tiếp tục dùng giọng điệu khinh khỉnh nói chuyện

- Cũng phải, ông cũng không nhìn xem, chỉ bằng ba người các ông, mà đòi nổ súng, biết hôm nay chúng tao có bao nhiêu anh em trên đường không? Nói ra hù chết ông, mấy ngàn người! Hôm nay là ngày quan trọng của Ngũ Ca, các anh em đều muốn đưa tang Ngũ Ca, con đường này đã phong tỏa. Mặc kệ ông là ai, đều phải ngoan ngoãn chờ đợi! Đợi xe tang của Ngũ Ca đi qua, ông mới có thể qua!

Một tên lưu manh khác lập tức nói theo sau, giống như Ngũ Ca chính là trời, bất cứ kẻ nào cũng phải nhường đường!

Kế Trường Kiệt thật sự điên tiết lên, trong đầu vừa vội vừa sợ, phía sau y, là Phó bí thư tỉnh ủy và gần như tất cả lãnh đạo trọng yếu trong thành phố đang ngồi. Lại ở nơi này bị mấy tên du côn đưa ma ngăn cản, thời gian kéo dài thêm một giây, thì chiếc mũ cánh chuồn trên đầu y càng nguy hiểm thêm một phân. Tính tình Tân Minh Lượng có thể là không từ tốn, hôm nay khiến khiến Chủ tịch Tân mất thể diện lớn như vậy, Chủ tịch Tân không tìm y tính sổ mới lạ đó

Vửa nghĩ đến đây, Kế Trường Kiệt rút mạnh súng ra, chỉ thẳng về phía trước, giận dữ hét:

- Khốn khiếp, tránh ra!

Thấy sếp Kế móc súng ra, hai cảnh sát khác cũng nhất loạt rút súng ra, chĩa về hướng mấy tên du côn. Tuy nhiên một cảnh sát lại hạ giọng nói với Kế Trường Kiệt:

- Sếp Kế, hình như là Phó giám đốc Từ Lão Ngũ của công ty vệ sĩ Vân Thiên đã chết, bị ung thư gan, chết mấy ngày trước, hôm nay đưa tang… Kỳ thật, chính là uống rượu uống tới chết!

Ông chủ Thẩm Vân Thiên của công ty vệ sĩ Vân Thiên và Bành Anh An có quan hệ ra sao, mỗi một cảnh sát cục Công an thành phố đều rất rành mạch.

Kế Trường Kiệt hơi ngẩn ra, lập tức cắn răng nói:

- mặc kệ là ai chết, hiện tại bọn họ phải nhường đường!

Bành Anh An Thẩm Vân Thiên cố nhiên lợi hại, nhưng không lợi hại bằng Phó bí thư Tỉnh ủy Thiệu Lệnh Hồng và lãnh đạo lớn ở thành phố.

Thể diện hôm này đã bị mất sạch!

- Khốn khiếp! Không biết tôi là ai sao? Tôi là Phó cục trưởng cục Công an thành phố, Bành Anh An cũng là cấp dưới của tôi! Lập tức tránh ra! Bằng không, bắt hết các cậu lại

Kế Trường Kiệt không chút do dự liền nói ra “ biển hiệu” của mình, khí thế lúc này, là phải dao sắc chặt đay rối.

Mấy tên lưu manh thấy đám người Kế Trường Kiệt thật sự rút súng ra, cũng có chút kinh hoảng, không kiềm nổi lui lại mấy bước, trên mặt lộ ra vẻ do dự. Nhìn bộ dáng của tên cảnh sát này, không giống như là đang đùa giỡn. An ca nói không chừng thật sự là cấp dưới của y

- Sao lại thế này?

Đúng lúc này, phía sau Kế Trường Kiệt liến truyền đến tiếng gầm lên giận dữ.

Kế Trường Kiệt và hai cảnh sát đều cả người run lên, sắc mặt biến đổi

Đúng là thanh âm của Tân Minh Lượng.

Xe chuyên dụng của Thiệu Lệnh Hồng bị ngăn chặn mấy phút, tiến thối không được, Tân Minh Lượng trong cơn giận dữ, không còn tự cao không ra mặt, xanh mặt, nổi giận đùng đùng đi tới.

- Báo cáo bí thư Tân, phía trước có mấy tên du côn chắn đường, nói là… nói là mấy ngày hôm trước có một đầu lĩnh lưu manh đã chết, hôm nay phải đưa tang, nên phong tỏa con đường này

Kế Trường Kiệt không còn kịp kịp gì khác, báo cáo. Cán bộ Thành phố Cửu An bình thường đều thích gọi Tân Minh Lượng vì “bí thư Tân”, mà không phải “Chủ tịch Tân”. Vốn là Tân Minh Lượng nên là Bí thư thành ủy Cửu An!

Tân Minh Lượng vừa nghe, vẻ mặt cũng tức đến xanh tím, giơ tay chỉ vào mũi Kế Trường Kiệt, giận dữ hét:

- Đồ khốn! Anh là Phó cục trưởng cục Công an, lại bị mấy tên lưu manh chặn đường đi của anh sao hả?

Kế Trường Kiệt trong lòng oan ức!

Còn không phải là đứa con quý hóa của Bành Tông Minh cấp dưới cũ của ông sao?

Hơn nữa, xe cảnh sát mở đường tính cả lái xe chỉ có bốn cảnh sát, vốn chỉ đủ để hù dọa dân chúng mà thôi, đụng tới đám lưu manh du côn coi trời bằng vung này, chẳng lẽ thực sự hướng bọn họ nổ súng?

- Đồ khốn khiếp, cút ngay cho tôi! Không muốn sống hả? tôi gọi cục Công an bắt hết chúng mày bây giờ

Tân Minh Lượng bất chấp tiếp tục răn dạy Kế Trường Kiệt, bước nhanh về phía trước, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mấy tên côn đồ kia, gầm thét lớn lên. Ở Cửu An, không có ai dám không nghe bí thư Tân!

Mắt thấy mấy tên lưu manh vẫn như trước không có ý nhường đường, ngược lại ánh mắt quyết liệt, Kế Trường Kiệt vội vã chạy tới bên cạnh Tân Minh Lượng, chỉnh súng nạp đạn lên nòng, nhìn trừng trừng mấy tên lưu manh. Hai cảnh sát khác cũng học theo, tiến nhanh về phía trước, tiếng nạp đạn lên nòng vang lên rộn rã

- Nếu không cút, sẽ bắn chúng mày

Kế Trường Kiệt nghiến răng nghiến lợi quát lớn

Mấy tên du côn thấy tư thế như vậy, khi nhìn ra sau một chiếc xe màu đen bóng loáng, cũng đoán rằng thật sự đã đụng phải nhân vật lớn, liền không dám tiếp tục ở lại, xoay người chạy mất. Bọn lưu manh côn đồ này, ánh mắt kỳ thật cực tốt. Làm nhiều việc bắt nạt kẻ yếu rồi, ánh mắt có thể không được tốt sao?

Tuy nhiên mấy tên lưu manh là chạy mất, lại dường như có chút không kịp nữa rồi.

Bên kia quốc lộ, cũng là một đoàn xe bóng lưỡng chạy tới, đầu tiên là chiếc xe tang treo đầy hoa trắng, theo sát phía sau chính là xe lớn xe nhỏ đủ mọi kiểu dáng, trong đó không ít xe xịn. Mấy chiếc xe tải lớn chở theo mấy dàn nhạc, đập gõ đánh nhịp, còn có người không ngừng bắn chỉ thiên, thanh âm rần rần, rất là náo nhiệt.

Thấy cảnh tượng này, Tân Minh Lượng gần như tức giận đến hôn mê bất tỉnh. Với tốc độ di chuyển và độ dài của đoàn xe đưa ma này, ít nhất cũng phải hai ba chục phút mới có thể toàn bộ thông qua tuyến đường, chẳng lẽ để Phó bí thư Thiệu ở nơi này đợi nửa tiếng sao chứ?

Tân Minh Lượng dường như không dám tưởng tượng, Thiệu Lệnh Hồng sẽ nổi trận lôi đình đến thế nào

Nhưng đoàn xe đưa ma đã đi tới đây, cho dù Tân Minh Lượng có kinh nghiệm trải qua sóng gió, nhất thời cũng không biết nên xử trí như thế nào.

Kế Trường Kiệt trên trán mồ hôi như thác đổ mà trút xuống, hạ giọng nói:

- Bí thư Tân, hay là, tôi lái xe qua đó ngăn bọn họ lại?

- Khốn khiếp!

Tân Minh Lượng không hề suy nghĩ, liền lập tức phủ quyết.

Để Phó bí thư Thiệu cùng đoàn xe đưa ma của một tên đầu xỏ lưu manh giành đường sao? Vậy mà Kế Trường Kiệt anh cũng nghĩ ra! Lan truyền ra ngoài, cán bộ toàn tỉnh không cười rụng răng mới lạ

- Vậy…

Kế Trường Kiệt đầu váng mắt hoa, không tìm ra được chủ ý.

Lúc này, một cảnh sát bên cạnh chợt nhớ ra, liên thanh nói:

- Bí thư Tân, cục trưởng Bành không phải cũng ở đây sao? Mời ông ta ra mặt chút đi!

Bành Tông Minh mặc dù đã không phải là Cục trưởng Công an, nhưng cục trưởng mới chưa đến nhận chức, nhóm cảnh sát vẫn quen gọi y là cục trưởng Bành. Côn đồ lưu manh toàn Cửu An đều phải nhìn sắc mặt của Bành Anh An, nhưng Bành Tông Minh thật sự là cha của Bành Anh An, bọn côn đồ này, ai dám không nể nào? xem tại

Tân Minh Lượng hai mắt lập tức sáng ngời, quyết định thật nhanh, nói với Kế Trường Kiệt:

- Mau, gọi cho Bành Tông Minh, kêu ông ta lập tức tới đây!

- Vâng vâng…

Kế Trường Kiệt liên thanh đáp ứng, vội chạy tới xe lấy bộ đàm ra.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp