Quan Gia

Chương 713: Nữ anh hào


...

trướctiếp

Quan Gia

Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

-----oo0oo-----

Chương 713: Nữ anh hào

Nhóm dịch: PQT

Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu

Trịnh đại tiểu thư đến muộn, nhưng cũng bực mình, liền cùng Trình Sơn ngồi ở đại sảnh, cùng nhau hút thuốc nói chuyện phiếm. Chủ yếu là Trình Sơn nói một vài câu chuyện thú vị, ít người biết có liên quan đến Trịnh Hiểu Yến. Bất luận là thế nào, tối nay Nhị Ca vẫn là người mời Trịnh đại tiểu thư, cho nên biết một chút về tính cách và cách đối nhân xử thế của Trịnh Hiểu Yến cũng tốt.

Nghe qua, vị Trịnh đại tiểu thư này quả thật vô cùng hào sảng, rất có phong phạm của một ‘chị cả’. Tuy tuổi tác không lớn, nhưng từ lâu đã thành danh trong đám con ông cháu cha ở thủ đô rồi.

Lưu Vĩ Hồng vẫn chỉ hút thuốc, khẽ mỉm cười.

Khoảng hai mươi phút sau, một chiếc Ferrari thể thao đỗ ở cửa câu lạc bộ.

Trình Sơn liền nhảy dựng lên, nói:

- Đến rồi.

Nhìn chiếc Ferrari thể thao giống như xe lửa kia, hai hàng lông mày Lưu Vĩ Hồng hơi nhếch lên. Thời kỳ năm chín hai ở thủ đô có chiếc xe như vậy là nổi bật lắm rồi. Nếu như bị đám săn ảnh ‘vồ’ được thì sẽ trở thành ‘người nổi tiếng’ ngay.

Đương nhiên …..trong quy tắc của thể chế, không phải đám săn ảnh và inte có thể động đến được. Người ta chỉ cần không phản ứng là anh đã ‘ăn đủ’ rồi. Dù sao thời đại Inte bùng nổ thông tin, rất ít có thông tin được người ta chú ý lâu. Làm ầm ĩ lên vài ngày, không có người để ý nữa là tự nhiên sẽ hết ‘nóng’ ngay.

Có thể nhận ra, Trình Sơn rất ‘khâm phục’ Trịnh đại tiểu thư. Không ngờ, liền cho Trịnh Hiểu Yển và Lưu Nhị Ca ‘ưu đãi’ giống nhau, vội vàng chạy ra mở cửa x echo Trịnh Hiểu Yến.

Cửa xe màu lửa mở ra, một đôi chân thon dài mặc tất da màu đen bước ra, sau đó là một chiếc áo bó sát màu đen và một chiếc áo gió màu bạc, một mái tóc ngắn ‘thời trang’, và đôi hoa tai màu bạc to.

Cảm giác lúc này của Lưu Vĩ Hồng, người từ trên xe bước xuống không phải là một phụ nữ, mà là một ‘đại quan đao’.

Trông thấy ai không vừa mắt, chiếc đại quan đao này liền hạ xuống, chặt đứt kẻ đó thành hai nửa.

Nếu chỉ có sự sắc bén thôi thì chẳng nói làm gì, mấu chốt là diện mạo của Trịnh Hiểu Yến vô cùng xinh đẹp, với dáng người cao, bộ ngực căng đầy, cả người cô toát lên một loại mỹ cảm giống như yêu nghiệt, khiến bao đấng mày râu phải rung động.

Trình Sơn và Trịnh Hiểu Yến gặp mặt thường xuyên, nhưng giờ phút này gã vẫn phải trợn tròn hai mắt, lại còn nuốt nước miếng một cách vô cùng ‘lố bịch’.

Đây nếu như không phải là Trịnh Hiểu Yến, không phải là con dâu là họ An thì Trình Sơn đã động thủ khai thương rồi.

Bằng không hai chữ ‘tương tư’ cũng đủ hành hạ gã rồi.

Đừng nói Trình Sơn mà ngay cả Lưu Vĩ Hồng cũng phải trố mắt.

- Chị Linh Linh, chị như vậy định hành hạ người ta sao? Tối nay em ngủ thế nào được đây?

Nuốt nước miếng một cái, Trình Sơn liền ồn ào hẳn lên, tự nhiên kèm theo chút gì đó khoa trương.

Trịnh Hiểu Yến cười khúc khích, giọng nói có chút khàn khàn, nhưng lại có một sức quyến rũ yêu nghiệt giống hệt như thân thể của cô. Giơ bàn tay thon dài, khẽ vuốt lên mặt Trình Sơn, vẻ mặt lộ ra ý khiêu khích.

- Tiểu Tam Nhi, đến một thằng nhóc như cậu mà cũng dám đòi ăn đậu hũ của ‘lão nương’ à? Thế đạo này biến đổi rồi sao?

Trình Sơn có chút choáng!

Chị Linh Linh cái gì cũng tốt, chỉ là nói chuyện hơi ‘thoải mái’ mà thôi. Trình Tam công tử lúc này dù sao cũng là “hào kiệt một phương, dưới tay có mấy công ty, vô số tiểu đệ, mỹ nữ như mây, mỗi ngày đều được hầu hạ…nhưng từ trong miệng ‘bà chị’ này, thì lập tức biến thành ‘thằng nhóc’ rồi.

Cái này đúng là buồn bực.

- Chị Linh Linh, đừng trêu thằng em này nữa. Tôi dâu dám ‘ăn đậu hũ’ của chị chứ? Người dám ‘ăn đậu hũ’ của chị, cả thế giới này đốt đuốc cũng chẳng tìm được mấy người.

Trình Sơn tuy buồn bực, nhưng vẫn ‘mặt dạn mày dày’ nói.

Trịnh Hiểu Yến cười nói:

- Tìm không được mấy người? Vậy thì có hai người luôn tìm thấy. Nói không chừng trong số đứng đây cũng có một ngươi đấy! Xin chào, Nhị thiếu gia.

Trịnh Hiểu Yến cười khanh khách, lập tức giơ bàn tay nhỏ bé về phía Lưu Vĩ Hồng, chào hỏi bằng giọng khàn khàn.

- Xin chào, Trịnh tiểu thư.

Lưu Vĩ Hồng cũng giơ tay ra, chào hỏi một chút, mỉm cười nói.

Thân phận chính thức của Trịnh Hiểu Yến, là chánh văn phòng một đơn vị thuộc Quốc vụ viện, cấp bậc hình như là trưởng phòng, có lẽ là phó cục trưởng. Đối với con cháu đám quyền quý mà nói, bất kể là trưởng phòng hay Phó cục trưởng đều chẳng có nghĩa lý gì, nó chỉ là một cấp bậc mà thôi. Mấu chốt còn phải xem ‘thủ đoạn’ của mỗi người, cấp bậc thì chẳng thèm so sánh. Chỉ có người ở ngoài đảm nhiệm chức Chủ tịch thị xã, hoặc là là ở các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia lăn lộn rồi tới vị trí thực quyền cấp Vụ, Cục , mới có chút phân lượng.

Khuôn mặt xinh đẹp của Trịnh Hiểu Yến lập tức trầm xuống, không hài lòng nói:

- Nhị thiếu gia, coi thường tôi à? Cần thiết phải nghiêm túc như vậy không? Cứ như Tiểu Tam nhi, gọi tôi một tiếng chị Linh Linh đi. Nếu như cảm thấy sợ mất mặt đàn ông thì cứ gọi Linh Linh là được rồi.

Lưu Vĩ Hồng vẫn mỉm cười, nói:

- Lần đầu gặp mặt, không nên thất lễ.

Trịnh Hiểu Yến càng thêm mất hứng , rút tay lại, xoay người quay sang Trình Sơn nói:

- Tiểu Tam nhi, đại ca của cậu chán thật đấy. Xa lạ như vậy, nếu tối nay đã đủ rồi, thì tôi đi đây.

Nói xong liền bước đi thật.

Tính cách của Trịnh Hiểu Yến, thật giống với bề ngoài của cô, sắc bén vô cùng, chẳng chịu để cho Lưu Nhị Ca chút thể diện nào.

- Ấy dà, đừng mà. Chị Linh Linh, đừng như vậy mà. Để cho thằng em này chút thể diện được không?

Trình Sơn lập tức luống cuống tay chân, liền bước lên phía trước lôi kéo.

Nếu như bà cô này đi thật, thì mặt mũi của Nhị Ca biết giấu vào đâu chứ. Thật uổng công Trình Sơn trịnh trọng giới thiệu với Nhị Ca. Trình tam gia cũng chẳng còn chút thể diện nào.

- Tam nhi.

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên quát một tiếng.

Trình Sơn chạy ra kéo tay Trịnh Hiểu Yến, lập tức đứng ngây người ra, không biết là tiếp tục kéo hay lui lại.

- Chủ nhiệm Trịnh, có phải mỗi người đều bắt buộc phải dựa vào quy tắc của cô hay không?

Lưu Vĩ Hồng lại thản nhiên hỏi Trịnh Hiểu Yến.

Trịnh Hiểu Yến quay người lại, cao thấp đánh giá Lưu Vĩ Hồng một hồi, ánh mắt phi thẳng thắn, không có chút che dấu, Lưu Vĩ Hồng lẳng lặng đứng đó, vừa không lảng tránh cũng không bối rối, cũng có hứng thú đánh giá Trịnh Hiểu Yến.

- Chủ tịch thị xã Lưu, cái đấy thì không nhất định. Quan trọng là phải xem bản lĩnh thế nào. Bản lĩnh của ai lớn, thì theo quy tắc của người đó. Chỉ cần Chủ tịch thị xã Lưu có thể thắng được tôi, đừng nói là việc xưng hô, mà anh bảo tôi làm việc gì tôi cũng làm.

Trịnh Hiểu Yến cười khanh khách nói. Dường như đã quên việc không vừa lòng ban nãy.

- Nghe qua, tôi đang ở Hồng Môn Yến hay sao? Còn muốn tỉ thí nữa.

Trịnh Hiểu Yến cười hì hì nói:

- Nhị thiếu gia, Tiểu tam nhi không nói với anh hay sao? Chúng ta ở đây, chính là câu lạc bộ thể hình, mọi người không chỉ động khẩu, mà còn phải động thủ nữa. Sớm đã nghe đại danh của Lưu nhị thiếu gia, đến anh Hạ cũng bị anh cướp mất vợ, chắc phải là nhân vật ghê gớm lắm. Không phải là sợ một đứa con gái như tôi chứ?

- Chị Linh Linh.

Lưu Vĩ Hồng chưa trả lời, Trình Sơn đã kêu lên.

Trịnh Hiểu Yến này ăn nói cũng thật ‘vô tư’, đến chuyện Lưu Vĩ Hồng ‘cướp’ vợ của Hạ Cạnh Cường cũng ngang nhiên nói ra được. Muốn đắc tội với Lưu Vĩ Hồng hay sao? Chưa nghe nói qua Trịnh Hiểu Yến và Hạ Cạnh Cường có mối quan hệ thân mật với nhau, sao giờ giống như đứng ra đòi ‘công bằng’ cho Hạ Cạnh Cường vậy?

Hiện giờ nhà họ Lưu, ai cũng có thể đắc tội được hay sao?

- Thế nào hả, Tểu Tam nhi? Tôi nói sai sao? Cướp rồi thì cướp rồi, sợ cái gì nào? Cũng đâu phải là chuyện gì đáng xấu hổ đâu. Tôi nói này Tiểu Tam nhi, cậu ấy à, phải học hỏi đại ca cậu nhiều, dám yêu dám hận, đấy mới là đàn ông thực thụ. Cậu cả ngày ở với đám đàn bà, sớm muộn cũng biến thành ẻo lả thôi.

Trịnh Hiểu Yến hai mắt trợn lên, cũng chẳng thèm nể nang gì, liền ‘lên lớp’ cho Trình Sơn một bài.

Gặp phải một ‘nữ anh hào’ như vậy Trình tam nhi không biết làm thế nào, chỉ có thể cười ha hả. Cũng may mà bà chị này không bỏ đi, chỉ cần cô chịu ở lại, thì mọi chuyện sẽ không tồi tệ.

- Thế nào, Nhị thiếu gia, có muốn tỷ thí mấy chiêu không?

Trịnh Hiểu Yến sau khi đả kích đến lòng tự trọng của Trình sơn, lại quay sang Chủ tịch thị xã Lưu ‘khiêu khích’.

Người phụ nữ có ca tính mạnh như vậy, Lưu Vĩ Hồng đúng là lần đầu tiên gặp. Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng cũng không phải loại dễ bị ‘kích’. Mà ngược lại càng muốn nắm quyền chủ động hơn.

- Ha ha, chủ nhiệm Trịnh, tối nay tôi đến nói chuyện với cô, chứ không phải đến để tỷ thí.

Trịnh Hiểu Yến vung tay lên, trên mặt lộ ra vẻ ‘thách thức’.

- Nhị thiếu gia, anh thật là yếu đuối. Nói là trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay tôi mới thật sự hiểu câu này. Liệu có phải cán bộ cơ sở các anh, đều như vậy, lúc nào cũng cẩn thận, không dám vượt Lôi Trì một bước hay sao?

Lưu Vĩ Hồng vẫn đứng đó, không nói lời nào, một chút ý ‘mắc mưu’ cũng không có.

- Được, tôi không ép anh nữa. Đàn ông không nên làm quan, làm quan rồi thì liền trở nên yếu đuối cả thôi. Giỏi hơn nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì. Được, nếu Nhị thiếu gia muốn nói chuyện cùng tôi, thì mời ra bên kia, chúng ta nói chuyện.

- Được, Chủ nhiệm Trịnh, mời.

Lưu Vĩ Hồng vẫn nho nhã lễ độ nói.

Trông thấy Trịnh Hiểu Yến sắp tức hộc máu, Trình Sơn liền cười trộm không ngừng. Phải người như Nhị Ca mới có thể khiến Trịnh đại tiểu thư ‘khó chịu’ như vậy.

Đây cũng là bản lĩnh.

Lập tức Trịnh Hiểu Yến ngẩng đầu bước về phía trước, chiếc eo nhỏ nhắn cứ uốn éo, bất luận là đứng ở góc độ nào, trông cô cũng vô cùng xinh đẹp. Đây mới là ‘cực phẩm mỹ nữ’, lại thêm tính cách càng ‘cực phẩm’ hơn, không biết đây là ‘hậu ái’ của ông trời hay là sự trêu ngươi của tạo hóa?

Tuy nhiên cũng phải nói rằng, Trịnh Hiểu Yến nếu như giống với đại bộ phận tiểu thư nhà quyền quý, tao nhã thủ lễ, văn tĩnh xinh đẹp, thì e rằng sẽ không có cảm giác mê người đến vậy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp