Quan Gia

Chương 491: Khách quý (1)


...

trướctiếp

Các bạn học náo nhiệt nói chuyện, cũng hòa thuận vui vẻ

Sau khi tự giới thiệu thân phận, Lưu Vĩ Hồng liền ngồi đó nhìn xung quanh. Bố trí của nhà hàng Trung Quốc đặc biệt xa hoa, chỉ là bàn chủ nhà đã bố trí sáu cái bàn tròn to, một bàn 10 người. Thông thường mà nói, bàn chủ nhà không vượt qua hai bàn, cha mẹ cô dâu chú rễ thân nhất, bà mai nguyệt lão, cộng thêm khách có thân phận địa vị nhất định. Nhưng Hoa Thành Đống là tỷ phú, nhân vật sóng gió của thành phố Minh Châu, cho nên qua lại đều là ông chủ lớn, hoặc là quan cao chính phủ, hai bàn chủ nhà rõ ràng không đủ. Hiện tại, 6 bàn chủ nhà đã gần như ngồi đầy 5 bàn, chỉ có một bàn còn trống, đã có 2 người ngồi. Nhưng 2 người này, xem qua hơi câu nệ

Lưu Vĩ Hồng liền phỏng chừng, hai vị này hẳn là cha mẹ của Đoàn Quốc Anh. Vừa nhìn thì là xuất thân nhà nghèo, trong khách sạn lớn xa hoa như vậy, hiển nhiên có chút tay chân luống cuống, một chút cũng không thoải mái

Có thể thấy, Đoàn Quốc Anh chắc chắn không có thực lực hùng hậu tại khách sạn Minh Châu đãi buổi tiệc xa hoa như vậy, nhất định là Hoa gia bỏ tiền. Cha mẹ của Đoàn Quốc Anh, ngược lại trở thành khách. Hoa gia hiển nhiên không coi trọng hai thông gia này, cũng không sắp xếp người nào tiếp đãi, mặc cho họ lẻ loi ngồi trên bàn chủ nhà. Dù sao Hoa Mỹ gả cho Đoàn Quốc Anh, không phải gả cho cha mẹ y, chậm trễ một chút cũng không sao

Bọn họ dạy dỗ ra một đứa con trai như vậy, chịu ủy khuất là lẽ đương nhiên

Chỉ chốc lát, cô dâu mặc áo cưới đột nhiên đi tới, mấy người bạn học liền cười nói:

- Hoa Mỹ, cô là cô dâu, không đứng ngoài cửa đón khách, chạy vào đây làm gì?

Hoa Mỹ đĩnh đạc ngồi xuống, đưa tay đấm cái đùi, oán trách nói:

- Ôi, đứng lâu thế, chân cũng mỏi cả rồi, tôi nghỉ ngơi một chút… Hơn nữa, bạn học cũ đều ở đây, tôi nên qua đây tiếp mọi người phải không?

Có bạn học nói:

- Hoa Mỹ, nói vậy có ý nghĩa

- Đúng vậy, tôi vốn chính là người có ý nghĩa mà

Hoa Mỹ cười, ánh mắt cố ý dừng trên mặt Chu Ngọc Hà, hỏi:

- Ngọc Hà, bây giờ cô còn đi làm ở bệnh viện trung y địa khu Thanh Phong hay không? Gọi là địa khu Thanh Phong phải không?

- Ừ. Bây giờ tôi bồi dưỡng ở đại học Ninh Thanh, tâm lý học

Chu Ngọc Hà bình thản nói

- Tâm lý học? Ha ha, chuyên ngành này tốt đó, hợp với cô. Tôi đó, vẫn luôn cho rằng tính cách của cô thích hợp nhất làm nghiên cứu học vấn. Thật sự muốn làm bác sĩ, e rằng cô không có nhẫn nại đó

Hoa Mỹ bộ dáng rất quan tâm. Đối với gút mắc giữa 3 người bọn họ, đám bạn học đều biết rõ trong lòng, thấy Hoa Mỹ và Chu Ngọc Hà nói chuyện, mọi người đều biết điều im miệng. Có vài bạn học trên mặt hơi không vui

Chu Ngọc Hà thản nhiên gật gật đầu, không nói gì nhiều

Lưu Vĩ Hồng lại nói:

- Vậy thì không chắc. Thầy thuốc nhân tâm, thật sự làm được bác sĩ, cũng có thể làm tròn chức trách. Nhưng tâm lý học là sở thích riêng của Ngọc Hà Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Vốn Chu Ngọc Hà bộ dáng xa cách, Hoa Mỹ nhìn thấy hơi tức giận, chỉ là Chu Ngọc Hà xưa nay đều là bộ dáng như vậy, Hoa Mỹ cũng không tiện phát tác, Lưu Vĩ Hồng tiếp cận, vừa hợp ý Hoa Mỹ

- Lưu tiên sinh, vừa rồi cậu giống như nói là đi làm ở huyện phải không? Đơn vị gì ở huyện vậy?

- Ban Tổ chức cán bộ.

- Ban Tổ chức cán bộ tốt, nhân viên công tác nhà nước mà. Lưu tiên sinh là học lực gì vậy? Tốt nghiệp đại học nào?

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, nói:

- Sao hả, bà Đoàn muốn điều tra hộ khẩu của tôi sao?

Các bạn học liền cười lên. Lưu Vĩ Hồng bề ngoài rạng rỡ đẹp trai, vừa rồi đơn giản nói chuyện vài câu, mọi người đối với hắn ấn tượng đều không tồi, những người bạn trước kia có quan hệ tốt với Chu Ngọc Hà liền âm thầm mừng cho Chu Ngọc Hà

Hoa Mỹ sắc mặt hơi trầm xuống, lập tức nói:

- Lưu tiên sinh nói sao thế, tôi không có ý đó. Tôi và Ngọc Hà là bạn học, quan tâm cô ấy mà

Nói thật, Hoa Mỹ gửi tấm thiệp mời đó cho Chu Ngọc Hà, cũng là rõ ràng tỏ thái độ người thắng lợi, không ngờ Chu Ngọc Hà thật sự đến đây. Nhưng Chu Ngọc Hà thật sự đến, Hoa Mỹ lại hơi lo lắng. Đừng để bản thân kích thích Chu Ngọc Hà quá độc, Chu Ngọc Hà hận lên, lại muốn cùng Đoàn Quốc Anh "Dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng", vậy thì tồi tệ. Tuy rằng Hoa Mỹ tự tin dựa vào nhà mình tiền nhiều thế lớn, không sợ Đoàn Quốc Anh bỏ chạy, nhưng chung quy cũng không mạo hiểm thì tốt. Cũng phải có tất yếu điều tra lai lịch người bạn trai mới của cô

- Ha ha, tôi tốt nghiệp đại học nông nghiệp Sở Nam, chuyên ngành khoa học động vật học, khoa chính quy

Lưu Vĩ Hồng cười trả lời câu hỏi của Hoa Mỹ

Hoa Mỹ vẻ mặt xét qua một chút khinh thường, có vài bạn học cũng có thần sắc như vậy. Con gái Minh Châu, đa số đều có tâm tính vô cùng tốt như vậy, luôn cảm thấy ngoại trừ Minh Châu, toàn quốc các địa phương khác đều là nông thôn. Hơn nữa bọn họ học y, cũng luôn tự nhận tài trí hơn người. Bọn họ khám bệnh cho người ta, Lưu Vĩ Hồng lại khám cho heo, vậy thì càng sa sút

Một bác sĩ thú y!

- Ôi, học bác sĩ thú y, có thể đi làm ở ban Tổ chức cán bộ sao? Vận khí của Lưu tiên sinh thật không tồi

Hoa Mỹ cười hì hì nói, nói thẳng ra từ "bác sĩ thú y". Xung quanh vang lên một trận cười mỉa mai. Kỳ thật khoa học động vật học và bác sĩ thú y là hai chuyện, nhưng Lưu Vĩ Hồng tất nhiên cũng sẽ không đỏ mặt trướng cổ mà đi giải thích với Hoa Mỹ

Chu Ngọc Hà bỗng nhiên nói:

- Anh ấy là Trưởng ban tổ chức cán bộ huyện ủy

Hoa Mỹ nói thế nào cũng không sao, Chu Ngọc Hà mặc kệ ả, làm biếng so đo với ả. Nhưng trêu chọc Lưu Vĩ Hồng như vậy thì không được. Chu Ngọc Hà trong lòng dâng lên cơn tức

Hoa Mỹ và vài người bạn học giật mình, lập tức bộc phát ra tiếng cười vang

Chu Ngọc Hà đùa thật vui, ngay cả chức quan Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy như vậy cũng gắng lên người bạn trai

Hoa Mỹ cười rất khoa trương, nhìn ánh mắt của Chu Ngọc Hà thì giống như nhìn thấy một quái vật:

- Không phải chứ, Ngọc Hà? Khi nào thì cô học nói đùa vậy?

Chu Ngọc Hà thản nhiên nói:

- Tôi không nói đùa

- Vậy sao? Lưu tiên sinh năm nay bao nhiêu tuổi? Tôi thấy hẳn là 25 chăng? Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy 25 tuổi, tôi cũng là lần đầu tiên nghe nói…A, đúng rồi, tôi nghe nói ở huyện cấp dưới, quần chúng nông dân gọi cán bộ cơ quan đều là lãnh đạo. Có thể cũng có rất nhiều quần chúng không rõ ràng, đem cán bộ bình thường của ban tổ chức cán bộ gọi thành trưởng ban rồi. Lưu tiên sinh, có phải chuyện như vậy không?

Lưu Vĩ Hồng cười mà không nói. Hắn thật sự không có hứng thú nói chuyện với loại phụ nữ như Hoa Mỹ. Chẳng những phí sức, mà khi nói chuyện còn phải nhìn khuôn mặt của Hoa Mỹ, thật sự quá tổn thương con mắt

Bên này đang náo nhiệt, một đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi từ bàn chủ nhà đi tới, nói:

- Mỹ Mỹ, chuyện gì? Con không ra bên ngoài tiếp khách, ở đây làm gì?

Người đàn ông này, tướng mạo có vài phần giống Hoa Mỹ, phỏng chừng là cha của Hoa Mỹ Hoa Thành Đống. Nhưng Hoa Thành Đống là đàn ông trung niên, miệng rộng chút không sao, cũng khá uy nghiêm

Quả nhiên, Hoa Mỹ liền nũng nịu nói:

- Ba, đã đứng một hai tiếng rồi, con mệt rồi mà. Hơn nữa, khách quan trọng căn bản cũng sắp tới đông đủ rồi chăng?

Hoa Thành Đống liền trừng mắt nhìn ả, không vui nói:

- Ai nói? Chú út của con chẳng phải còn chưa tới sao? Mau ra ngoài chờ, nói không chừng Chủ tịch khu Vu sẽ qua đây, đó là không thể chậm trễ

Hoa Mỹ hơi không vui, ả quả thật đứng đến đau lưng mỏi chân, bĩu môi nói:

- Ba, chốc lát con sẽ ra ngoài, ngồi thêm một chút, một chút thôi, được không?

Xem ra Hoa Thành Đống đối với đứa con gái này rất là cưng chiều, thấy vậy liền hơi bất đắc dĩ, nói:

- Đứa con này, đã kết hôn rồi, người lớn rồi, còn bướng bĩnh như vậy. Mau đi đi…

Hoa Mỹ không tình nguyện mà đứng lên

Chính lúc này, một đàn ông hơn 30 tuổi vội vàng đi vào, vẻ mặt cực kỳ kích động, từ chỗ xa liền oán trách:

- Đại ca, chuyện gì thế? Mỹ Mỹ, sao con không đứng bên ngoài đón khách, mau mau, khách quý đến rồi…

Hoa Thành Đống giật mình kinh hãi, vội vàng tiến ra đón, nói:

- Vệ Tinh, có phải Chủ tịch khu Vu tới không?

- Không chỉ Chủ tịch khu Vu, Cung thiếu gia cũng tới, thể diện biết bao

Hoa Vệ Tinh vội vã kêu lên

Hoa Thành Đống hơi trố mắt:

- Cung thiếu gia? Em nói là Cung thiếu gia của nhà thủ trưởng sao?

- Ôi, chính là cậu ấy, ngoại trừ cậu ấy còn có ai? Mau mau, chậm trễ thì thất lễ rồi…Mỹ Mỹ, khẩn trương!

Hoa Vệ Tinh gấp đến độ dậm chân, tiến lên kéo Hoa Mỹ chạy ra ngoài. Bây giờ có khách quý tới, cô dâu lại không thấy bóng dáng, quá thất lễ. Cung thiếu gia nếu trách tội, ai có thể gánh vác?

Lập tức Hoa Mỹ bị chú út kéo đi, nghiêng ngả lảo đảo đi ra đại sảnh khách sạn, Hoa Thành Đống chạy theo, các khách quý trên bàn chủ nhà khác ai nấy cũng ngồi không yên, đều vội vã chạy ra ngoài, giống như ong vỡ tổ

Hoa Vệ Tinh vừa rồi nói, mọi người đều nghe thấy

Hoa Vệ Tinh là thư ký của Chủ tịch khu Vu khu Xuân Giang, thân phận tài ba biết bao? Nhưng nghe ý trong lời nói của y, người khách đang tới, gọi là "Cung thiếu gia", thân phận địa vị dường như cao hơn Chủ tịch khu Vu, đó thật sự là lợi hại, mọi người tất nhiên khẩn trương đi nghênh đón

Mặc kệ là trên quan trường hay trên thương trường, ai không biết tầm quan trọng của quan hệ?

Đám khách quý tranh nhau ùa ra ngoài, bỏ rơi đám bạn học trẻ tuổi ở đó, mắt to trừng mắt nhỏ, không biết xảy ra biến cố kinh người gì

- Người gì vậy, lợi hại như thế?

Một hồi, mọi người liền châu đầu ghé tai nghị luận, ai nấy cũng vươn dài cổ, nhìn ra bên ngoài, muốn chứng kiến một chút vị khách quý khiến mọi người dốc toàn bộ lực lượng nghênh đón rốt cuộc là thần thánh phương nào

Lưu Vĩ Hồng lại bưng ly lên, từ từ uống trà

Chỉ chốc lát, cửa nhà ăn ùa vào một đám người, vây quanh 3 người ở giữa

Vị đi trước, bộ dáng chẳng qua hơn 20 tuổi, mặc đồ nam Armani, có chút vênh váo tự đắc, cánh tay còn khác theo một minh tinh trang điểm xinh đẹp. Vị bên cạnh, lại là bộ dáng khoảng 50 tuổi, lưng to, mắt kính gọng vàng kim, rất uy nghiêm

Hoa Thành Đống đích thân đi trước dẫn đường, hơi hơi khom lưng, vẻ mặt tươi cười, liên tiếp nói "mời"

Nhìn thấy mấy người này, Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười

Thật là trùng hợp, 3 vị này hắn đều quen biết


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp